Âu Thần

Chương 129: Chương 129: Kỹ năng mới: Tai họa bất ngờ!




Translator: Nguyetmai

Nhóm của họ nhanh chóng tập hợp tại phòng họp của Lưu Hoa Quân một lần nữa, lúc này đây Lưu Hoa Quân đã chuẩn bị thiết bị kiểm tra chỉ số, ông cụ nhìn mấy người họ mà cười: "Nào nào nào, mọi người đo thử xem, xem xem có trạng thái thế nào."

Đây là chuyện nên làm, mấy người họ lập tức kiểm tra.

Người đầu tiên kiểm tra vẫn là Trương Dương, tên này ăn thuốc LV2 xong tăng hẳn một bậc, chỉ số đột phá thêm một chút, hiện tại là 4.33 phần trăm.

Tô Oánh, chỉ số 4.48 phần trăm.

Lý Thiên Kỳ hơi thấp một chút, nhưng hiệu quả của thuốc LV2 vẫn giúp cậu ta lên cấp thành công, 4.26 phần trăm.

Triệu Minh thì đỉnh hơn, trước đó cậu ta cứu Đại Tráng đã lên đến LV2 rồi, hôm nay dùng thêm 16 viên thuốc, chỉ số là 4.66 phần trăm.

Mấy người kia kiểm tra chỉ số xong, ánh mắt của mọi người dồn về phía Hồng Tiểu Phúc.

Hiệu quả dùng thuốc của tên này vô cùng khủng khiếp, dùng một lúc 16 viên thuốc, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là đã LV3 rồi nhỉ?!

Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng đặt tay lên thiết bị kiểm tra chỉ số, nó vang lên âm thanh máy móc: "Chúc mừng, bạn đã thức tỉnh, cấp bậc thức tỉnh LV3, chỉ số thức tỉnh 5. 2222222 phần trăm!"

Chỉ số 5.22222 phần trăm!

Đám đông thoáng chốc sững sờ!

Thánh thần thiên địa ơi, thế này đỉnh quá rồi, chỉ một loáng đã lên thẳng LV3! Thực lực thế này...

Ồ phải rồi, tên này là thần may mắn mà...

"Anh Phúc", Triệu Minh là người tò mò nhất, vội vàng hỏi: "LV3 rồi, cậu cảm thấy thế nào? Lần này là năng lực gì vậy?"

Mấy người xung quanh vểnh tai lên nghe!

Năng lực của tên này là kỳ lạ nhất, nhưng trước kia chủ yếu thể hiện ở những việc cần đến vận may như rút thăm trong trò chơi, cường hóa vũ khí, thêm nữa là mổ xẻ thi thể, bây giờ cậu đã lên đến LV3 rồi, không biết tình hình sẽ thế nào?

"Cảm giác khá tốt", Hồng Tiểu Phúc cười phấn khích: "Tên của cấp bậc LV3 này là thời lai vận lai (thời điểm đến thì vận may cũng đến), tóm lại uy lực mạnh hơn LV2 nhiều."

Mọi người hiểu điều này, dù gì cũng có Triệu Minh ở đây...

"Anh Phúc, rút thẻ, rút thẻ..." Triệu Minh là người đầu tiên lấy điện thoại ra: "Cậu hiểu mà!"

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Mười lần rút liên tiếp, 3 thẻ SSR...

Triệu Minh: "!!!"

"Thánh thần thiên địa ơi!" Triệu Minh hoảng hốt, cậu nhìn Hồng Tiểu Phúc rồi hô lên: "Cậu vừa lên cấp đã thêm một thẻ SSR rồi à? Nếu cứ thăng cấp thế này chưa biết chừng về sau sẽ toàn SSR đấy!"

Khung cảnh ấy quá đẹp, Triệu Minh cảm thấy có lẽ công ty trò chơi sẽ tìm Hồng Tiểu Phúc uống trà, quỳ xuống xin Hồng Tiểu Phúc đừng chơi game của công ty họ...

"Tiểu Phúc, Tiểu Phúc", lần trước Tô Oánh cũng có mặt khi Hồng Tiểu Phúc lên LV2, cô biết Hồng Tiểu Phúc có kỹ năng nên vội vàng hỏi: "Vậy kỹ năng LV3 của cậu là gì?"

