Editor: Nguyetmai
“Đến đây, đến đây, đến đây, tất cả mọi người đừng có vội!”
Thấy nhiều người tụ lại trong chớp mắt, bấy giờ đốc công mới bắt đầu điểm danh: “Anh, anh, anh, anh, anh... Các anh là một nhóm, đi theo tôi.”
Sau đó đốc công thứ hai đi lên: “Anh, anh, anh, anh, anh, anh... Mọi người đi theo tôi.”
Sau đó là nhóm thứ ba.
Nhóm thứ tư...
Mỗi một đốc công đều dẫn theo một đội năm mươi người ra cầu dị cảnh và bắt đầu làm việc.
Lần xây dựng thành trấn này cũng gấp gáp như kế hoạch cầu bao vậy, cho nên lúc này bên ngoài đã được giải tán hết. Tuy nói là giải tán, nhưng thật ra là những người thức tỉnh ngoài kia, ai tình nguyện làm việc thì vào, không tình nguyện thì đi.
Ừ, có thể đi vào dị cảnh, cho dù là đi chuyển gạch thì cũng mạnh mẽ hơn là ru rú trong nhà đúng không? Cho nên bây giờ một đoàn người thức tỉnh bắt đầu xếp hàng...
“Rầm rầm rầm…”
Xe lớn chở gạch, chở đá, chở những bao xi măng chạy ào ào về phía cầu dị cảnh ở bên này, tình hình hiện giờ của cầu dị cảnh nói trên chính là bên ngoài cầu được vây một vòng thành cầu, rộng mười mét, vừa khít cho những chiếc xe này đậu.
Lập tức có đốc công bắt đầu cầm loa hét: “Tất cả mọi người tách ra, đừng chen chúc, việc của ai người nấy làm, dỡ những vật liệu này xuống trước đã, sau đó xếp gọn lên xe đẩy rồi kéo vào dị cảnh...”
Xe chạy bằng động cơ diesel trong dị cảnh không chạy nổi.
Nhưng may mà xe điện vẫn khá thông dụng ở thế giới hiện tại, lần xây dựng cấp tốc này không cần lo về vốn, Triệu Trưởng Phát trực tiếp gom góp một trăm chiếc xe hơi second-hand chạy bằng nguồn năng lượng mới từ bên ngoài vào.
Tuy những chiếc xe này đều là loại bình thường nhất, nhưng ít ra cũng mạnh hơn sức người.
Những chiếc xe hơi chạy bằng nguồn năng lượng mới này mang theo những thùng xe được thu thập tạm thời để tiến vào dị cảnh, sau khi vào trong sẽ đậu lại ở gần cửa vào cầu dị cảnh để chờ lệnh.
Từ trước đến giờ Hoa Hạ có một câu nói như thế này, nếu muốn giàu thì hãy sửa đường trước.
Đường còn chưa sửa mà đã nghĩ đến chuyện xây dựng thành trấn thì chẳng khác gì chuyện viển vông. Không nói đến những việc khác, nếu như trời mưa thì phải làm sao bây giờ? Bùn lầy đầy đất thì làm sao mà vận chuyển vật liệu được?
Cho nên phần việc này khá đơn giản, dỡ vật liệu xây dựng xuống, kéo vào dị cảnh, sau đó bắt đầu đào nửa thước đất xung quanh cầu dị cảnh, chuẩn bị xây dựng đường nhựa...
Mà kể ra có nhiều người làm việc thì cũng nhanh thật, nhất là chuyện không đòi hỏi kỹ thuật gì như thế này, hơn nữa còn có hai người thức tỉnh hệ thổ giúp đỡ, chín giờ đêm đó, lối vào cầu dị cảnh trong dị cảnh đã được trải một vòng nhựa, chiều rộng chừng hai mươi mét.
Theo thống kê sau đó, một vòng đường nhựa như thế phải điều động tổng cộng hai mươi ba nghìn sáu trăm người, chỉ riêng chi phí nhân công thôi là đã hơn bốn triệu.
