Âu Thần

Chương 130: Chương 130: Quỳ rồi!




Translator: Nguyetmai

Đoàn người đi tới bìa rừng.

Hồng Tiểu Phúc hô lên: "Vua khỉ, chúng tôi lại tới rồi đây!"

Cậu vừa hô như vậy, khu rừng bỗng vang lên vô số tiếng "Khẹc khẹc", chưa được bao lâu, vua khỉ lông trắng đã dẫn theo một đám khỉ sáu chân tung tăng chạy tới, vây quanh Hồng Tiểu Phúc mà "khẹc khẹc" liên hồi.

Biểu cảm và động tác này cho thấy chúng đang rất vui.

"Ha ha, một ngày không gặp, chúng mày vẫn vui vẻ chứ?" Hồng Tiểu Phúc cười khà khà, vỗ vỗ cánh tay vua khỉ: "Nhìn xem tao mang gì cho chúng mày này."

Cậu nói rồi lấy một đống khoai tây chiên, khoai tây miếng ra khỏi ba lô, toàn là những thứ đã mua từ siêu thị quanh trường.

Nói thế nào thì nói, vua khỉ này đã giúp cậu giết được bao nhiêu sói rừng rậm, có qua có lại thôi mà.

"Khẹc khẹc!"

Vua khỉ: (๑>ڡ<)☆

Một đám khỉ vui vẻ kêu la ầm ĩ, tay chân thoăn thoắt chia sạch sẽ chỗ khoai tây với sô cô la kia.

Thạch Đào và các chiến hữu ở bên cạnh nhìn cảnh ấy cũng thấy vui lây.

Nói thật lòng, trước khi tiến vào dị cảnh, họ đã chuẩn bị tâm lý phải liều mình chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, dù gì bên trong dị cảnh chẳng phải nơi an toàn. Thế mà bây giờ...

Đỉnh thật!

Họ nhanh chóng tiến tới mảnh đất bên hồ nước của vua khỉ, ngồi thành vòng tròn cùng bầy khỉ.

Lúc này Thạch Đào mới nhắc tới nhiệm vụ của hôm nay: "Mọi người chú ý chút nhé, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là nghĩ cách đi sâu thêm vào rừng, cố gắng thăm dò trong phạm vi bán kính ba nghìn mét. Tất nhiên, tất cả phải đặt yếu tố an toàn lên hàng đầu, với tiền đề đảm bảo được an toàn của bản thân, cố gắng lấy được nhiều tin tình báo, nhất là về phía bên kia." Anh nói rồi chỉ về dãy núi ở phía xa xa: "Theo ảnh chụp của chúng ta, các chuyên gia phân tích rằng có khả năng bên đó có mỏ quặng, chúng ta cần lấy được mẫu vật đem về."

Hồng Tiểu Phúc và các bạn cùng gật đầu.

Họ đến dị cảnh này không phải để ngao du sơn thủy, mà luôn có nhiệm vụ trên vai.

Nếu không làm sao quốc gia để họ kiếm lợi lộc sau lưng các quân nhân được chứ, đúng không nào?

"Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát nhé?" Hồng Tiểu Phúc hỏi: "Bên trong rừng rậm hình như có không ít động vật ăn thịt nhỉ?"

"Đúng là không ít đâu" Thạch Đào gật đầu: "Anh cũng không biết chúng ta sẽ gặp phải sói rừng rậm đi theo đàn hay mãnh thú nào khác, cho nên hành trình tới đây mọi người cần chú ý, năm người bọn anh sẽ đi trước dò đường, đồng thời để lại ký hiệu cho các em. Các em đi theo ký hiệu, cách bọn anh chừng ba mươi mét, như thế có gặp phải nguy hiểm gì cũng có thể ứng cứu được."

Đây là chuyện nghiêm túc, mấy người trong nhóm Hồng Tiểu Phúc đều gật đầu: "Đã rõ!"

Kế hoạch nhanh chóng bàn xong, năm người Thạch Đào đứng dậy xuất phát trước.

Hồng Tiểu Phúc cười khà khà vỗ cánh tay của vua khỉ: "Vua khỉ à, bọn tao phải xuất phát đây, đợi lúc về sẽ chơi với chúng mày tiếp nhé!"

Vua khỉ: "Khẹc khẹc!"

Nó ôm Hồng Tiểu Phúc nhảy nhảy vài cái, sau đó vỗ vỗ vai Hồng Tiểu Phúc, gật gật đầu.

Hồng Tiểu Phúc và các bạn tạm biệt vua khỉ, bắt đầu tiếp tục hành trình tiến sâu vào rừng.

Thạch Đào và các chiến sĩ đi đứng vững vàng, dọc đường đi để lại không ít ký hiệu trên cây.

Càng đi sâu vào trong, cây cối càng um tùm, tầm nhìn xung quanh cũng bắt đầu giảm xuống, đi được khoảng hai giờ đồng hồ, tầm nhìn xa nhất của họ chỉ còn khoảng mười mấy mét.

