Âu Thần

Chương 166: Chương 166: Một khi những con sói này tham gia lao động, chúng sẽ thành sói của chúng ta




Editor: Nguyetmai

“Chuyện đó... Chuyện đó, ông à…” Hồng Tiểu Phúc có chút khó hiểu: “Xây dựng thành trấn mà gọi đám sói phủ giáp kia qua... Hình như không ổn lắm?”

Bốn người Tô Oánh cùng gật đầu. Đúng vậy, đó là sói phủ giáp đấy, dọa người thường sợ thì làm sao bây giờ?

“Ầy, chẳng phải ông đang tính gọi đám sói phủ giáp kia qua để làm quen sao.” Cáo già Lưu Hoa Quân ba hoa một cách nghiêm túc: “Các cháu nghĩ đi, về sau chắc chắn bộ tộc Vua sói sẽ sống xung quanh trấn Đa Phúc của chúng ta. Dù thế nào thì đám này cũng là sinh vật dị cảnh, lỡ như dọa sợ mấy đứa trẻ thì phải làm sao? Thương nhân bình thường vào để vận chuyển hàng hóa mà gặp phải thì làm sao bây giờ? Vậy hơn mười cây số mặt đường này sửa kiểu gì? Đúng không? Nhưng một khi những con sói phủ giáp này tham gia thì lại khác!”

Mọi người: “...”

Sao cứ cảm giác ông Lưu đang bịp bợm vậy?

“Vì sao lại khác à?” Lưu Hoa Quân tiếp tục ba hoa: “Bởi vì một khi sói phủ giáp tham gia, dân chúng sẽ không thấy sợ hãi. Cháu thấy có người sợ sói đó là bởi vì sói ăn thịt. Nhưng các cháu có thấy người nào sợ ngựa với trâu không?”

Triệu Minh ở bên cạnh nói xen vào một câu rất đúng lúc: “Là bởi vì hình thể của chúng lớn...”

Lưu Hoa Quân liếc nhìn cậu ta. Cậu nói thêm câu nữa thử xem?

“A, không có gì, không có gì.” Triệu Minh vội vàng đổi giọng, ôm vai Hồng Tiểu Phúc và bắt đầu giải thích: “Ý của ông Lưu là một khi những con sói này tham gia lao động, chúng sẽ trở thành sói của chúng ta. Lúc đó cậu đi tìm vài đứa trẻ qua cưỡi một cái rồi chụp kiểu ảnh.” Nói đến đây, cậu ta vỗ tay cái “bộp”: “Chẳng phải là xong rồi sao? Chẳng có vấn đề gì đâu người anh em!”

Mọi người: “...”

Thấy Triệu Minh biểu hiện cũng khá tốt, Lưu Hoa Quân cười ha hả sờ ria mép, nói: “Cho nên Tiểu Phúc à, lần này là cơ hội tốt để bộ tộc Vua sói thành lập quan hệ hữu nghị với loài người chúng ta. Cùng tham gia lao động, cùng tham gia xây dựng thành thị, cùng xây dựng phúc... tượng Phúc Thần, cháu thấy đó, như vậy chẳng phải sẽ có suy nghĩ khác sao?”

Thật ra lần này cái bàn tính của ông đang được gõ lách cách.

Có thể nói lần này bộ tộc Vua sói lập công không nhỏ.

Chúng đều đã thức tỉnh, trí tuệ tương đối cao là một mặt, mặt khác, theo ý của Lưu Hoa Quân, thật ra chủ yếu là ông muốn kêu chúng tham gia việc xây dựng tượng Phúc Thần.

Đến lúc đó có tượng thần phù hộ chúng, vậy chắc chắn sẽ có tiết tấu “nhà sói hưng thịnh, sói con đầy nhà”!

Bây giờ đang thiếu vật cưỡi mà đúng không?

“Dạ, cũng được.” Hồng Tiểu Phúc suy nghĩ một chút, lúc này cậu nhẹ gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế đi, cháu đi tìm Vua sói để nói chuyện.”

Hồng Tiểu Phúc vừa đồng ý, Lưu Hoa Quân lập tức mừng rỡ, ông cười nói: “Ông cũng đi cùng với cháu, đúng lúc ông còn có chút việc khác.”

