Editor: Nguyetmai
Đây là loại xe tăng đời mới nhất của đế quốc Mỹ, vừa nhìn thấy nó, trong chớp mắt tất cả mọi người ở đây đều trở nên kinh hãi!
“Oa!” Trình Dương kinh ngạc đến ngây người ra!
Có thể thấy rõ chiếc xe tăng này hoàn toàn không giống so với xe tăng thường thấy trên thế giới hiện nay.
Chiếc xe tăng này hơi giống với Prism Tank* trong trò chơi Red Alert, nó không có đầu pháo mà được thay thành hai miếng thép dày khoảng hai centimet, nhìn cả chiếc xe tăng bọc thép này cũng biết nó khá dày dặn.
(*) Prism Tank: Một loại xe tăng trong trò chơi Red Alert.
Phía dưới là bánh xích có chiều dài khoảng tám mét, chiều ngang gần ba mét, thực sự ta có thể gọi nó là con quái vật khổng lồ.
Bên cạnh có người thuyết minh đang giải thích.
“Đây là Đại bàng đầu trắng mới nhất được chúng tôi chế tạo – xe tăng điện từ version 4, bởi vì không dùng được thuốc súng ở dị cảnh thế nên Đại bàng đầu Ttrắng – xe tăng điện từ version 4 chủ yếu được áp dụng kỹ thuật pháo điện từ mới nhất, nó có thể chở tám người, có hai pháo đạn điện từ, ở trạng thái đầy điện có thể đi được sáu tiếng rưỡi, khi bắn hai pháo đạn điện từ sẽ có tầm bắn hiệu quả là tám trăm mét, có thể dễ dàng bắn thủng được tấm thép dày ba centimet...”
Để giải thích về các tính năng thuộc tính của chiếc xe tăng này, người thuyết minh đã phải dùng tận năm phút.
Nhưng đây vẫn chỉ là chọn những phương diện mà mọi người có thể hiểu được để nói, còn rất nhiều kỹ thuật thực sự quan trọng khác vẫn chưa được công bố chính thức.
Dù sao những thứ đó cũng là tài liệu bí mật của công ty.
Tất cả những người ở có mặt ở đây đều trở nên nhốn nháo!
Ai nghĩ được rằng linh khí mới khôi phục được hơn nửa năm ngắn ngủi mà đế quốc Mỹ đã nghiên cứu ra được một thứ cao cấp như vậy, có thứ này thực sự là có thể dễ dàng đi lại trong dị cảnh rồi!
Hơn nữa, ở trạng thái đầy điện nó có thể đi được sáu tiếng rưỡi, dung lượng pin như vậy thực sự rất kinh khủng – phải biết rằng trọng lượng của nó còn nặng hơn xe chiến đấu của Đức, nó phải có pin và động cơ lợi hại lắm mới có thể hoạt động được chứ?
Còn chưa nói đến pháo điện từ ở phía trên nữa!
“Anh Phúc mau nhìn xem!” Trình Dương trợn tròn hai mắt, nói với vẻ mặt kinh hãi: “Chiếc xe tăng này của đế quốc Mỹ rất lợi hại đấy!”
Cậu ta đã rất cố gắng nói ngắn gọn rồi, dưới con mắt của tất cả mọi người ở đây, chiếc xe này chắc chắn là thứ có trình độ khoa học kỹ thuật cao nhất thế giới, có được nó, tốc độ lái xe ở dị cảnh không phải như bay lên trời sao?
Nói thật, nếu là Hồng Tiểu Phúc của mười hai ngày trước, nhìn thấy thứ này chắc chắn cậu sẽ rất kinh ngạc!
Khoa học kỹ thuật tuyệt vời như vậy, trời ạ, nghĩ còn không dám nghĩ tới ấy chứ!
Nhưng mười hai ngày sau, chiếc xe này…
Ây dô, bình thường thôi, bình thường thôi!
“Ừm, nói như nào nhỉ…” Hồng Tiểu Phúc vuốt vuốt cằm sau đó bình luận một cách khá chân thành về chiếc xe tăng này: “Chức năng tổng thể cũng tạm được, nhưng hệ thống động cơ lại hơi yếu một chút. Có điều vẫn có thể coi là không tệ!”
Mọi người xung quanh vẫn đang vểnh tai lên nghe lén: “…”
Anh giai à, cậu cũng hơi quá đáng rồi đấy, kỹ thuật như vậy qua miệng anh cũng chỉ là chức năng tổng thể cũng tạm được thôi sao?
Hệ thống động cơ đấy mà vẫn hơi yếu một chút?
Cậu khoác lác như thế, thật sự được sao?
Nói thật, xe tăng pháo điện từ này của đế quốc Mỹ thực sự tuyệt lắm rồi!
Hãy nhìn vỏ xe đẹp đẽ, nhìn thân xe rộng lớn như thế, đặc biệt là hệ thống động cơ, điện đã đầy là có thể chạy sáu tiếng rưỡi, thật sự là rất kinh khủng!