Nhìn thấy tốc độ phải gọi là vô cùng kỳ diệu trong cầu dị cảnh, Lưu Hoa Quân cũng không khỏi cảm thán: “Tốc độ này được đấy, làm tốt lắm!”
“Ha ha.” Triệu Trưởng Phát cười ha hả và nịnh bợ một chút: “Chúng ta cũng đâu thể bôi nhọ biệt hiệu “xây như điên” chứ, đúng không? Thầy Lưu, thầy xem đi, vòng đường trải nhựa này rộng hai mươi mét, móng khoảng chừng hai mươi phân, tôi không dám nói là có thể sánh nổi với đường băng máy bay, nhưng ít nhất xe chở gạch chạy là không thành vấn đề. Tiếp theo sẽ đẩy nhanh tốc độ cả ngày lẫn đêm, làm việc thay ca suốt hai mươi tư giờ đồng hồ, trước tiên là trải đường đến bên phía thành trấn, những chuyện khác thì khoan hãy làm, tôi định lo bức tượng trước.”
“Chuyện này thì được!” Nghe câu này, Lưu Hoa Quân vui vẻ ngay: “Tôi cũng biết cậu làm việc rất đáng tin! Cậu phải biết là tượng Phúc Thần này tốt lắm, trừ tà, còn có thể phù hộ bình an nữa, ái chà có bức tượng này là tôi yên tâm rồi...”
Triệu Trưởng Phát: “???”
Nghe ý của thầy thì, thật ra thầy đã biết tượng Phúc Thần này được xây dựng với mục đích gì từ lâu rồi đúng không?
Chẳng lẽ trong nhà thầy cũng có...
Khụ khụ, chuyện này không thể nói! Đánh chết cũng không thể nói!
“Được rồi.” Lưu Hoa Quân bày tỏ một trăm hai mươi nghìn phần hài lòng đối với tiến độ công trình này của Triệu Trưởng Phát: “Sau này cậu cứ việc làm, trong phạm vi mười mấy cây số xung quanh tạm thời không có nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ cắt cử các binh lính phụ trách về mặt an toàn. Nhớ cho kỹ, nhất định phải nhanh lên, càng nhanh càng tốt! Cái chúng ta đang liều mạng cạnh tranh trên quốc tế hiện nay chính là tốc độ!”
Triệu Trưởng Phát lập tức bày tỏ: “Rõ!”
...
Hôm sau, vừa sáng sớm, tổ đội năm người của Hồng Tiểu Phúc cộng thêm Chuột Bự và Husky đã theo xe trường học đến cầu dị cảnh, lúc vào tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ đều ngơ ngác!
Xung quanh cầu dị cảnh toàn là xe tải lớn, chở gạch, chở đất, chở xi măng, còn có hơn mười xe lu trải nhựa đường loại lớn, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngơ ngác: “Chuyện gì vậy?”
Chuyện này...
Mấy ngày nay bọn họ chỉ tùy tiện đi dạo, mua chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày để thư giãn một chút, trong này lại thay đổi... Lớn như vậy sao?
“Đây là một công trình lớn đấy.” Triệu Minh cảm thán: “Không biết bên trong như thế nào nữa, tôi cứ cảm thấy thật đáng sợ, đội xây dựng công trình này của chúng ta cắn thuốc à?”
Mọi người cùng liếc nhìn cậu ta. Có cắn thuốc hay không chẳng lẽ cậu không tự giữ trong lòng được à?
Nhìn thôi cũng biết đó là đội xây dựng nhà cậu đấy có được không?
Không thấy ký hiệu à?
Quả nhiên, lúc này Triệu Minh mới nhìn thấy ký hiệu, cậu ta lập tức cười ha ha: “Ây da, không ngờ lại là đội xây dựng của nhà tôi, ha ha, ha ha... Anh Phúc à, hay là chúng ta đi chuyển gạch nữa nhé?”
Mọi người: “...”
Đù má, cậu đi chuyển gạch trong đội xây dựng nhà cậu tới nghiện luôn rồi phải không?
