Âu Thần

Chương 147: Chương 147: Mục tiêu cấp chiến lược




Translator: Nguyetmai

Đó là mục tiêu hành động cấp chiến lược đấy!

Mục tiêu hành động cấp chiến lược là gì? Là mục tiêu mà sau khi hoàn thành sẽ giúp tình hình có những bước tiến vượt bậc không gì sánh được!

Tuy vẫn chưa biết mục tiêu hành động cấp chiến lược lần này là gì nhưng chắc chắn nó rất lợi hại!

"Đây là mục tiêu hành động cấp chiến lược lần này." Hàn Phong mở hình ảnh thứ hai, bên trên có viết bốn chữ lớn "Kế hoạch vây sói". Anh ta giới thiệu: "Kế hoạch vây sói có nghĩa là gì? Là như thế này, cách đồng bằng khu vực phía Đông mười sáu cây số về hướng Đông Nam, có một vùng đất hơi trũng xuống hình lòng chảo. Ở đó phát hiện được một lượng lớn tài nguyên quan trọng, tài nguyên này cũng là nguyên liệu quan trọng để chế tạo thuốc thức tỉnh."

Thuốc thức tỉnh!

Nghe được ba chữ này, Hồng Tiểu Phúc lập tức hít một hơi thật sâu!

Là người đã từng nộp lên một lọ thuốc thức tỉnh, hơn ai hết, cậu hiểu rõ chế tạo thứ đồ chơi này khó khăn đến mức nào!

Ở chợ đen, nó có giá tận hai mươi triệu đấy!

Triệu Minh và Tô Oánh đều quay sang nhìn cậu, Tô Oánh nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Phúc, có phải chúng ta nên nghĩ cách giúp đỡ một chút hay không?"

Hồng Tiểu Phúc gật đầu: "Để xem có chuyện gì đã."

Tuy bọn họ biết thuốc thức tỉnh rất quý giá nhưng không có nghĩa là các học sinh khác cũng vậy, đa số vẫn đang mờ mịt. Dù sao không phải ai cũng có tin tức nhạy bén, hơn nữa thứ đồ chơi này không dành cho người thường.

Lúc này có học sinh hỏi: "Chủ nhiệm Hàn, thứ này rất hiếm ạ?"

"Thật ra cũng không hẳn là rất hiếm." Hàn Phong nhìn các học sinh rồi chậm rãi nói: "Trước mắt, quốc gia chúng ta sản xuất được khoảng một trăm bình một tháng. Nghe qua thì thấy không ít đúng không? Nhưng các bạn phải biết giờ đang là lúc thời đại thay đổi – linh khí khôi phục, nhân loại thức tỉnh năng lực thần kỳ. Các bạn có biết điều quan trọng nhất với quốc gia chúng ta bây giờ là gì không?"

Các học sinh xì xào bàn tán rồi tranh nhau nói: "Đoàn kết!", "Ổn định!", "An toàn!"

"Tốt lắm." Hàn Phong hài lòng gật nhẹ đầu, cười nói: "Thấy mọi người có ý thức như thế, tôi cũng yên tâm. Không để các bạn phải đoán nữa, ở thời đại này, sự an toàn là quan trọng nhất. Ai đã học địa lý chắc sẽ biết đường biên giới đất liền của nước ta - cũng chính là toàn bộ đường biên giới - dài hai mươi hai nghìn tám trăm kilomet, đường bờ biển lục địa dài hơn mười tám nghìn kilomet, đường bờ biển đảo dài hơn mười bốn nghìn kilomet. Tổng cộng là hơn ba mươi hai nghìn kilomet. Các bạn có biết đường biên giới dài như vậy đồng nghĩa với việc gì không? Là hiện nay quân đội của chúng ta chỉ có hơn năm trăm người thức tỉnh, không đủ để phòng thủ cả một tuyến đường dài như vậy. Đây không phải vấn đề thiếu bao nhiêu, mà là số lượng quá ít sẽ chẳng làm được trò trống gì. Các bạn thử tính mà xem, nếu cách một kilomet mới có một binh lính đã thức tỉnh thì phải cần bao nhiêu người? Gần bảy mươi nghìn người. Cho dù giảm bớt số lượng ở vùng ven biển phía Đông Nam cũng cần ít nhất năm mươi nghìn người thức tỉnh."