Một đám người ra khỏi phòng họp lớn.

Hiện giờ, vì thảm họa châu chấu mà hai ngày nay bộ tộc Vua sói vẫn luôn hoạt động trên thảo nguyên mạn Đông Bắc dị cảnh.

Chuyện này cũng hết cách rồi, thảo nguyên phía Đông Nam bị châu chấu gặm sạch sẽ, không còn lấy một miếng mồi. Cho nên bây giờ bộ tộc của chúng cũng chỉ có thể hoạt động ở vùng Đông Bắc này.

May mà Lưu Hoa Quân lại chở hơn hai nghìn con heo qua cho chúng, nếu không đoán chừng lần này phải có ít nhất một phần ba trong số chúng sẽ chết đói.

“Vua sói!” Từ đằng xa, Hồng Tiểu Phúc đã thấy Vua sói dẫn theo Tam Pháo đi tản bộ ở nơi này, cậu giơ tay cao lên ra hiệu: “Bên này, bên này!”

“A hú u u…”

Vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc tới, Tam Pháo đã kêu to một tiếng hưng phấn trước rồi bắt đầu lao nhanh về phía Hồng Tiểu Phúc.

Hồng Tiểu Phúc cực kỳ vui vẻ.

Thật ra có thú nuôi như Tam Pháo, lúc vui vẻ nhất chính là khi nó chạy về phía bạn.

Đến lúc đó nó sẽ làm bạn ngã và vươn đầu lưỡi liếm mặt của bạn, người chưa từng nuôi thú nuôi sẽ không thể nào hiểu được cảm giác hạnh phúc ấy.

Cho nên Hồng Tiểu Phúc bật cười ha ha và ngồi xuống dang hai tay ra: “Tam Pháo...”

Sau đó cười nói: “Tam Pháo! Chạy lệch rồi! Chạy lệch rồi!”

Mọi người thấy Tam Pháo điên cuồng lao đến như một tia chớp màu đỏ, xông thẳng tới bên cạnh Hồng Tiểu Phúc, xoắn lấy Husky mà cắn nhau chí chóe.

Husky và Tam Pháo lại nổ ra cuộc tranh cãi: ai ở trên, vừa oai vệ lẫm liệt lại không mất đi nét thân thiện.

Tam Pháo lại thắng lợi giành được cơ hội ở phía trên một lần nữa...

Mọi người đưa tay ôm mặt: “...”

“A hú u u...” Cũng may lúc này Vua sói cũng chạy tới theo, nó tiến tới trước mặt Hồng Tiểu Phúc, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm mặt của cậu, sau đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu.

“Vua sói.” Hồng Tiểu Phúc cười ha ha xoa xoa mớ lông trên đầu Vua sói, nói: “Hôm nay tao tới tìm mày là để bàn chuyện với mày.”

Vua sói gật đầu.

Sau khi trải qua sự kiện châu chấu, thái độ của Vua sói đã có tiến triển lớn đối với mấy người Hồng Tiểu Phúc.

Lần trước thực lực mạnh mẽ của Sở Phi khiến cho Vua sói sợ hãi. Sau đó Hồng Tiểu Phúc lại khiến đứa con trai cưng Tam Pháo của nó thăng cấp thành công. Hơn nữa vào lúc có nạn châu chấu, mọi người cũng bày tỏ đủ thiện ý, cho nên bây giờ ánh mắt Vua sói nhìn những người này cực kỳ thân thiện.

Dù sao nó cũng không ngốc, dựa theo chiều hướng phát triển này, e là kết quả của việc chống cự không lạc quan lắm, cho nên nhận thua cũng không phải là chuyện mất mặt loài sói.

“Khụ khụ, để ông nói cho.” Lưu Hoa Quân đi lên phía trước, nói: “Hôm nay bọn tao tới đây là để chia cho mày một phần phạm vi thế lực.”

Vua sói nghiêng đầu nhìn ông.

Cơ bản nó có thể nghe rõ một chút ý tứ của Lưu Hoa Quân, cho nên nó chờ câu nói tiếp theo của ông.