“Không rõ tình huống như thế nào nữa.” Hồng Tiểu Phúc xuống xe cùng với mọi người, vừa xuống xe vừa nói: “Tôi cứ cảm thấy việc này không đơn giản. Hay chúng ta đi hỏi ông một chút đi?”
Mọi người cùng gật đầu: “Tôi cũng thấy thế!”
Bây giờ, quả thật có thể nói mấy người Hồng Tiểu Phúc nghênh ngang mà đi ở nơi này, những quân nhân đều biết bây giờ các cậu là người tâm phúc bên cạnh đại thủ trưởng Lưu Hoa Quân, cho nên bọn họ trực tiếp cho qua.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến phòng họp lớn bên trong bức tường vây cầu bao. Lúc mấy người Hồng Tiểu Phúc vào cửa, Lưu Hoa Quân đang nhìn bức ảnh trong tay, bên cạnh ông còn có một người đang ngồi, vừa nhìn đã biết người kia là nhà thiết kế.
“Ông à, bọn cháu tới rồi.” Hồng Tiểu Phúc cười híp mắt đi đến ngồi xuống bên cạnh Lưu Hoa Quân, sau đó cậu tò mò nhìn về phía bức ảnh trong tay ông: “Đây là ảnh gì vậy?”
Trong mắt của Hồng Tiểu Phúc, trên tấm hình kia là một người, hình như là một pho tượng.
Cơ thể thẳng tắp, đầu hơi ngửa ra sau, hai tay khoanh lại, khóe miệng hơi cong lên để lộ nụ cười hiền hòa.
Mọi người: “...”
“Pho tượng này trông được đấy nhỉ.” Hồng Tiểu Phúc kinh ngạc nói: “Rất đẹp... Nhưng sao cứ thấy quen quen nhỉ?”
Mọi người: “...”
Những người khác đều đã không còn sức phỉ nhổ, ông Lý, tức nhà thiết kế ở bên cạnh lại bỗng nhiên ngây ra một lúc.
Đầu tiên ông nhìn thật kỹ Hồng Tiểu Phúc, sau đó lại nhìn bức ảnh trong tay, rồi lại nhìn kỹ Hồng Tiểu Phúc, xong lại nhìn bức ảnh trong tay.
Sau đó ông đổ mồ hôi lạnh!
Sao ông lại thấy pho tượng Phúc Thần này lại... Giống cậu học sinh cấp ba này vậy?
“A, ha ha ha, không có gì đâu, không có gì đâu.” Lưu Hoa Quân cường gượng hai tiếng ha ha, sau đó vội vàng cất bức ảnh chụp vào người, ông cười nói: “Tiểu Phúc đã đến rồi à, vị này là nhà thiết kế Tiểu Lý, phụ trách xây dựng thành trấn.”
“Chào cậu, chào cậu.” Ông Lý cũng là kiểu người cáo già, dù sao ông ấy cũng đã sống hơn năm mươi năm, nhìn thái độ của đại thủ trưởng Lưu Hoa Quân với Hồng Tiểu Phúc cũng biết đây là người không đắc tội nổi, ông vội vàng vươn tay ra: “Tôi tên Lý Hưng Hoa, là nhà thiết kế chính của thành trấn dị cảnh lần này.”
“Chào thầy Lý.” Hồng Tiểu Phúc vươn tay ra bắt tay với ông, cậu cười nói: “Em tên là Hồng Tiểu Phúc, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn ạ.”
“Khách khí rồi, khách khí rồi.” Ông Lý cười cười, sau đó nói: “Nếu thủ trưởng Lưu đồng ý, vậy tôi sẽ xây như thế.”
Lưu Hoa Quân hài lòng gật đầu: “Vậy xin làm phiền nhà thiết kế Lý.”
Ông Lý: “Ông khách khí quá, khách khí quá. Vinh hạnh của tôi mà, vinh hạnh của tôi mà.”
Sau khi ông Lý rời đi, Hồng Tiểu Phúc mới vội hỏi: “Ông ơi, hôm nay lúc cháu tới thấy bên ngoài có không ít xe lớn, có phải trong dị cảnh sắp thi công rồi phải không?”
