Âu Thần

Chương 148: Chương 148: Người đàn ông… Trong truyền thuyết!




Translator: Nguyetmai

Đám người Thạch Đào ẩn nấp trong bụi cỏ, đi theo phía sau đàn heo, đàn dê và đàn bò, tiến về phía trước một cách vô cùng thận trọng.

Ở trước mặt bọn họ là năm trăm con heo, ba trăm con dê cùng với một trăm con bò.

Toàn bộ đều còn sống.

Phía trước ba trăm mét nữa chính là một bầy sói với số lượng cực lớn.

Khoảng chừng bốn trăm tám mươi hai con.

Trong lòng bàn tay đám người Thạch Đào đều toát mồ hôi lạnh.

Nói một cách khiêm tốn, trước kia khi chấp hành nhiệm vụ gì cũng không căng thẳng như lần này.

Cũng hết cách, ảnh hưởng lần này thực sự là quá lớn.

Có thể lấy được vùng quả trong suốt này hay không, trực tiếp quyết định chính sách phương châm đằng sau của quốc gia trên đường biên giới. Đây không phải là trò đùa.

Thẳng thắn mà nói, kể từ sau khi phát hiện ra vùng quả trong suốt này, phần lớn kế hoạch chiến lược của quốc gia đều gắn bó chặt chẽ với cái này.

"Đã có thể nhìn thấy con sói đầu đàn rồi." Thạch Đào nằm phục trong bụi cỏ bên ngoài cách đó ba trăm mét, cầm chiếc ống nhòm quân dụng đặc chế, đang quan sát con sói đầu đàn trong bầy.

Đó là một con sói cực kỳ dũng mãnh, lông trắng toàn thân đón gió đong đưa, cốt giáp* dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh màu trắng.

(*) Cốt giáp: áo giáp bằng xương.

Thân thể cao lớn cường tráng, tứ chi rắn chắc, vô cùng dũng mãnh. Chỉ đứng ở đó đã cao hơn những con sói phủ giáp khác ít nhất nửa mét, thần tuấn phi thường.

Kế hoạch lần này là hành động mang tính chất thăm dò.

Nói một cách đơn giản chính là thăm dò thử trí tuệ và năng lực của đối phương.

Việc này liên quan đến phát hiện của bảo vật quốc gia cấp chiến lược Hồng Tiểu Phúc, đó chính là… Gấu Lớn ấy thế mà lại có kỹ năng!

Chính bởi điểm này cho nên Lưu Hoa Quân mới cố ý lập ra một kế hoạch thăm dò như thế này.

Ngộ nhỡ con sói đầu đàn này thật sự có kỹ năng thì sao? Mạo hiểm phát động tấn công đến lúc đó rất dễ phải chịu thiệt thòi lớn!

"Vẫn còn hai trăm mét." Thạch Đào quan sát khoảng cách của đàn heo, dê, bò, sau đó đột nhiên giơ tay lên.

Ngay lập tức, những binh sĩ vẫn núp đằng sau đàn bò trực tiếp lấy bật lửa ra, châm lửa vào toàn bộ đuôi bò.

Hỏa Ngưu Trận!

Đây là một trận pháp cực kỳ hữu dụng được lưu truyền từ thời Hoa Hạ cổ đại, chính là dùng hàng ngàn con bò, sau khi châm lửa vào đuôi bò, đám bò sẽ bắt đầu phát điên, sau đó liều mạng xông về phía trước!

Trong thời điểm này, dùng Hỏa Ngưu Trận để đối phó với bầy sói không thể không nói là một biện pháp cực hay!

"Ầm ầm ầm…!!!"

"Ùm bò…"

Quả nhiên, đàn bò bắt đầu nhanh chóng phát điên, sau đó bắt đầu tăng tốc dần mà chạy về phía trước.

Lúc mới đầu chúng còn chạy tương đối chậm, sau khi lửa trên đuôi bắt đầu kích thích thần kinh thì đàn bò ngày càng chạy nhanh hơn.

Đối mặt với nhiều con bò mà đuôi đang cháy phừng phừng như vậy, cho dù là khả năng tấn công của sói phủ giáp vô cùng mạnh đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ cực kỳ đau đầu.