Nghe đến đây, các học sinh sợ ngây người.

Năm mươi nghìn so với năm trăm đấy!

Quan trọng nhất là năm trăm chiến sĩ thức tỉnh kia không thể phân thân.

Nếu điều bọn họ đi thì còn khai thác dị cảnh thế nào được?

"Giờ các bạn đã biết rõ ý nghĩa của thuốc thức tỉnh với quốc gia rồi đấy." Hàn Phong nói một cách nghiêm túc: "Nó mang ý nghĩa là đường biên giới của chúng ta sẽ càng thêm vững chắc. Nếu không, một khi những người thức tỉnh nước ngoài kia vượt biên giới, tiến vào thành phố của chúng ta, làm thế nào để đối phó với những quả bom hẹn giờ này? Nếu bọn họ gây ra hậu quả lớn thì ai có thể chống đỡ? Giờ quốc gia đã điều động phân nửa binh lính bình thường đến biên giới, liên tục tuần tra trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tuy có thể bảo vệ được lãnh thổ nhưng mọi người cứ thử nghĩ xem, một nửa quân đội phòng thủ nghiêm ngặt hai tư trên hai tư mới có thể đảm bảo trong nước không xảy ra hỗn loạn. Thời gian ngắn thôi còn được, thời gian dài như vậy thì ai mà chịu nổi chứ?"

Các học sinh thi nhau gật đầu.

Chỉ cần dựa vào điểm này là phải tuyệt đối ủng hộ hành động của quốc gia rồi.

Cũng nhờ có nhiều binh lính tận tụy như vậy mà trong nước mới có thể ca múa mừng cảnh thái bình, ai cũng vui vẻ, rộn ràng vào dị cảnh tìm lợi ích.

Không đúng sao? Chẳng lẽ đám người nước ngoài kia toàn là hạng ăn không ngồi rồi chắc?

Nếu bọn họ thật sự kết thành đoàn, một mạch đốt nhà, giết người, cướp của rồi trốn vào dị cảnh, đố bạn tìm được bọn họ ở khu vực rộng lớn như thế đấy.

Nhiều người thấy trong nước yên bình lại cho đó là lẽ đương nhiên. Thế nhưng ở thời đại này, để đạt được thành quả như vậy, ai biết được đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, mất bao nhiêu công sức chứ?

"Hơn nữa." Hàn Phong trầm giọng nói: "Đây còn là trên đất liền nữa, trước mắt vẫn chưa phát hiện động vật thức tỉnh nào đặc biệt khó đối phó. Nhưng còn dưới biển? Các vùng kinh tế trọng điểm của nước ta đều nằm ở vùng ven biển Đông Nam, nếu có một con quái vật ghê gớm bò từ dưới biển lên thì sao? Chắc hẳn ai cũng xem qua rất nhiều các tai họa xảy ra trong phim hoặc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, vậy các bạn nói xem, nhỡ xuất hiện tình huống này thì phải làm thế nào? Phải dựa vào ai?"

Các học sinh lập tức kích động hẳn lên!

"Đương nhiên là dựa vào các anh lính rồi ạ!"

"Nhất định phải hoàn thành mục tiêu này!"

"Thầy Hàn, bọn em cần phải làm những gì?"

Các học sinh không ngốc, điều kiện cơ bản để mọi người sinh tồn là hoàn cảnh trong nước phải yên ổn. Hơn nữa, nếu có tai họa thì còn khai thác dị cảnh thế nào được? Còn bàn cách kiếm tiền để mua nhà, mua xe, cưới vợ kiểu gì?