“Đúng vậy.” Lưu Hoa Quân cười ha hả và nhìn cậu: “Nhất định phải xây dựng thành trấn trong dị cảnh này. Cháu nghĩ đi, diện tích lớn như vậy, cũng đâu thể để chúng ta chạy tới chạy lui suốt ngày được? Vậy chẳng phải lãng phí hết thời gian vào việc đi đường à? Cho nên bước thứ hai trong kế hoạch tác chiến chính là xây dựng thành trấn. Mà nhắc mới nhớ, trấn này cũng là nhờ con mới có điều kiện được bắt tay vào xây dựng nhanh như vậy, con đặt tên cho trấn này nhé?”
Mọi người: “!!!”
Oa, quyền đặt tên kìa!
Quyền đặt tên cho thành trấn đầu tiên trong dị cảnh!
Vậy có nghĩa là gì? Cực kỳ ngầu luôn đó được chưa? Như thế hình như giống với thủ đô Washington của nước Mỹ, dùng tên của nhân vật Washington để đặt đó!
Là chuyện lưu danh nghìn đời đấy!
“Hả?” Hồng Tiểu Phúc lập tức giật mình: “Chuyện này... Không ổn lắm đâu?”
“Có gì mà không ổn.” Lưu Hoa Quân đã nghĩ sẵn cái cớ từ lâu: “Cháu là Thần may mắn mà, tên mà cháu đặt sẽ càng có thêm may mắn, những người thức tỉnh của chúng ta ở đây cũng có thể bình an đúng không?”
Mọi người cùng gật đầu: “Có lý!”
“Vậy... Vậy được rồi.” Hồng Tiểu Phúc suy nghĩ một chút, trực tiếp nói ra một cái tên khá hay: “Cứ gọi là trấn Đa Phúc đi! Ông thấy thế nào ạ?”
“Trấn Đa Phúc, trấn Đa Phúc...” Lưu Hoa Quân đọc mấy lần, càng đọc càng thấy tên này hay: “Lấy tên này đi! Trấn Đa Phúc, tên này hay lắm! Đa Phúc, Đa Phúc, tượng trưng cho quốc gia của chúng ta sẽ có thật nhiều may mắn trong tương lai, tên rất hay!”
Thế là cứ như vậy, thành trấn đầu tiên của Hoa Hạ trong dị cảnh chính thức được đặt tên là trấn Đa Phúc!
Tất cả mọi người đều rất thích cái tên này, cả đám người cười một trận, Hồng Tiểu Phúc hỏi: “Ông à, bây giờ bên trong đã bắt đầu xây dựng, vậy có phải chúng cháu cũng có thể giúp đỡ chút ít không? Cần người chuyển gạch không? Bên chúng cháu có người...”
Lưu Hoa Quân: “...”
Cháu thật sự muốn giúp chuyển gạch sao?
Chuyển gạch để xây tượng của chính cháu đấy?
“Khụ khụ.” Bỗng nhiên tính trẻ con của Lưu Hoa Quân thức tỉnh: “Ừ, đúng thật là bọn ông cần người chuyển gạch giúp, Tiểu Phúc à, cháu có muốn chuyển gạch cùng không...” Sau đó ông nghĩ lại, không đúng, đứa trẻ này có tác dụng lớn như vậy, đi chuyển gạch thì đúng là đáng tiếc quá.
Cho dù là chuyển gạch thì cũng phải có cách phù hợp chứ!
Cho nên Lưu Hoa Quân cực kỳ quả quyết mà chuyển đề tài: “Nhưng mà bây giờ chuyển gạch trong dị cảnh bằng sức người thì hơi chậm, vừa lúc các cháu đã tới, Tiểu Phúc à, hay là cháu đi nói một tiếng với Vua sói, nhờ chúng chuyển gạch cùng được không?”
Mọi người: “...”
Chợt nhận ra bây giờ chuyển gạch đang là mốt đúng không?
Không riêng con người được chuyển gạch, ngay cả mấy con sói phủ giáp kia cũng được chuyển gạch ư?