Nếu như tất cả đều thuận lợi, tin rằng lần này có thể chia cắt thành công đám sói phủ giáp này thành vài đàn sói phủ giáp nhỏ. Vậy thì có thể từ tấn công thăm dò chuyển sang tấn công thực tế rồi, cho dù có thể thu hoạch được mười mấy, hai chục con sói phủ giáp cũng là thắng lợi rồi.

Nhưng rất rõ ràng là kế hoạch thì tốt đẹp nhưng thực tế thì lại không đơn giản như thế.

Lúc này, Vua Sói đang nhìn đàn bò lửa điên cuồng chạy tới, nhưng nó lại đứng ở đó không chút hoang mang, lo sợ gì, sau đó nó chậm rãi giơ hai chân trước lên...

Phải biết rằng, sói phủ giáp có bốn chân trước.

Cái mà nó giơ lên chính là hai chiếc ngay đằng trước.

Trong nháy mắt, một quả cầu ánh sáng màu trắng nho nhỏ ngưng tụ trong hai chân trước của nó, nhanh chóng xoay tròn.

"Đó là…" Thạch Đào vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát, lúc này đã hoàn toàn sợ đến mức ngây người!

Đây là một con sói biết kỹ năng!

Quả cầu ánh sáng ngưng tụ ở hai chân trước của Vua Sói càng ngày càng lớn, lúc này, đàn bò lửa đã ở cách nó chưa tới năm mươi mét!

"Grào…!!!"

Đúng vào lúc này, Vua Sói chợt hướng về phía quả cầu ánh sáng kia rồi gào lên, lập tức "Uỳnh" một tiếng, một cột ánh sáng đường kính hơn hai chục mét ở trước mặt nó bắn ra điên cuồng. Trên đường đi cột ánh sáng đó không ngừng mở rộng, mở rộng, ngày càng mở rộng ra!

Khi càn quét đến chỗ đàn bò lửa, cột ánh sáng đó đã gần như có đường kính năm mươi mét!

"Ùm bò!!!" "Ùm bò!!!" "Ùm bò!!!" "Ùm bò!!!"

Những nơi cột ánh sáng đó quét qua, cây cỏ không sống được, bò lửa ngã xuống như ngả rạ.

Khi toàn bộ cột ánh sáng cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, ở ngay trước mặt bầy sói, một cái rãnh cực lớn, sâu tới nửa mét đột nhiên xuất hiện, đám bò lửa trực tiếp bị đánh chết đầy trên mặt đất!

"Ôi mẹ ôi!" Chứng kiến cảnh tượng này, Thạch Đào kinh ngạc đến mức quả thực không thốt lên được lời nào.

May mà, may mà Hồng Tiểu Phúc đã phát hiện ra điểm mấu chốt là đám dã thú này có kỹ năng!

Nếu không chỉ một màn vừa rồi, nếu như thực sự chiến đấu chính diện, ít nhất cũng phải hy sinh mấy chục quân nhân!

Chụp lại toàn bộ quá trình cảnh tượng vừa rồi, Thạch Đào không nói hai lời, anh vẫy tay, toàn quân rút lui!

Đưa mắt nhìn đám người Thạch Đào đi khỏi, khóe miệng Vua Sói đột nhiên cong lên một nụ cười đắc ý.

Một đám sinh vật ngu xuẩn làm liều!

Sau đó Vua Sói tru lên một tiếng trầm thấp, lập tức hơn một trăm con sói phủ giáp bắt đầu xông lên phía trước, đi tha xác những con bò đã chết trở về.

Chúng lại có thể ăn một bữa no nê rồi.

...

Trong cầu dị cảnh, mười hai cây số về phía Đông Nam, trong sở chỉ huy lâm thời.

Nhìn bức vẽ trong tay, sắc mặt của Lưu Hoa Quân trở nên nghiêm túc.

Chuyện lần này khó nhằn đấy.

Con Vua Sói này, chỉ xét riêng uy lực của kỹ năng này thôi, ít nhất cũng là trình độ LV3 gần đến LV4!