Có thể sống hay không cũng đã là một câu hỏi lớn rồi!

Chuyện này cũng rất dễ hiểu, mọi thứ đều được xây dựng trên cơ sở đất nước ổn định và an toàn.

"Cho nên mục tiêu cấp chiến lược lần này…" Hàn Phong bắt đầu giới thiệu: "Nhất định phải hoàn thành. Được rồi, giờ tôi nói tiếp cho các bạn biết rốt cuộc mục tiêu này là gì. Vừa nãy, mọi người đã biết đây là nguyên liệu để chế tạo thuốc thức tỉnh, tuy nhiên nếu chỉ có thế thì không cần phải coi trọng đến vậy. Trọng điểm là xung quanh có một đàn sói bảo vệ. Đàn sói này có bao nhiêu con? Tổng cộng là 482 con, nghe qua thì thấy không nhiều đúng không nào? Nhưng chúng còn có sói đầu đàn. Có sói đầu đàn và không có sói đầu đàn là hai chuyện khác hẳn nhau. Có sói đầu đàn, tức là đàn sói này đã biết trợ giúp nhau, có khả năng cực lớn là sẽ hành động theo bầy đàn. Nếu chúng ta mạnh mẽ xông tới sẽ phải chịu tổn thất to lớn. Mọi người đều biết số lượng chiến sĩ đã thức tỉnh của nước ta không nhiều, nếu vì đàn sói đấy mà dẫn đến quân số giảm thiểu thì tuyệt đối không thể thừa nhận nổi tổn thất to lớn này."

Các học sinh đồng loạt gật đầu.

Đây là lời nói thật.

Khiêm tốn mà nói, giờ việc khai thác dị cảnh thuận lợi như vậy chủ yếu là nhờ có các binh sĩ vào trước, phân tán đàn sói thành từng nhóm rồi mới để người thức tỉnh bình thường thể hiện.

Nghĩ thử mà xem, mỗi lần gặp tận năm, sáu con sói phủ giáp, m* nó, còn đánh quái gì nữa, đi bao nhiêu là chết bấy nhiêu!

Nếu lần này các chiến sĩ hy sinh số lượng lớn, việc khai thác dị cảnh sau này coi như mắc cạn, không còn con đường nào khác để đi.

Phía dưới có học sinh hỏi: "Thầy Hàn, bọn em cần phải làm gì ạ?"

"Nhiệm vụ của mọi người không khó đâu." Chủ nhiệm Hàn đáp: "Chủ yếu là, thứ nhất, dưới tình huống bảo đảm an toàn của bản thân, các bạn phải toàn lực phối hợp với các binh sĩ. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là nghĩ cách để chia cắt đàn sói ra thành nhỏ lẻ. Số lượng này có thể không lớn vì dù gì cũng còn sói đầu đàn, có lẽ mỗi lần chỉ khoảng mười mấy, hai mươi con thôi. Nhưng, điều quân đội có thể làm là phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn sau khi chia cắt, ví dụ như đàn sói tấn công tập thể. Vì vậy, nhiệm vụ của mọi người là, sau khi đàn sói bị chia cắt hãy xử lý những con sói lạc đàn, vẫn nên hành động theo các nhóm nhỏ."

Các học sinh nghe xong là hiểu ngay.

Nói một cách đơn giản, trước đó nhóm quân nhân sẽ tách đàn sói ra, mỗi lần khoảng mười mấy, hai mươi con, áp lực không lớn.

Còn lần này, bọn họ sẽ dụ sói phân tách khỏi bầy đàn gồm 482 con, mà nhiệm vụ của mọi người là giết hết những con sói sau khi bị tách ra ấy.

Đây là sách lược tác chiến "dùng dao từ từ cắt thịt" – xâm chiếm từng chút một.

