Âu Thần

Chương 167: Chương 167: Phúc Thần trên cao... Phúc Thần?




Editor: Nguyetmai

Thật ra mấy người Hồng Tiểu Phúc cho là ông nội Lưu, Lưu Hoa Quân, nói đi chuyển gạch chỉ là đùa thôi.

Dù sao đi nữa Lưu Hoa Quân cũng là người đứng đầu quân khu Thẩm Thành hiện tại, hai ông lớn trong quân đội là thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy cũng nghe theo lời ông, kết quả thế mà ông lại đi chuyển gạch thật...

Đám người dẫn theo sói phủ giáp đến cầu dị cảnh, có không ít dân chúng bình thường nhìn thấy cảnh này đã bị hù sợ thót tim, cũng may là bên cạnh những con sói phủ giáp này đều có quân nhân cách ly, cuối cùng bọn họ mới không hoảng sợ tới mức bỏ chạy.

Sau đó đợi đến khi những con sói phủ giáp này đeo dây cương ngáo như ba loài Husky, Alaska, Samoyed kéo xe trượt tuyết, đột nhiên dân chúng không sợ như thế nữa...

Thật ra tác động tâm lý này rất dễ hiểu, chỉ cần là động vật có thể làm việc cho con người thông thường đều sẽ không quá đáng sợ...

“Cậu quân nhân gì ơi.” Một ông lão cẩn thận hỏi một quân nhân: “Con sói này... Không cắn người chứ?”

“À, những con sói này không giống sói bình thường lắm, nó không cắn người, trừ việc ăn hơi nhiều một chút thì không khác chó là mấy.” Anh lính do dự... Nên nói tốt một chút cho ổn, nếu không thì nói sao giờ? Chẳng lẽ nói đám sói này ăn thịt người à?

“Ồ, không cắn người thật à?” Ông lão tò mò nhìn con sói phủ giáp đứng đầu đàn: “Nhìn thì cũng ngầu thật...”

“Thật sự không cắn người mà... À, ông thấy mấy học sinh cấp ba kia không?” Anh lính quay đầu nhìn, khi thấy mấy người Hồng Tiểu Phúc tới thì lập tức chào hỏi: “Tiểu Phúc, bên này.”

“Ồ, anh Thạch, sao vậy.” Hồng Tiểu Phúc cười ha ha và chạy tới: “Có chuyện gì vậy?”

“Ông ấy sợ con sói này cắn người, không phải là hỏi đúng người rồi sao?” Thạch Đào cười híp mắt vỗ vỗ vai Hồng Tiểu Phúc rồi nói với ông lão: “Đây chính là... Thuần thú sư của chúng ta, đúng, thuần thú sư, ông nhìn con sói bên cạnh cậu ấy đi, nó tên Tam Pháo, là thú nuôi của người huấn luyện thú này.”

Người huấn luyện thú Hồng Tiểu Phúc: “...”

Mấy người Tô Oánh cười nắc nẻ, không ngờ anh Thạch rất có khiếu hài hước...

“A ha ha, ông đừng sợ.” Hồng Tiểu Phúc quay đầu ngoắc Tam Pháo đang đùa giỡn với Husky: “Tam Pháo, tới đây!”

Ông lão: “...”

Tên mà lại đặt tùy tiện như thế sao?

Tam Pháo vội vàng chạy tới, sau đó ngã lăn xuống đất, há miệng lè lưỡi nhìn ngược lại ông lão.

Mọi người đưa tay ôm mặt: “...”

Husky mày nhìn xem mày đã dạy ra thứ gì vậy?

Mày với Tam Pháo chơi thì chơi quậy thì quậy, nhưng có thể đừng hãm hại IQ của nó được không?

“Con sói này...” Ông lão nhìn mà ngơ ngác: “Cậu chắc chắn đây là sói à?”

“Chắc chắn.” Hồng Tiểu Phúc cười ha ha: “Tam Pháo đứng lên đi, để ông ấy nhìn một chút!”