Chỉ một con Vua Sói đã có uy lực mạnh như vậy, thế thì thực lực của con hổ giáp vàng trong núi kia lại càng có thể suy đoán ra được, không khéo lại là LV5 trong truyền thuyết cũng nên!

Cái tên nhóc này...

Bây giờ vẫn chưa thể chọc vào được!

"Lần này khó nhằn rồi đây." Lưu Hoa Quân hơi nheo mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên ghế.

Căn cứ theo thực lực mà Vua Sói đã thể hiện ra, lần này muốn gắng hết sức lấy được quả trong suốt với cái giá phải trả ít nhất, gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.

Hơn nữa lần này còn có một vấn đề cực lớn, đó chính là con Vua Sói này lại có kỹ năng sát thương trong phạm vi lớn như vậy, người thức tỉnh thông thường không thể giúp đỡ được gì.

Dù sao, bạn có thể yêu cầu quân nhân hy sinh vì Tổ quốc, điều này miễn cưỡng còn có thể nói được.

Nhưng mà bạn yêu cầu người bình thường đi hy sinh, có thể sao?

Quả pháo này mà thả xuống, có bao nhiêu người thức tỉnh thông thường sẽ phải chết đây? Lúc đó không phải người nhà của những người thức tỉnh này đều sẽ phát điên hay sao?

"Thủ trưởng Lưu." Thạch Đào lúc đó có mặt ở hiện trường, nói: "Đòn tấn công của con Vua Sói này chắc hẳn thuộc về kỹ năng tấn công hỗn hợp, không khí lúc đó có hơi dao động, em cảm thấy hình như là loại hỗn hợp giữa luồng không khí và sóng âm."

"Ừm, rất có thể, kỹ năng tấn công này rất khó xử lý." Lưu Hoa Quân thở dài, nói: "Lẽ nào thật sự phải liều mạng sao?"

Liều mạng, đây là từ mà Lưu Hoa Quân không muốn nhắc tới nhất.

Một khi liều mạng, đến lúc đó tổn thất là không thể khống chế được.

Giống như bây giờ, chỉ riêng con Vua Sói này thôi, ít nhất phải cần đến mấy chục quân nhân LV2 phụ trách vây đánh, kết quả còn rất khó dự đoán.

Lưu Hoa Quân quả thực do dự hồi lâu, sau đó mới khẽ thở dài: "Rút quân, rời khỏi cầu dị cảnh trước đã. Xem ra nếu như thực sự không được thì chỉ có thể bảo cậu ta tới thôi."

Vừa nghe thấy chữ "cậu ta" trong miệng Lưu Hoa Quân, trái tim Thạch Đào ngay lập tức nhảy mạnh.

Từ "cậu ta" đó, ở Hoa Hạ hiện nay chỉ đại diện cho một người.

Sở Phi.

...

Tường vây cầu bao, trong phòng họp lớn.

Lưu Hoa Quân cùng với một đám sĩ quan lão làng bên quân đội nhìn video trong tay, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc.

Con Vua Sói này thực sự là quá mạnh.

Điều quan trọng nhất là kỹ năng này, cho dù nhìn thế nào cũng là một kỹ năng có tính sát thương trên quy mô lớn. Hơn nữa chủ yếu nhất là nhìn bộ dạng thoải mái, nhẹ nhàng của nó, kỹ năng này nó hoàn toàn là muốn dùng lúc nào thì dùng.

Nếu đánh nhau thật, chỉ cần kỹ năng này của nó thành hình sẽ gây ra thương vong trên phạm vi lớn, đây là điều mà mọi người tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.

"Lão Lưu, xem ra chỉ có thể bảo cậu ta tới thôi." Thủ trưởng Phương thở dài: "Mặc dù tôi thực sự không muốn làm như vậy, nhưng mà muốn giảm thiểu tổn thất thì chỉ có thể làm như vậy."

Mạnh Đình Huy cũng gật đầu theo: "Đúng vậy, chỉ có thể làm vậy. Bằng không binh sĩ của chúng ta ít nhất cũng phải hy sinh phân nửa."

Hy sinh phân nửa, đây chắc chắn là cái giá mà mọi người tuyệt đối không thể nào chấp nhận.

