Edit: Mạn
Beta: Su
Kiều Kiều chạy qua đó: “Đạo diễn Trang, tôi muốn lấy nhật trình biểu, đúng rồi, hôm nay là chụp cảnh giường chiếu sao?”
Đạo diễn Trang còn chưa kịp mở miệng, anh chàng tiêm cằm đã lập tức nói: “Đạo diễn, tôi muốn xin chụp cảnh giường sau được không, chúng tôi có thể chụp vài cảnh khác trước.”
“Vì sao?” Sự chú ý của đạo diễn Trang bị anh ta hấp dẫn, cái tay đang cầm nhật trình cũng bất động. “Không được, đã định sẵn hôm nay phải chụp cảnh giường chiếu, một lát nữa chúng tôi thanh trường, xem đi, studio cũng bố trí cả rồi, hiện tại bắt tôi sửa thì hôm nay cũng không kịp nữa.”
“Đạo diễn.” Anh chàng kia bối rối. “Chúng tôi vốn định hôm nay chụp cảnh giường chiếu, nhưng ngài lại đổi lại, hiện giờ Tưởng Li đi rồi, thay vào đó lại là một diễn viên nữ lạ mặt, tôi… tôi cũng rất khó làm.”
Lạ mặt…
Kiều Kiều đừng bên cạnh cảm thấy mình bị một mũi tên xuyên gối.
“Dù sao thì Tưởng Li cũng đã bị tôi đổi rồi, cậu sớm hay muộn cũng phải chụp cảnh giường chiếu với cô ấy, có vấn đề gì thì cũng phải tận lực khắc phục, tôi không phải là người chuyên đi khai thông tâm lí cho mấy người.” Đạo diễn Trang lạnh mặt nói xong đưa kịch bản cho Kiều Kiều rồi bỏ đi.
“Nỗ lực ba bốn năm, bước được một chân vào rồi kết quả lại thất bại vì cô, đen đủi!” Anh chàng tiêm cằm nhả một câu ngắn gọn rồi dời đi.
Kiều Kiều hiện giờ cũng rất muốn nói lời thô bạo, sớm biết vậy thì cô không nên đi thử vai cái con quỷ đó, gây ra một đống chuyện, giờ thì hay rồi, xem ra cũng không trốn được diễn cảnh giường với tên kia, nếu hắn vô tư công minh thì còn tốt, nhưng nếu hắn làm tiểu xảo gì đó, chịu thiệt chỉ có thể là nhà gái.
Cô buồn bực cầm kịch bản quay lại phòng hóa trang chuẩn bị thay quần áo bắt đầu quay, kết quả vừa đẩy cửa đi vào, phát hiện ra chỗ mình ngồi lúc trước đã bị Tưởng Li vốn bị đá ra khỏi đoàn làm phim ngồi vào!
Tưởng Li bị người chung quanh vờn quanh như chúng tinh phủng nguyệt, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thanh thúy, không ai chú ý tới Kiều Kiều vừa đi vào, nhưng Tưởng Li mắt lác, cô ta liếc nhìn qua gương một cái đã thấy Kiều Kiều đang cẩn trọng đóng cửa lại.
“Ai nha, nữ chính mới của các cô tới rồi.” Tưởng Li bất giác cất cao giọng, những người vây quanh cô ta sôi nổi quay đầu lại, Kiều Kiều tránh không khỏi, đành phải xấu hổ cười một chút, phất phất tay ra ý chào hỏi.
“Tôi cũng nên đi thôi, thực ra tôi chỉ muốn đến đây thăm mọi người.” Tưởng Li đứng lên, nhấc túi, trên mặt treo biểu cảm mất mát: “Rốt cuộc kỹ thuật không bằng người, nên dừng thì vẫn phải dừng.”
Cô ta thân thiện đón Kiều Kiều: “Tới đây ngồi đi, không phải lát nữa sẽ quay sao? Tận dụng thời gian hóa trang đi.
Kiều Kiều vốn không muốn qua đó, nhưng bị những người xung quanh nhìn chằm chằm, cô không còn cách nào khác, đành phải qua đó ngồi xuống.