"Kỹ năng hả?", Hồng Tiểu Phúc cười cười: "Kỹ năng lần này của tớ tên là Tai họa bất ngờ, nói một cách đơn giản, ai đó muốn gây bất lợi cho tớ có lẽ sẽ gặp phải công kích không rõ nào đó, uy lực mạnh hơn kỹ năng lấy đá chọi trứng của LV2 nhiều, hơn nữa phạm vi rất lớn..."

Đám đông: "!!!"

Tai họa bất ngờ, nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi!

Hơn nữa, trời đất ơi, thứ này không biết đạo lý gì đâu? Chỉ cần muốn gây bất lợi cho Hồng Tiểu Phúc đã bị công kích, uy lực còn mạnh hơn kỹ năng lấy đá chọi trứng...

Những người có mặt ở đó hít ngược một hơi. Lưu Hoa Quân ấp úng hồi lâu, mãi mới thốt ra một câu: "Kỹ năng này... Khá lắm!"

Nói thật lòng, bây giờ biểu cảm của tất cả mọi người khi nhìn Hồng Tiểu Phúc đều rất đặc sắc.

Cứ như nhìn thấy quỷ ấy.

Kỹ năng này quá đỉnh, về sau cứ ôm đùi Hồng Tiểu Phúc đi thôi!

Lý Thiên Kỳ nghĩ: "Tôi cảm thấy có anh Phúc ở đây, một MT như tôi hình như... Cứ đi theo nhặt trang bị là được?"

Trương Dương len lén sờ cằm: "Hay là sau này mình cũng đúc pho tượng anh Phúc mà cúng bái nhỉ?"

...

Vị trí chính giữa giao với trạm xe buýt số 11, bên ngoài cổng Trường Trung học số Mười Chín, khu Hà Nam, Thẩm Thành.

Một chiếc xe buýt nhỏ đỗ bên đường, trên xe có một người đàn ông trung niên vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại.

"Vâng, ông chủ cứ yên tâm, tôi đã dò la xong rồi", người đàn ông trung niên kia đeo kính râm, đắc ý bảo: "Tôi theo dõi nó mấy ngày liền, ngày nào Thẩm Tiểu Linh cũng đi xe buýt lúc bảy rưỡi sáng tới trạm này, cách trường học chừng 100 mét. Vâng, đúng rồi, tôi đoán còn khoảng 5 phút nữa... Ha ha ha, ông chủ yên tâm đi, một đứa trẻ mồ côi thì có gì mà ngoài ý muốn, ông cứ chuẩn bị sẵn tiền là được... Năm trăm nghìn tệ, vâng được rồi, đến lúc đó tiền trao cháo múc, thống nhất vậy nhé! Đợi tin tốt của tôi đi!"

Gã nói rồi cúp điện thoại, ung dung nghe nhạc trong xe. Sau lưng gã còn có hai người đàn ông trung niên khác, một người đang nhìn chằm chằm vào con đường bên ngoài cửa sổ, người kia đang nghịch điện thoại.

"Vụ này hời quá hời." Tên nghịch điện thoại vừa chơi vừa nói, "Mỗi đứa hơn trăm nghìn tệ, đủ quẩy tung nóc mấy ngày."

"Chứ còn gì", tên đang ngồi ở vị trí lái xe cười bảo: "Làm cái nghề này gần mười năm rồi, vụ làm ăn lớn như thế này không dễ gì gặp được đâu!"

Mấy tên này đang ngồi trong xe ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp thì đúng lúc này, trên cung đường từ Nam hướng về Bắc, một chiếc xe bồn chở xi măng đột nhiên mất lái khi tránh một đoàn người trên đường, lao thẳng về phía chiếc xe buýt nhỏ mà bọn chúng đang ngồi!

Mà trùng hợp làm sao, trên cung đường này nhưng theo hướng ngược lại có một chiếc xe tải hạng nặng chở đất đá bấm còi chạy tới, giữa đường vì tránh một người lái xe điện mà mất lái, cũng đâm vào chiếc xe buýt của mấy gã theo hướng từ Bắc về Nam!

Sau một tiếng rầm cực kỳ lớn, chỉ trong nháy mắt, chiếc xe của mấy gã bị ép thành cái bánh rán...

...

Thẩm Tiểu Linh ngồi xe buýt số mười một, nhanh chóng xuống xe ở trạm, đi bộ về phía trường học.

Cô bé ôm một túi hoa quả trong lòng, chính là hoa quả mà hôm qua Hồng Tiểu Phúc đưa cho cô bé, để sáng nay cô bé đem tới trường.