Ấy là còn chưa kể đến bốn trăm tám mươi mốt con sói phủ giáp bình thường còn lại. Hơn nữa có trời mới biết đám sói phủ giáp bình thường kia có thực lực như thế nào?

Nhìn bề ngoài thì là sói phủ giáp bình thường, nhưng ngộ nhỡ không phải thì sao?

Ngộ nhỡ những con sói xung quanh Vua Sói đều là LV2 thì sao? Đến lúc đó, làm không khéo sẽ dẫn tới kết quả toàn quân bị tiêu diệt.

Nói thật thì đây là thực lực nghiền ép tuyệt đối.

Tôi mặc kệ ông có mưu kế gì, Hỏa Ngưu Trận gì, tôi có thực lực tuyệt đối rồi nên tôi có thể khiến ông bó tay chịu thua.

Toàn bộ mọi người ở đây đều không nghĩ ra được cách nào, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không bằng lòng dùng đến sức mạnh uy hiếp cấp chiến lược cuối cùng - Sở Phi.

Chuyện này cũng tương tự như chơi bài vậy, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, bạn có thể trực tiếp ném pháo vương ra hay sao?

"Bảo cậu ta tới đi!" Lưu Hoa Quân nói trầm giọng: "Cho dù là con bài úp cuối cùng của chúng ta đứng ở đó cũng tốt. Ý kiến của mọi người thì sao?"

Mọi người cùng gật đầu: "Đồng ý!", "Đồng ý!", "Đồng ý!", "Đồng ý!", "Đồng ý!".

Thấy tất cả mọi người đều đồng loạt đồng ý, Lưu Hoa Quân lập tức đứng dậy, nói: "Tốt, nếu như mọi người đều không có ý kiến gì khác, vậy thì tôi sẽ đi gọi điện cho bên trên ngay bây giờ, gọi cậu ta tới!"

Mọi người đưa mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều thở phào một hơi.

Người đó, rốt cuộc cũng ra tay rồi sao?

Người đàn ông… Trong truyền thuyết đó!

...

Trường Giang, cách Tam Hiệp ba cây số về phía Nam.

Cầu dị cảnh số 4.

Đây chính là cầu dị cảnh được phát hiện đầu tiên của nhà nước hiện nay, là dị cảnh mà bên trong không có bất cứ loài động vật nào.

Lúc này, dây cáp điện cực lớn ước chừng cỡ thùng nước kéo dài từ Tam Hiệp thẳng tới bên trong cầu dị cảnh, trong phạm vi năm mươi mét gần đường dây cáp này cây cỏ không sống được, cứ cách một trăm mét lại có một quân nhân đứng canh giữ đoạn dây cáp này.

Trong cầu dị cảnh.

Đây là một tòa pháo đài mới xây dựng.

Đường dây cáp cực lớn kia nối liền từ bên ngoài vào bên trong cầu dị cảnh, trong cầu dị cảnh lại trải dài quãng đường khoảng một cây số, cuối cùng trực tiếp nối thẳng vào trong tòa pháo đài này.

Tòa pháo đài này chiếm diện tích khoảng chừng hơn tám trăm mét vuông, là kết cấu xi măng thông thường, ở bên ngoài có vô vàn đường ống kết nối đủ thể loại.

Xung quanh pháo đài vẫn có quân nhân đứng canh gác.

Mà toàn bộ quân nhân canh gác ở đây đều đứng ở vị trí cách pháo đài một trăm mét, cứ hai mươi mét lại có một quân nhân, vây lấy pháo đài chật như nêm cối.

Những quân nhân này đều là người thức tỉnh!

Mỗi quân nhân đều có một phòng riêng, những căn phòng này nối liền với nhau thành một vòng tròn, vây pháo đài ở ngay chính giữa để bảo vệ!

Mà lúc này, trong pháo đài thi thoảng lại truyền tới một tràng tiếng hét điên cuồng tức giận của đàn ông.

"A…!!!"

"A…!!!"

Âm thanh đó nghe có vẻ hơi đau khổ, nhưng nhiều hơn là sự điên cuồng cùng với sức mạnh ngút trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.