Thứ tốt như vậy mà trong mắt người thanh niên này lại chỉ được coi là tạm được?
“Tiên sinh này…” Luna kinh ngạc trợn tròn đôi mắt xinh đẹp lên: “Tuyệt đối có thể nói chiếc xe tăng này là thành tựu cao nhất của triển lãm khoa học kỹ thuật lần này, không lẽ có thứ còn tốt hơn sao?”
Cũng không thể trách cô ấy nói như vậy được, trong mắt cô ấy, ít nhất chiếc xe tăng này cũng phải xếp trong top 3 của cuộc triển lãm khoa học kỹ thuật lần này, chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì.
Dù sao đây cũng là sản phẩm do đế quốc Mỹ sản xuất, có thứ này chắc chắn địa vị của đế quốc Mỹ trên thế giới sẽ càng cao hơn!
Đã làm người tiên phong thì ai dám so tài cùng nữa?
Thậm chí ngay cả những người thức tỉnh đến từ nước Mỹ kia cũng mang vẻ mặt rất đắc ý.
Hừ hừ, Hợp chúng quốc Hoa Kỳ như chúng ta há lại đi so sánh với những thứ cặn bã khác của các ngươi được sao?
Đừng nghĩ là các người đang mạnh mồm nói hay, lần này các người sẽ biết rõ thế nào gọi là hối hận!
Dựa vào tư duy bình thường của mọi người, cho dù thanh niên này có tự cao đến mấy cũng phải thấy mặc cảm trước chiếc xe tăng này. Nhưng không ngờ kết quả lại là, thanh niên này cùng với cô gái bên cạnh cậu và thiếu niên đứng đằng trước đang nhìn bọn họ với vẻ mặt như nhìn đám nhà quê vậy...
Thế thì lạ thật đấy, chuyện quỷ quái gì vậy?
“Nói như thế nào nhỉ…” Lần này trước khi đến, viện sĩ Hầu đã nói rất rõ đây là một cơ hội tốt, rất tốt để khoe khoang, thế nên lúc này Hồng Tiểu Phúc khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Bởi vì tôi đã nhìn thấy thứ còn tốt hơn cơ...”
Mọi người: “!!!”
Còn có thứ tốt hơn sao?
Luna tò mò nhìn cậu: “Tiên sinh, có phải ý của anh là Hoa Hạ sở hữu sản phẩm khoa học kỹ thuật cao cấp hơn sao?”
“Đương nhiên rồi.” Hồng Tiểu Phúc gật gật đầu cười híp mắt nói: “Chiếc xe tăng nhỏ này đúng là hơi kém một chút...”
Mọi người: “!!!”
Là thật hay giả vậy? Cái này còn kém sao!
Triệu Minh giơ ngón tay cái lên hướng về phía Hồng Tiểu Phúc. Không còn cách nào khác, chúng ta cũng muốn khiêm tốn nhưng thực lực nó không cho phép!
Lúc này có một nhóm người đã tò mò đến cực điểm, kết quả là vào đúng lúc ấy, có một tiếng hô từ phía trước truyền tới: “Mau nhìn xem! Khu Hoa Hạ mở cửa rồi! Mọi người mau qua đó đi!”
Xôn xao ồn ào…
Sản phẩm khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ ở triển lãm khoa học kỹ thuật lần này còn quan trọng hơn cả quan trọng. Tất cả mọi người ở đây đều nghe nói bên Hoa Hạ có không ít những loại hình kỹ thuật mới, cứ kéo dài lâu như vậy cuối cùng mới chịu mở cửa. Cũng bởi vì nguyên nhân này, mọi người vừa nghe thấy khu Hoa Hạ đã mở cửa, toàn bộ người có mặt trong nháy mắt đều vây quanh lại bên đó!
Vừa đi vào khu triển lãm của Hoa Hạ, bọn họ đều cảm thấy kinh hoàng khi thấy một bộ áo giáp chiến đấu toàn thân đen kịt!
Đó là hình ảnh từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, nó là một bộ áo hoàn toàn khác so với bộ áo giáp chiến đấu có tạo hình Gundam của bên Nhật Bản!
Bộ áo giáp cao khoảng chừng bốn mét, mặt trên chiếc khung lớn có một kết cấu đường vân mang lại cảm giác khoa học hiện đại mới mẻ, ngoài thanh kiếm to dài gần ba mét trong tay ra thì việc khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là áo giáp chiến đấu này còn có cả bánh xe!
Hai chân và hai tay đều gắn bánh xe!