Bởi lẽ ở trường, các thầy cô và bạn bè cùng lớp đối xử với cô bé tốt lắm, trước kia không có bản lĩnh gì, bây giờ có năng lực rồi, bày tỏ chút thành ý và lòng biết ơn là việc nên làm.

Thẩm Tiểu Linh đang đi về phía trường học, đột nhiên nhìn thấy hai chiếc xe to đùng dừng đối đầu với nhau, bên cạnh đó có không ít người xúm đông xúm đỏ vào mà bàn tán.

"Ban nãy sợ chết đi được! Ông có nhìn thấy cảnh tượng ấy không?"

"Người bên trong cái xe buýt kia chắc không sống nổi đâu nhỉ?"

"Sống thế quái nào được, không thấy cái xe ấy bị ép xẹp lép như tờ giấy à, có mà đi chầu ông bà từ lâu rồi!"

"Tai bay vạ gió, đúng là tai bay vạ gió mà..."

Nghe thấy tiếng bàn tán ấy, Thẩm Tiểu Linh ngó về phía mấy chiếc xe to, sợ đến mức lè lưỡi, vội vã đi nhanh hơn.Cô bé sợ nhất những cảnh tượng như vậy, lần trước nhìn thấy một con mèo bị cán chết bên vệ đường mà mấy ngày liền không ngủ ngon được!

"Tiểu Linh", khi sắp đến cổng trường, có bạn cùng lớp cất tiếng chào với cô bé: "Bên này, bên này!"

"A, là Tiểu Viện!" Thẩm Tiểu Linh đáp lời, vội vàng đi qua đó. Trình Viện Viện là bạn cùng lớp với cô bé, trước nay quan hệ của cả hai rất tốt.

Hai người cùng đi về phía phòng học, Trình Viện Viện nhìn túi hoa quả mà Thẩm Tiểu Linh ôm trong lòng, tò mò hỏi: "Tiểu Linh, cậu ôm gì thế?"

Thẩm Tiểu Linh mỉm cười ngọt ngào: "Là hoa quả mà anh trai tớ mang từ trong dị cảnh ra, ngon lắm, tớ định mang đến cho thầy cô và các bạn nếm thử."

Vừa nghe đến đây, hai mắt Trình Viện Viện đã sáng ngời lên, cô bạn phấn khích bảo: "Thật sao? Ai cũng có hả? Tớ thì sao, tớ có phần không?"

Thẩm Tiểu Linh gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên rồi, ai cũng có!"

"Oa!" Là một cô bé cùng tuổi với Thẩm Tiểu Linh, hiển nhiên Trình Viện Viên cũng rất ngây thơ và đáng yêu: "Tốt quá rồi, đi thôi, mau lên lớp nào! Tớ từng nghe anh họ tớ nói, hình như hoa quả bên trong dị cảnh rất được ưa chuộng đó! Trời ơi, Tiểu Linh, anh trai cậu vào trong dị cảnh à, trong đó có tốt không?"

"Anh trai tớ bảo bên trong thú vị lắm", Thẩm Tiểu Linh cười cười, bắt đầu kể cho Trình Viện Viện nghe: "Anh ấy bảo bên trong có một vua khỉ màu trắng, bốn tay, hai chân, bốn con mắt, còn cao hơn cả anh ấy, thế mà trở thành bạn bè với anh ấy đấy, còn mời anh ấy uống rượu cơ, hi hi!"

"Wow!" Hai mắt Trình Viện Viện tràn ngập những vì sao: "Nếu như có cơ hội để tớ cũng có thể vào đó thì tốt quá..."

...

Hai ngày hôm nay, có thể nói, việc khai thác dị cảnh vô cùng nhộn nhịp, rất nhiều tiểu đội có thực lực giết được sói phủ giáp lạc đàn, cho nên tài nguyên bên trong được mang ra ngoài cũng nhiều hơn tới 50 phần trăm.

Điều này khiến cho người thức tỉnh bình thường muốn tới đây càng lúc càng nhiều; có các nhóm này tiến vào thăm dò dị cảnh, áp lực của các anh lính nhỏ đi khá nhiều. Ít nhất không cần lo lắng về phía sau, chỉ cần nhìn con đường phía trước, áp lực bớt đi không phải chỉ chút ít thôi đâu.

Cho nên sau khi nhóm của Hồng Tiểu Phúc chỉnh trang ở phía Lưu Hoa Quân, họ cùng nhau tiến vào dị cảnh.