Tam Pháo xoay người một cái rồi đứng lên, lúc này cô cháu gái nhỏ của ông lão đã bị dọa sợ đến mức lùi về phía sau hai bước, Hồng Tiểu Phúc vội vàng ngoắc cô bé: “Em gái sợ hả?”

Bé gái nép sát sau lưng ông lão, dùng giọng nói non nớt đáp: “Đáng sợ quá.”

“Đừng sợ, Tam Pháo không cắn người đâu.” Hồng Tiểu Phúc đưa tay ra với cô bé, nói: “Em có muốn cưỡi nó không?”

Bé gái trắng trẻo, đôi mắt to sáng rực: “Muốn ạ!”

Ông lão quả thực do dự: “Thật sự cưỡi được ư?”

Mọi người chỉ về phía cách đó không xa: “Chẳng phải bên kia đang cưỡi vui lắm à?”

Ông lão quay đầu nhìn, quả nhiên bên kia đã có mấy đứa trẻ khỏe khoắn đang cưỡi trên lưng sói và chụp ảnh.

Bảo tụi nó phi nước đại như đua ngựa thì bọn nó không dám, nhưng chụp tấm ảnh lại không thành vấn đề.

“Vậy... Cháu cưỡi một lát nhé?” Ông lão sờ cằm, sau đó nhìn cháu gái mình một cái. Nói thật ông có hơi lo lắng, nhưng có anh lính Thạch Đào đứng đây cũng khiến người ta yên tâm mà đúng không? Cho nên sau một lúc do dự, ông ôm lấy cháu gái, lúc này Tam Pháo rất phối hợp, nó lập tức cúi đầu.

Ông lão đặt cháu gái trên lưng Tam Pháo, lập tức có không ít người ở bên cạnh bắt đầu chụp ảnh. Ông lão cũng vui vẻ chụp mấy bức, lúc này ông mới ôm cháu gái xuống.

Có lần này, chuyện sau đó dễ rồi.

Bỗng nhiên có không ít người tò mò đi tới muốn chụp ảnh, Hồng Tiểu Phúc bên này còn chưa lên tiếng thì Triệu Minh bên kia đã căng họng kêu lên: “Chụp ảnh, chụp ảnh đây! Chỉ có hai mươi đồng một lần thôi! Cơ hội hiếm có đấy! Đây chính là Vua sói tương lai, bỏ qua lần này là không còn nữa đâu!”

Đám người Hồng Tiểu Phúc: “...”

Đậu xanh rau má, chẳng trách nhà người ta có thể làm lớn như vậy, khỉ nó, cái máu buôn bán được kế thừa này, lúc này rồi vẫn không quên kiếm tiền...

Mà khoan đã, có không ít người sẵn lòng đưa tiền nữa...

Chỉ trong chốc lát thế mà bọn họ đã kiếm lời được hơn 1.000 tệ...

Bên này chơi rất vui, bên kia Lưu Hoa Quân đã đến: “Ồ, chụp ảnh à?”

Dị cảnh này đang được khai phá trên diện rộng, bên trong có nhiều người như vậy, muốn giấu những con sói phủ giáp này đi chắc chắn là không được, chủ yếu là Lưu Hoa Quân cũng không định che giấu. Những lúc như thế này nên khoe cho cả thiên hạ thấy.

Bạn không khoe ra, người khác còn tưởng rằng bạn dễ bắt nạt, một khi đám sói phủ giáp này xuất hiện, đoán chừng bên Mỹ sẽ đau đầu một khoảng thời gian.

Hai đảng sát nhập thì thế nào? Lần này lợi thế nằm trong tay Trung Hoa chúng ta!

Có anh Phúc ở đây, chúng ta chấp hết!

“A, ông tới rồi.” Hồng Tiểu Phúc cười cười, chụp xong tấm hình cuối cùng bèn hỏi: “Ông, ông thật sự định đích thân đi chuyển gạch à?”

“Cháu hỏi thừa thật.” Lưu Hoa Quân đắc chí nói: “Dù sao ông của cháu cũng là người có năng lực điều khiển bằng suy nghĩ* LV3 mà, chuyện chuyển gạch ông còn chuyên nghiệp hơn cả cháu ấy chứ?”