“Phạm vi này là...” Lưu Hoa Quân lấy ra một tấm bản đồ lớn dài rộng khoảng hơn một mét và trải trên mặt đất, ông chỉ vào phần giữa cầu dị cảnh: “Đây chính là cái bong bóng lớn kia, hiểu không?”

Vua sói nhìn bản đồ một chút, rồi nó lại nhìn cầu dị cảnh một chút và gật đầu.

Lưu Hoa Quân nói: “Nơi này chính là nơi sinh sống ban đầu của tụi mày, đây là hang động của loài côn trùng kia.”

Vua sói cẩn thận nhìn bản đồ.

Bản đồ vẽ rất kỹ càng, ở vùng quả trong suốt có hình vẽ được đánh dấu đặc biệt, chỗ đó còn cố ý vẽ một cái hang đen đại diện cho hang châu chấu.

Dù sao Vua sói đã là sinh vật LV3 trở lên, IQ của nó vẫn khá cao, điểm khác biệt duy nhất cũng chính là không biết nói chuyện mà thôi. Cho nên nó nhìn một lần nữa rồi nhẹ gật đầu.

Lưu Hoa Quân tiếp tục: “Nơi này là lãnh địa lúc đầu của tụi mày, nhưng sau này lãnh địa của tụi mày sẽ lớn hơn. Từ nơi này…” Lưu Hoa Quân đưa ngón tay chỉ vị trí chân dãy núi phía Nam: “Cho đến tận đây, đến đây, sau này những nơi này đều là lãnh địa của tụi mày hết, không thành vấn đề chứ?” Ông vẽ một vòng tròn lên trên bản đồ, gần như là bao bọc hết vùng thảo nguyên xung quanh cầu dị cảnh: “Cố gắng mở rộng bộ tộc của tụi mày, vấn đề thức ăn thì tụi mày không cần quan tâm, bọn tao sẽ sắp xếp cho tụi mày.”

Vua sói cẩn thận nhìn bản đồ, thế mà nó lại nở nụ cười.

Bốn con mắt của nó đều híp lại, sau đó thì nó vươn móng vuốt ra vỗ vỗ bả vai Lưu Hoa Quân.

Rõ ràng nó tỏ vẻ rất hài lòng với những sắp xếp của ông.

Thật ra với thực lực của Vua sói, chiếm giữ vùng thảo nguyên lớn như vậy chẳng có vấn đề gì.

Vấn đề thật sự nằm ở chỗ… Thức ăn.

Với trí tuệ của Vua sói, muốn mở rộng bộ tộc là rất dễ dàng. Nhưng hết cách rồi, thảo nguyên rộng lớn cũng chỉ đủ cho bấy nhiêu con sói phủ giáp sống mà thôi. Thức ăn không nhiều thì nó cũng hết cách.

Nhưng bây giờ thì khác, với lãnh địa lớn như vậy, hơn nữa lại có con người giúp đỡ, sau này tất nhiên bộ tộc sẽ có thể lớn mạnh nhanh chóng.

Lưu Hoa Quân cũng rất vui vẻ, bộ tộc Vua sói lớn mạnh thì con người sẽ có thể có nhiều vật cưỡi hơn nữa đúng không…

“Vua sói, cảm ơn mày nhé.” Khi thấy hai bên đã nói chuyện xong, Hồng Tiểu Phúc đi đến bên cạnh Vua sói, cậu cười ha ha vỗ vào cổ Vua sói, nói: “Sau này chúng ta là bạn tốt rồi, chúng ta không thể đánh nhau nữa. Mày gọi hết sói trong lãnh địa đến đây và nói rõ với chúng, có được không?”

Cho Vua sói phạm vi thế lực như thế thì hai bên đều có lợi.

Dù sao, với đám háu ăn trong nước, nếu không làm như vậy, không cẩn thận bộ lạc này cũng sẽ từ từ bị ăn hết...

Vẽ ra một phạm vi thế lực, làm thế cũng là vì an toàn...

Vua sói quay đầu nhìn cậu, sau đó ngẩng đầu lên hú một tiếng dài!

“A hú u u…!”

Nó ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, lập tức có vô số tiếng đáp lại từ khu vực xung quanh: “A hú u u…! A hú u u…! A hú u u…!”

“Rầm rầm rầm!”