Khi đi ngang qua cây cầu bắc trên chiến hào, dọc đường họ nghe thấy vô số tiếng hô hào:

"Tiểu đội hoàn toàn mới, có DPS* rất cừ, tìm tank, tìm vú em!"

*DPS: DPS được viết tắt của cụm từ tiếng Anh Damage Per Second được hiểu là lượng sát thương gây ra trong một giây.

"Tiểu đội ba DPS tìm tank, tìm vú em! Vào đội này các bạn sẽ là anh cả, được cung phụng như hoàng đế!"

"Đã có tank và ba DPS có trang bị LV1 cao cấp, cần tìm vú em!"

Nghe những tiếng hô hào ấy, Triệu Minh đắc ý vô cùng: "Nhìn thấy chưa? Bây giờ vú em hot như thế đấy!"

Tô Oánh và những người kia gật đầu như bổ củi: "Đúng vậy, không sai tý nào!"

Ừm, bây giờ số lượng vú em cung không đủ cầu, Triệu Minh lại còn là một vú em siêu giàu nữa!

Thế tức là sao? Chỉ cần thuốc kích thích thức tỉnh LV2 dám bán ra thị trường, cậu ta dám mua thuốc như mua kẹo!

Vài tỷ mua thuốc thôi mà, gia đình vẫn chi trả được!

Có tiền là tùy hứng như vậy đấy!

"Cần DPS và tank thật cừ, đã có vú em với ADC* rồi!"

*ADC: là Attack Damage carry - người gây sát thương chính, quan trọng của team. Carry là ám chỉ những người chơi chìa khóa của team, những người cần được làm mọi cách để bảo vệ để họ sống lâu nhất có thể trong giao tranh.

Mấy người họ đang đi thì bị thu hút bởi một tiếng hô hào, có vú em với ADC không đáng kể gì, quan trọng là giọng nói này rất quen tai!

Hồng Tiểu Phúc và các bạn nhìn qua, bên đó đã có một đám người vây chặt lấy, thậm chí có vài thứ gì đó vuông vuông đang bay lơ lửng trong không trung...

Tình thế này...

Hồng Tiểu Phúc và các bạn đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Chuyển gạch?!"

Mấy người lập tức cười hì hì chen vào trong, vừa thấy đã vui vẻ gọi: "Chú Trần! Lão Ngô! Ha ha ha! Các chú đang làm gì thế này?"

"Ôi chao, Tiểu Phúc!" Chú Trần vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc mừng vui ra mặt, cười ha hả bước tới: "Mấy đứa đang chuẩn bị tiến vào dị cảnh à? Tiểu Phúc, chú cũng thức tỉnh rồi, cháu đoán xem chú có năng lực gì?"

Đám đông vô cùng tò mò về năng lực của chú Trần, vội vàng hỏi: "Năng lực gì ạ?"

"Hề hề, năng lực hồi phục", chú Trần lấy một cái bánh màn thầu từ ba lô phía sau lưng ra rồi cười bảo: "Năng lực của chú là gia tăng năng lượng hồi phục cho đồ ăn, sau khi bị thương, chỉ cần ăn đồ ăn của chú, tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn bình thường mười lần! Đỉnh chưa?"

Hồng Tiểu Phúc và các bạn tỏ ra ngạc nhiên: "Wow!"

Lúc này đây lão Ngô cũng đi tới, cười bảo: "Mấy ngày nay chú thấy bên phía dị cảnh này được khai thác nhộn nhịp quá, cộng với việc anh Trần cũng thức tỉnh, không chịu nổi nữa nên qua đây xem sao."

Mấy người kia quay đầu nhìn lại, hôm nay lão Ngô mặc áo jacket, đeo kính râm, ngậm điếu thuốc, vẫn ngầu như trái bầu.

Quan trọng hơn cả là có bốn chiếc hộp kim loại sáng lòe bay lượn xung quanh chú, bên trên còn có đinh nữa cơ! Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: "Chú Ngô ơi, thứ này là gì vậy ạ?"

"Cái này hả?" Chú Ngô đắc ý trả lời: "Chú có khả năng khống chế viên gạch, đúng không nào? Chú nghĩ, nếu chỉ như thế thôi thì không ổn, động vật trong đấy hung hãn như thế cơ mà, nên chú đành chọn bốn viên chắc chắn nhất, bọc thêm một lớp lá sắt bên ngoài, hàn thêm ít đinh, lúc ấy thì khả năng tấn công cũng nâng cao kha khá, có thể làm ADC được rồi, ha ha ha ha!"