(*) Năng lực điều khiển bằng suy nghĩ có tên khoa học là Psychokinesis.

Đúng lúc này bên ngoài chuyển đến năm bó thép, Lưu Hoa Quân sử dụng năng lực một chút, năm bó thép lập tức bay đến!

Ông nhẹ nhàng nhảy lên đống thép, đắc chí nói: “Sao hả? Ông của cháu vẫn là ông của cháu, năng lực này được chứ?”

Mọi người: “Oa!”

Nói thật lúc này Lưu Hoa Quân rất ngầu, người quân nhân già chắp tay sau lưng, đứng trên năm bó thép giữa không trung, thật sự là giống y chang tên sát thủ Tàu Pảy Pảy trong “Bảy viên ngọc rồng”!

Nhưng chính trực hơn Tàu Pảy Pảy nhiều!

“Đi thôi!” Lưu Hoa Quân đắc chí vung tay lên: “Tôi đi trước đây, mọi người đuổi theo đi.”

Mọi người: “...”

Khỉ chứ, ai có thể đuổi theo được?

Nhưng dù thế nào đi nữa, có Lưu Hoa Quân dẫn đường ở phía trước, những xe chở gạch, chở xi măng hay chở gì gì đó, lập tức có cả mấy chục con sói phủ giáp đuổi theo.

Trên mặt đất này, xe hơi chạy bằng nguồn năng lượng mới thật sự không nhanh bằng sói phủ giáp, chủ yếu cũng là do máy móc.

Xe hơi chạy bằng nguồn năng lượng mới chỉ là một chiếc xe bình thường kéo theo một cái thùng chứa. Bên sói phủ giáp thì mười con kéo một xe giống như là ba loài Husky, Alaska, Samoyed kéo xe trượt tuyết vậy, hiệu suất chạy cũng không giống nhau!

Một đoàn người cưỡi sói phủ giáp đi theo sau Lưu Hoa Quân, chạy một đường về hướng Đông Nam.

Tuy rằng trấn Đa Phúc được xây dựng gấp gáp, nhưng theo suy nghĩ của Lưu Hoa Quân, bức tượng mới là thứ gấp nhất.

Dù sao cũng phải trừ tà mà đúng không? Nếu không lỡ như thật sự xuất hiện nhân tố gì đó không thể ngăn chặn được thì hỏng bét à?

Cho nên khi mấy người Hồng Tiểu Phúc chạy đến nơi đã nhìn thấy cảnh làm móng nền khí thế ngút trời.

Có cả hơn nghìn người đang đào đất, còn có người thức tỉnh giúp đỡ ở một bên.

Trước đây, nếu muốn xây một bức tượng cao ba mươi mét, tốn nửa năm cũng chưa chắc xây xong, nhưng bây giờ thì khác. Người thức tỉnh có đủ loại năng lực, ví dụ như ông Ngô ở bên kia, bây giờ ông đã đạt LV2 rồi, sau khi năng lực thăng cấp không chỉ là khả năng khống chế cục gạch nữa mà đã có thể khống chế tất cả những vật hình vuông.

Chuyển gạch, lát lề đường, làm nền móng gì đó đều dễ xử!

Bây giờ ông đang khống chế bốn viên gạch hình lập phương dài rộng cao chừng nửa mét làm từ thép tinh luyện đặt xuống mặt đất...

Ừ, công nhân thì đào xới mặt đất và đào hết cây cỏ gì đó, sau đó ông Ngô sẽ khống chế đặt gạch vuông xuống, còn hiệu quả hơn cả xe lu...

Đeo kính râm, ngậm điếu xì gà, vẫn ngầu như thế đấy!

“Ông Ngô.” Hồng Tiểu Phúc chào hỏi từ phía xa: “Ông cũng ở đây à?”

“Ha ha, Tiểu Phúc à?” Ông Ngô quay đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc, nhất thời kinh ngạc: “Bà m* nó, ông lớn này có năng lực không đơn giản nhỉ, bay được luôn!”