Trước mắt, đây quả thực là biện pháp đơn giản nhất, thực tế nhất, hơn nữa cũng là cách an toàn nhất có thể sử dụng.

Thấy mọi người đều đã hiểu rõ, Hàn Phong lập tức nói yêu cầu cuối cùng: "Điều cuối cùng, mọi người phải chú ý, tuyệt đối không tự tìm đường chết. Giờ cuộc sống của ai cũng không dễ dàng, vẫn là câu nói kia, nhất định phải bảo đảm an toàn cho mình trước đã."

Các học sinh nhao nhao đồng ý.

Lời này không có vấn đề gì, an toàn là quan trọng nhất, nếu mất mạng thì cái gì cũng là vô nghĩa.

"Tốt lắm." Hàn Phong chốt lại: "Sau khi về nhà mọi người nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, lát nữa mọi người đi lấy giấy chứng nhận người thức tỉnh. Ngày mai chúng ta sẽ vào dị cảnh, bắt đầu hành động."

...

Trong cầu dị cảnh ở Thẩm Thành.

Năm nghìn con lợn sống đã được chở đến. Trước khi được vận chuyển vào, con nào cũng đã được tiêu độc. Mặc dù mục tiêu chiến lược lần này là chuyện khác nhưng vẫn phải chú ý đến các chi tiết nhỏ.

Nếu heo có virus khiến cho giống loài trong dị cảnh tuyệt chủng thì đúng là lợi bất cập hại.

Ví dụ như ở dị cảnh số 9, bây giờ những bầy sói, thỏ... trong đó quả thật đều là bảo bối được nâng niu, ngày ngày có binh lính theo dõi, chỉ sợ không cẩn thận chúng chết mất...

Tài nguyên phải tuần hoàn mới ổ, chứ bưng cả ổ về thì sau này lấy gì mà dùng...

Tuy là một trong ba ông lớn của quân đội, nhưng để chỉ huy cuộc chiến này tốt hơn, Lưu Hoa Quân đã đích thân vào dị cảnh. Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy thì ở bên ngoài, tùy theo tình hình mà hỗ trợ.

"Hiện tại tình huống thế nào rồi? Vẫn khống chế tốt đám heo, dê, bò nhử mồi đấy chứ?" Lưu Hoa Quân đi sau quân đoàn, thấy bầy heo, dê, bò bắt đầu tiến lên theo hướng Đông Nam bèn từ tốn hỏi.

Đàn bò nằm im cũng trúng đạn: "???"

"Trước mắt tất cả đều rất thuận lợi." Lập tức có chiến sĩ báo cáo: "Đã đi được tám cây số rồi ạ."

"Tốt lắm." Lưu Hoa Quân hài lòng gật nhẹ đầu.

Là tổng chỉ huy chiến dịch lần này, mặc dù thực lực của Lưu Hoa Quân khá ưu tú nhưng vẫn phải đảm bảo sẽ chỉ huy được toàn trận.

Quân đội có đầu não cũng như đàn sói có sói đầu đàn chính là một đạo lý vô cùng đáng sợ.

Hiện tại, hai trăm chiến sĩ LV2 ở phía trước đã chuẩn bị xong, tiếp theo chỉ chờ xem kế hoạch có thành công hay không thôi.

Sau khi đi được mười hai kilomet, bầy heo, dê, bò bắt đầu tiến lên theo nhóm.

Dù sao cũng dùng làm mồi nhử, không thể ném hết một lần được, chúng sẽ chạy loạn khắp nơi, cản trở cả người của mình ấy chứ...

"Báo cáo!" Rất nhanh lại có binh lính trở về báo cáo: "Đã tiến vào phạm vi cảnh giác của đàn sói, đối phương đã phát hiện ra chúng ta."

Lưu Hoa Quân quyết định rất nhanh: "Lập tức ngừng tiến lên, bắt đầu thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch!"

"Rõ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.