Mọi người: "!!!"

Thời thượng vậy á hả? Khung cảnh khi chú đánh nhau ấy thì...

Cục gạch hôn vào mặt, đẹp quá đi mất, không dám tưởng tượng!

"Ha ha, chú Ngô thật sáng tạo", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà rồi nói chuyện thêm với hai người một lúc, sau đó nhìn Thạch Đào và các anh lính đang đợi ở phía trước: "Được rồi, chú Trần, chú Ngô, người bên kia đang đợi cháu, không nói chuyện nữa, chúng cháu vào trước đây ạ!"

Chú Trần gật đầu rồi cười: "Đi đi, cẩn thận bên trong đấy nhé!" Sau đó bổ sung thêm: "À phải rồi, bên phía đội chuyển gạch của bọn chú đang thiếu người, nếu bên cháu có người thức tỉnh nào nhớ giới thiệu cho chú nhé!"

Hồng Tiểu Phúc đáp: "Vâng! Chú yên tâm ạ!"

Đoàn người nhanh chóng tiến vào dị cảnh.

Nói thật lòng, lúc trước Thạch Đào rất lo lắng, thấp thỏm khi tiến vào dị cảnh, bây giờ thần kinh của anh đã thả lỏng đến mức sắp coi việc tiến vào dị cảnh là đi nghỉ mát rồi.

Nhìn bầu trời này đi, xanh quá chừng?

Nhìn mặt đất này đi, mềm quá chừng?

Nhìn thảm cỏ này đi, xanh quá chừng?

Nhìn cơn gió này đi, nhẹ quá chừng?

Các chiến hữu khác đều dè dặt, thận trọng đi bước nào chắc bước ấy, còn anh thì khác rồi, dọc đường ngao du sơn thủy, vừa đi vừa hát luôn cũng được!

Vừa nghĩ đến biểu cảm của các chiến hữu khác khi họ quay về ít nhiều gì cũng mang theo thương tích, đau đến nghiến răng nghiến lợi, méo mó mặt mày còn anh nói mình gần như không phải làm gì, Thạch Đào có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười thật to.

Ôi chao, con người với nhau chỉ sợ lúc so sánh thế này thôi...

"Thổi đi nào, thổi đi nào, niềm tự hào kiêu hãnh của ta", nhóm của họ vừa đi vừa hát, từ hôm qua, Hồng Tiểu Phúc cứu được vua khỉ, bây giờ con đường từ khi tiến vào dị cảnh tới trảng cỏ mà vua khỉ làm chủ bên trong rừng rậm đã an toàn tuyệt đối. Cho dù có con sói phủ giáp nào lạc đàn hay gì gì khác cũng đã bị đội ngũ khác diệt sạch rồi.

Không có cách nào khác, tiền mà! Tiền đấy!

Đám người kia tiến vào dị cảnh nhìn thấy sói phủ giáp là hô hào nhau xông lên!

Một con sói phủ giáp bán được mười nghìn tệ! Tính thêm cả phần thịt và nội tạng có thể bán được, một con sói phủ giáp đáng giá chừng ba mươi nghìn tệ! Nhất là phần ấy của mấy con sói, tráng dương lắm! Nghe nói trên thị trường chợ đen rao giá hai nghìn tệ một cái! Nếu bán cùng với hai quả trứng thì ba nghìn một bộ!

Chuyện này chẳng khác gì cục vàng từ trên trời rơi xuống!

Cho nên sau khi quay về, trong lúc trò chuyện cùng các chiến hữu, Thạch Đào nhận được tin tức rằng bất kể đi theo hướng nào, các chiến sĩ luôn cần nghĩ cách tách những đàn sói phủ giáp quy mô nhỏ, để chúng lạc đàn.

Sau đó tất nhiên sẽ có người thức tỉnh bình thường hô hào xông tới dọn dẹp chiến trường...

Khung cảnh ấy, đừng nói là sói phủ giáp trên thảo nguyên, cho dù là loài thỏ sáu chân cũng bị đào từ dưới đất đào lên...

Chắc họ có ý định không giết sạch đám động vật này thì không chịu thôi.

Cho nên Thạch Đào đột nhiên cảm thấy đám sói với thỏ trong dị cảnh thật đáng thương... Sau này liệu có đến mức phải nuôi dưỡng mới sinh tồn được không nhỉ?

Có khả năng lắm ấy chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.