Lưu Hoa Quân cười ha ha, nhìn ông ấy: “Năng lực của ông cũng không tầm thường, bay được không vậy?”

“Ha ha, thật ra cũng có thể bay được, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.” Ông Ngô cười ha ha: “Bay không nhanh, không bằng ông được.”

“Khách khí rồi, khách khí rồi.” Lưu Hoa Quân gật nhẹ đầu, sau đó đặt bó thép sang một bên.

Lúc này nền móng bức tượng đã gần đầy đủ rồi, tiếp theo chủ yếu là xây dựng bức tượng dựa theo bản vẽ, trộn xi măng cốt thép. Đầu tiên dùng cốt thép làm khung xương, sau đó đổ bê tông xi măng, sau cùng phủ lên một lớp vàng.

Lưu Hoa Quân vẫn rất hài lòng với tiến độ này.

Chính vì cái gọi là binh quý thần tốc*, nếu bức tượng Phúc Thần này được hoàn thành sớm một ngày, vậy sẽ tương đương với việc được an toàn sớm hơn một ngày, đúng không?

*Binh quý thần tốc: nghề binh coi trọng tốc chiến tốc thắng.

“Ông.” Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi: “Bức tượng này tên là gì vậy?”

“Chuyện này à.” Lưu Hoa Quân nhìn nền móng, nói: “Gọi là tượng Phúc Thần đi, ý là cầu phúc, phù hộ Hoa Hạ ta bình an, nhiều may mắn, phù hộ người thức tỉnh tiến vào dị cảnh có thể bình an.”

Hồng Tiểu Phúc: “Tượng Phúc Thần... Hả?”

Mọi người: “...”

“Khụ khụ.” Triệu Minh không để ý nhiều như vậy, tuy nền móng vừa mới được xây xong nhưng không hề khiến cậu ta trễ nải việc bái thần, cậu ta đứng chắp tay lại: “Phúc Thần phù hộ, phù hộ con bình an là được!”

Tô Oánh cũng làm theo: “Xin phù hộ cha mẹ con khỏe mạnh sống lâu!”

Trương Dương: “Xin phù hộ con thăng cấp nhanh!”

Lý Thiên Kỳ nhìn mọi người một chút: “Vậy xin phù hộ con bớt bị đánh...”

Thấy bốn người đều bái thần, Hồng Tiểu Phúc cảm thấy mình không thể làm người khác biệt, thế là cũng bắt đầu bái: “Phúc Thần trên cao... Phúc Thần? Ừm... Xin phù hộ đất mẹ càng ngày càng phát triển, xin phù hộ em gái Thẩm Tiểu Linh vui vẻ hạnh phúc...”

Lúc đầu bọn họ cũng chỉ tùy tiện bái một chút thôi, kết quả lại không ngờ, đúng lúc này một quân nhân vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy mấy người Hồng Tiểu Phúc mắt anh ta đã sáng lên ngay, anh ta nói: “Cuối cùng cũng tìm được mọi người rồi, tốt quá!”

Nhắc mới nhớ, chuyện phiền phức nhất trong dị cảnh chính là không thể truyền thông, chỉ có thể chạy bằng chân thôi...

“Này anh trai, có chuyện gì vậy?” Hồng Tiểu Phúc tò mò nhìn anh ta: “Có chuyện gì mà lại vội vã như vậy?”

“Viện sĩ Hầu.” Anh lính hưng phấn nói: “Viện sĩ Hầu nói thành quả nghiên cứu của ông ấy có đột phá, gọi mọi người qua xem một chút!”

Mọi người: “!!!”

Đậu xanh rau má, bên viện sĩ Hầu có đột phá? Thế thì nhất định phải qua rồi!

Lưu Hoa Quân là người hưng phấn nhất, ông nhảy thẳng lên lưng một con sói phủ giáp, nói: “Đi đi đi, cùng đi xem viện sĩ Hầu lại mò ra thứ hay ho gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.