Trong nháy mắt, có hơn một nghìn con sói phủ giáp lao đến từ đằng xa rồi đứng sau lưng Vua sói.

Căn bản đây chính là tất cả những con sói phủ giáp trên thảo nguyên hiện nay.

Nhìn những con sói phủ giáp này, Lưu Hoa Quân âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh.

May mà đã thành lập quan hệ hữu nghị, nếu không chỉ có hơn một nghìn con sói phủ giáp thế này có thể sẽ bị người ta giết sạch chỉ trong vài ngày...

Giờ thì tốt rồi, thứ nhất, bọn sói phủ giáp đã được chia một khu vực lớn như vậy để nghỉ ngơi lấy lại sức. Thứ hai, có hơn một ngàn năm trăm con sói phủ giáp trông coi, vậy vùng quả trong suốt này và thành trấn có thể bình yên rồi...

Chủ yếu nhất là còn có thể cưỡi chúng nữa...

Vật cưỡi rất quan trọng, có vật cưỡi, chúng ta sẽ có kỵ binh đi tuần tra.

“Cứ quyết định như vậy đi!” Lưu Hoa Quân cười ha ha và vươn tay ra: “Ngày mai tao sẽ đưa cho tụi mày hai ngàn con heo nữa, cộng thêm năm ngàn con thỏ, vậy chắc cũng đủ cho tụi mày sống trong một khoảng thời gian ngắn.”

Vua sói vươn móng vuốt vỗ tay Lưu Hoa Quân một cái, vậy coi như là xong rồi.

Thật ra có những lúc động vật cũng rất đáng tin, ít nhất chúng sẽ nói sao làm vậy, không hề toan tính...

“Khụ khụ, còn chuyện đó...” Chuyện chính đã xong xuôi, đến lúc xử lý việc vặt vãnh rồi, Lưu Hoa Quân ho khan hai tiếng, sau đó hỏi: “Bọn tao muốn xây dựng một thành trấn, chính là ở bên cạnh hang của loài côn trùng kia. Mày thấy đó, đất bên đó đều đã bị gặm sạch rồi, bọn tao định mở rộng nơi ở. Đến lúc đó hai bên chúng ta cũng có thể sống chung một cách hài hòa đúng không? Chuyện đó, Vua sói à, mày xem có thể cho tao mượn vài con sói để vận chuyển được không? Mày yên tâm, làm xong sẽ có rất nhiều lợi lộc!”

Mấy người Hồng Tiểu Phúc: “...”

Chuyện này đúng là hết dỗ dành lại tới lừa gạt. Dù sao ở Trái đất, heo sống hay dê, bò, thỏ nếu chỉ dùng để ăn thì giá cũng không quá đắt.

Nhưng có thể đổi lấy thiện cảm của bộ lạc sói, để chúng làm trâu làm ngựa cho bạn, nhìn thế nào cũng thấy hợp!

“A hú u u...” Đương nhiên Vua sói cũng hiểu rõ ý của Lưu Hoa Quân, lúc này nó hú nhẹ một tiếng, lập tức có hai trăm con sói phủ giáp đi tới.

Vua sói trao đổi một lát với chúng, sau đó hai trăm con sói phủ giáp đến xếp hàng trước mặt mấy người Hồng Tiểu Phúc.

Việc này coi như thành công rồi!

“Chà.” Lưu Hoa Quân cười ha ha vỗ cánh tay của Vua sói: “Cứ quyết định như vậy đi, khi về tao sẽ cho người mang heo sống và thỏ tới đây!”

“A hú u u!” Vua sói lại gào một tiếng dài, sau đó quơ quơ móng vuốt với mấy người Hồng Tiểu Phúc rồi quay đầu và chạy về phía xa.

Từ hôm nay trở đi, vùng thảo nguyên rộng lớn này sẽ chính thức trở thành lãnh địa của bọn nó rồi!

Sẽ không phải là kiểu bị bắt giết ấy nữa!

“Được rồi.” Lưu Hoa Quân hài lòng thở dài, sau đó ông vung tay lên: “Đi thôi, chúng ta đi chuyển gạch!”

Mọi người: “...”

Ông ơi, ông nghiêm túc đấy à? Ông là thủ trưởng, chức lớn như vậy lại tự đi chuyển gạch?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.