Mà kỳ dị ở chỗ, trong khu rừng này, thỉnh thoảng có những cụm măng trồi lên trên mặt đất, chiều cao chừng hai mét, to ngang cỡ thùng nước, cũng không hiểu chúng hình thành thế nào, trông vô cùng kỳ lạ.

"Tiểu Phúc, các cậu đi chậm thôi", Tô Oánh hiển nhiên có vẻ sợ sệt.

Dù gì cô vẫn là con gái, nỗi sợ những thứ chưa biết đã ăn sâu vào máu rồi.

Dù bây giờ cô đã lên tới LV2, chỉ số lên đến 4,48 phần trăm, nhưng cái gì đáng sợ, cô vẫn sợ...

"Ừ, mọi người cẩn thận chút nhé", Hồng Tiểu Phúc gật đầu, mấy người họ đi thêm một lúc, đột nhiên nhìn thấy năm người trong nhóm Thạch Đào đang nằm rạp trên mặt đất, dè chừng quan sát tình hình phía trước.

Cái quái gì vậy?

"Anh Thạch Đào", Hồng Tiểu Phúc và các bạn cũng theo tới, thì thụp hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Chắc phải đi đường vòng rồi", Thạch Đào chỉ vào chỗ cách đó chừng hai mươi mét: "Các em nhìn đi, con đường này chắc không đi qua được đâu."

Hồng Tiểu Phúc và các bạn tò mò nhìn qua, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ấy đã sững sờ!

Bởi vì trước mặt họ là một con gấu đen khổng lồ cao tới ba mét đang nằm trên cái ổ làm từ một đống cỏ và ngủ khì khì!

Con gấu khổng lồ kia có bốn tay hai chân, bàn tay to đùng của nó ngang ngửa cái muôi, bên trên lộ ra móng vuốt sắc lẻm, dưới ánh sáng mặt trời, thứ ấy tỏa ra ánh hào quang lạnh lẽo!

Toàn thân nó được phủ vảy, trông như đang mặc áo giáp vậy!

Một con gấu bự uy mãnh quá!

"À ừm..." Hồng Tiểu Phúc nhìn mà trợn mắt há miệng: "Con này trông đỉnh quá!"

"Đỉnh lắm ấy chứ", Thạch Đào gật đầu chắc nịch: "Suy luận từ những thông tin mà hiện tại chúng ta có được, trong dị cảnh có rất nhiều động vật có phủ lớp vảy, mà vảy càng sáng càng bóng thì chỉ số thức tỉnh càng cao. Con gấu này cao gần ba mét, anh đoán chỉ số của thằng nhóc này ít cũng phải từ số 4 trở lên, có nghĩa là ít nhất nó đã tới LV2, còn căng nhất... Có khi lên đến LV3!"

LV3, nếu con gấu này đã đạt đến cấp bậc ấy thì chẳng dễ đối phó đâu. Đôi bên mà gây nhau thì chết người là chuyện thật đấy!

"Anh Thạch, làm thế nào bây giờ?" Tô Oánh lí nhí hỏi: "Có phải chúng ta nên đi vòng qua nó không?"

"Chắc chỉ có thể làm thế thôi", Thạch Đào gật đầu, sau đó mười người họ chuẩn bị quay về con đường ban nãy, thế mà chưa đi được mười mấy mét đã nhìn thấy xung quanh khu rừng xuất hiện hơn sáu mươi đôi mắt màu xanh lục!

Sói rừng rậm, lại thêm mười mấy con nữa!

Phía trước là sói, phía sau là gấu, lần này căng rồi đây.

Nếu thực sự đánh nhau, mười mấy con sói rừng rậm đã đủ khó giải quyết rồi, con gấu to đùng phía sau mà thức giấc vì ồn ào thì càng lớn chuyện hơn!

"Làm thế nào bây giờ?" Tô Oánh nhìn bao nhiêu đôi mắt của sói rừng rậm rõ ràng cũng thấy sợ, bàn tay run lên, cơ thể nhích tới gần Hồng Tiểu Phúc, lí nhí bảo: "Có phải chỉ có thể đánh nhau không?"

Hồng Tiểu Phúc khẽ khàng vỗ vỗ cánh tay cô: "Yên tâm đi, có các bộ đội ở đây, chúng ta hỗ trợ ở phía sau là được rồi."

Lúc này đây, trông họ giống như năm vị thần đỉnh cao dẫn theo năm ông chủ nhỏ đi đánh nhau hội đồng, luận về đánh đấm chắc chắn Thạch Đào và chiến hữu mạnh hơn năm học sinh trung học như nhóm Hồng Tiểu Phúc rất nhiều, cho nên thực ra Hồng Tiểu Phúc và các bạn không phải đối mặt với nguy hiểm lắm.Tất cả đều LV2 trở lên, làm tốt công tác hỗ trợ, ngăn chặn đàn sói tấn công từ cạnh sườn là được.

"Các anh em lấy đồ ra!" Trương Dương là người có năng lực với vị trí thích khách nên cậu ta rút vũ khí ra trước, Lý Thiên Kỳ học theo, tay trái cầm một tấm khiên chắn, tay phải nắm cây đao, vừa nhìn chằm chằm vào đàn sói kia vừa không quên dặn Triệu Minh: "Anh Minh nhớ chữa thương cho tôi nha!"