Lúc này, trợ lý Tiểu Lý của viện sĩ Hầu phụ trách giới thiệu về triển lãm khoa học lần này đang vừa cười nhẹ vừa đứng đằng trước bộ áo giáp này. Trước mắt mọi người đã đứng quây lại xung quanh, Tiểu Lý bắt đầu giới thiệu cho mọi người: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lý Di, là người thuyết minh cho sản phẩm triển lãm khoa học kỹ thuật của khu Hoa Hạ lần này. Thứ mọi người vừa nhìn thấy là bộ áo giáp chiến đấu mới nhất tên Phúc Linh mang số hiệu 1 vừa được đất nước chúng tôi nghiên cứu chế tạo. Chức năng tổng thể của nó vô cùng mạnh mẽ và được kết hợp với nguyên tố khoa học kỹ thuật mới nhất, cấp cao nhất của dị giới, nó còn có thể làm theo bất cứ động tác nào con người có thể làm ra.”
Áo giáp chiến đấu Phúc Linh số 1, đây là yêu cầu đặc biệt của viện sĩ Hầu, đó là lấy tên của hai người Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh để đặt tên cho bộ áo.
Phúc chính là Hồng Tiểu Phúc, còn Linh đương nhiên là Thẩm Tiểu Linh rồi.
Phúc Linh, một cái tên nghe rất hay.
Nhìn vào tạo hình khiến người ta phải hoảng hốt ấy, tất cả mọi người xung quanh đều thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc: “Ồ…!!!”, “Lợi hại như vậy sao?!”, “Oh my God!”…
Mọi người dần dần trở nên kinh ngạc lẫn thán phục, nhóm ba người Ninh Hạo cũng hoàn toàn nhìn đến ngây ngốc.
Hoa Hạ ta đã có thể chế tạo ra một bộ áo giáp chiến đấu lợi hại như vậy rồi sao? Quan trọng hơn nữa là bộ áo giáp này nhìn thật lợi hại!
“Cô Lý Di.” Hai mắt Luna phát sáng khi nhìn vào bộ áo giáp này, cô vội vàng hỏi: “Xin hỏi hệ thống các động tác của nó là gì? Có thể mô phỏng một chút cho chúng tôi xem không?”
Mọi người xung quanh cùng nhau gật đầu, hô hào: “Đúng đúng đúng, có thể biểu diễn một chút không?”, “Động tác có trôi chảy không?“.
“Có thể chứ.” Lý Di cười nhẹ rồi gật gật đầu nói: “Xin mọi người hãy đợi một chút, tôi sẽ vừa miêu tả vừa giải thích cho mọi người xem.”
Cô vừa nói vừa đi đến phía dưới của bộ áo giáp chiến đấu đó rồi lấy từ trong túi áo ra một công cụ giống như một cái chìa khóa xe, ấn vào một phát.
“Tít tít…” Từng đợt âm thanh nhỏ rít lên, sau đó cửa khoang điều khiển của bộ áo giáp hạ xuống, sau khi Lý Di ngồi vào trong đó, hai tay cô vươn ra nắm lấy hai cần gạt của mỗi bên trái, phải ở trong khoang, trong chớp mắt hai cần gạt đó đã bắt đầu co nhỏ lại rồi nhanh chóng nhỏ đến nỗi chỉ lớn bằng cánh tay của Lý Di.
Lý Di nói: “Đây là hệ thống truyền cảm thần kinh mới nhất mà chúng tôi mới nghiên cứu ra, sau khi hai tay được cố định bởi hai công cụ này, chúng ta đã có thể điều khiển bộ giáp bằng suy nghĩ.”
Cô đang ngồi bên trong nói, mọi người bên ngoài đã thấy bộ giáp nhẹ nhàng nhấc chân lên rồi đi một bước.
Đây là một bước đi nhỏ của bộ giáp này nhưng lại là một bước tiến triển lớn trong khoa học kỹ thuật của con người.
Bước đi của nó vô cùng vững vàng, nhìn tổng thể thì cách đi của nó không khác gì với cách đi của một con người thật sự.
Lý Di tiếp tục nói: “Nó có thể di chuyển ổn định, cũng có thể... Đột ngột gia tăng tốc độ!”
Cô vừa nói đến đây thì đã thấy được bộ giáp đột ngột tăng tốc độ, hai chân đặt trên mặt đất phát ra những âm thanh loạt soạt của sự ma sát, nhưng chớp mắt một cái nó đã xuất hiện ở một nơi cách vị trí cũ tận năm mét!
Tốc độ nhanh thật!
Tất cả mọi người ở đây đều trở nên kinh hãi!
Cái này... Cái này cũng khoa trương quá đi! Rốt cuộc thứ như vậy đã được tạo ra bằng cách nào?
“Oa!” Nhóm ba người Trình Dương nhìn đến ngây dại! Trình độ kỹ thuật khoa học này… Chắc chắn đã đánh bại tất cả!
“Anh Phúc.” Khóe miệng nhỏ nhắn của Tiêu Vi nhếch lên nửa ngày mà chưa khép lại được, mặt cô bé ngơ ngác hỏi: “Khoa học kỹ thuật của chúng ta bây giờ đã phát triển đến trình độ này rồi sao?”
Hồng Tiểu Phúc cười hi hi gật đầu: “Xem tiếp đi, cái này đâu đã nhằm nhò gì?”