Mọi người: "..."

Cảm giác cảnh tượng này hơi quen thuộc.

Tô Oánh: "Hmm..." Lúc này cô mới nhớ ra mình là pháp sư...

"Mọi người cẩn thận", nhóm Thạch Đào lần lượt rút vũ khí ra, mỗi người một cây đao LV2, thực ra sự đối diện của họ khi đối mặt với đám sói rừng rậm LV1 này không quá lớn, họ lo lắng tới con gấu to ở phía sau hơn.

"Chuẩn bị xông lên!" Thạch Đào nói rồi định lao về phía một con sói rừng rậm, thế mà chưa kịp đánh...

"Grào…!!!"

Tiếng gầm kinh thiên động địa chợt vang lên sau lưng, âm thanh ấy rất vang, chấn động đến mức tạo thành tiếng vọng trong khu rừng, lá cây rào rào rơi xuống đất.

Hồng Tiểu Phúc và các bạn bị chấn động đến mức da đầu tê dại, sởn hết gai ốc lên!

Chuột Bự dứt khoát tìm một cái lỗ mà chui xuống!

Đáng sợ quá!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía con gấu khổng lồ kia, họ nhìn thấy nó đang vươn vai rất lười biếng, sau đó đột nhiên vỗ mạnh xuống đất!

Lần này mọi người bỗng chốc cảm thấy mặt đất rung chuyển, sau đó "xoạt, xoạt, xoạt", măng đá từ dưới lòng đất trồi hết ra ngoài!

"Áuuuuu…"

Không biết do cố tình hay trùng hợp, những cây măng đá nay vừa vặn trồi ra ngay bên dưới bụng của mấy con sói rừng rậm, chẳng mấy chốc, mấy con sói rừng rậm đáng thương kia chưa kịp rú lên thảm thiết đã bị xiên thẳng lên trời rồi!

Những con sói rừng rậm khác thoáng chốc mờ mịt, "Áu" một tiếng, quay đầu chạy biến!

Triệu Minh: (, #゚Д゚)

"Xuất... Xuất hiện rồi!" Triệu Minh bịt miệng hô ầm lên: "Tai... Tai bay vạ gió!"

Đám đông: "..."

Thánh thần thiên địa ơi, đáng sợ đến vậy ư?!

Bây giờ họ không biết rốt cuộc con gấu khổng lồ kia đáng sợ hay Hồng Tiểu Phúc đáng sợ hơn! Kỹ năng tai bay vạ gió này quá ngông cuồng!

Họ đang sững sờ thì thấy con gấu to kia ngáp một cái thật dài, sau đó nheo nheo mắt, tìm gốc cây to...

Gấu khổng lồ: Cọ trái nè └( ̄ ̄└)... cọ phải nè (┘ ̄ ̄)┘… cọ trái nè └( ̄ ̄└)... cọ phải nè (┘ ̄ ̄)┘…

Cọ chán chê một hồi, quay đầu lại mới thấy mấy người kia đang sững sờ ở phía đối diện...

"A a a a a!" Mấy người họ sợ phát khóc! Trước kia cứ tưởng con gấu này chỉ to và cường tráng thôi, bây giờ nó còn là một gấu biết dị năng! M* kiếp nếu đánh nhau thật thì toi mạng như chơi!

Thạch Đào và những người khác sợ đến mức đầu toát đầy mồ hôi lạnh, lập tức lấy vũ khí ra, hô to lên: "Mọi người mau tản đi, bọn anh sẽ bọc hậu!"

Nhưng dù sao cũng là động vật thức tỉnh LV3, tốc độ chạy của con gấu khổng lồ kia phải ngang với sấm sét, nhanh hơn quán quân chạy một trăm mét không phải một chút, một ít đâu!

Mặt đất rung lên bần bật!

Thạch Đào và các anh em đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh.

Bất kể thế nào cũng phải đảm bảo cho anh em Hồng Tiểu Phúc trốn được khỏi đây!

"Liều mạng đi!" Thạch Đào và các chiến hữu siết chặt vũ khí trong tay, sát khí bộc lộ toàn thân!

Gần rồi, gần nữa rồi!

Mười mét! Tám mét! Năm mét!

Thế mà họ chưa kịp ra tay đã thấy con gấu kia điên cuồng chạy tới, đột nhiên rạp sáu chân xuống đất, vạch ra một cái hố sâu hơn một thước trên mặt đất; con gấu khổng lồ ngồi ở đó, bốn mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Hồng Tiểu Phúc!

Tình huống gì vậy?!

Con gấu kia nhìn Hồng Tiểu Phúc gần mười giây, đám đông có mặt ở đó sợ mất mật, không ai dám động đậy.

Thế nhưng họ nhìn thấy con gấu kia đột nhiên vươn thẳng người dậy, giơ cao bốn chi trước, rồi bụp một tiếng, quỳ sụp xuống!

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Thạch Đào: "..."

Tô Oánh: "..."

Triệu Minh và những người khác: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.