“Cố gắng lên.” Tưởng Li vỗ vỗ má Kiều Kiều, cười cao thâm khó đoán, kéo túi, bước đi trên đôi giày cao gót, những người thân cận với cô ta cũng theo ra ngoài ầm ầm, hẳn là có gặp anh chàng tiêm cằm kia, Kiều Kiều nghe thấy anh ta vui mừng kêu “Tưởng tiểu thư”. Sau đó, cửa phòng hóa trang bị đóng lại, ồn áo náo động bên ngoài cũng không còn nghe thấy nữa.
Tốt rồi, hai bên quân địch hợp lại với nhau…
Studio ít người sẽ có vẻ buồn, đạo diễn, nhiếp ảnh gia đã bố trí ánh đèn vào chỗ sau đó vội vàng thanh trường.
Cảnh này muốn diễn nữ chủ nằm vùng giả vờ làm vũ nữ dụ dỗ mục tiêu ám sát là nam chính thuận tiện lăn giường. Đây là cảnh giường chiếu đầu tiên của bộ phim này, rất nhiều tình cảm không thể nói rõ đều ẩn chứa trong cảnh này, tầm quan trọng thì khỏi cần phải nói.
Thường Nam đã đổi trang phục diễn, (Kiều Kiều phải nhìn danh sách tên diễn viên mới biết tên anh chàng tiêm cằm). Nhìn thì có vẻ anh ta đang tâm tâm niệm niệm rằng Tưởng Li đã bị đổi đi thật, xin chụp sau cũng bị bác bỏ, anh ta quyết dùng thái độ hờ hững tiêu cực, tìm chỗ đạo diễn Trang không nhìn thấy chơi trò chơi trong điện thoại.
Cả đoàn làm phim đều đang đợi Kiều Kiều, cô còn đang ở trong phòng hóa trang, vất vả cầm xách trang phục gồm những mảnh vái linh tinh vụn vắt, những dải lụa mà cô phải mang để thoa dầu bôi trơn cho mình.
Tính ra cũng đã lâu cô không bôi dầu bôi trơn trong quá trình đóng phim.
Có đôi khi Kiều Kiều lười, ỷ vào chuyện mình có thể ra nước dễ dàng mà không quá chú ý tới mấy cái này, thật sự thì không cần thật, như lúc cùng chụp với Tần Thụy Thành, anh ta am hiểu nên chọc cô thế nào, hai người làm qua làm lại, trong vòng 10 giây có thể làm Kiều Kiều chảy nước, kết quả đương niên là Kiều Kiều thua 200 hiệp, cô cũng do vậy mà đau người vài ngày.
Nhưng lần này khác với những lần khác, cô và Thường Nam thật sự không thể phóng điện, không bôi trơn thì khi chụp hình có khả năng sẽ rất xấu hổ.
Đạo diễn ở bên ngoài thúc giục gấp gáp, Kiều Kiều hạ quần áo qua loa rồi đứng lên, tuy rằng cảm thấy dầu bôi trơn lần này hình như hơi nóng. Nhưng cô cũng khong nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nóng quá có vẻ hơi sai sai, dù sao cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Thường Nam thấy Kiều Kiều chạy tới mới không tình nguyện bỏ di động trước, thực ra nửa phân cảnh chụp đầu an ta không phải làm gì nhiều, chỉ cần cầm chén rượu ở chỗ kia, biểu cảm từ chỗ không chớp mắt chuyển sang nhìn chăm chăm Kiều Kiều là được, phối hợp thể hiện sắc mặt ngạc nhiên trước sắc đẹp là có hiệu quả cao.
“Bắt đầu, tranh thủ một chút, hôm nay chúng ta phải quay 6 cảnh, đều lên dây tinh thần cho tôi, mỗi người vào vị trí của mình!” Đạo diễn kéo tay áo, cuộn kịch bản thành một cái ống nắm trong tay để chỉ huy cả giang sơn.
Thường Nam cuối cùng vẫn là người có tu dưỡng nghề nghiệp, anh ta kéo biểu cảm lười biếng trên mặt xuống trước, nhanh chóng biến thành nhân vật, nhìn về phía vũ nữ Kiều Kiều trang điểm đầy đủ, ánh mắt đã có thể dùng từ nóng rát để hình dung.
Nhưng Kiều Kiều lại không rảnh thưởng thức kĩ thuật diễn của Thường Nam, cô không dấu vết kẹp kẹp hai chân, sau lưng mồ hôi lạnh tràn một tầng.
Miệng nhỏ dưới then bôn dầu bôi trơn không hiểu sao càng lúc càng nóng, lẽ ra dầu bôi trơn hơi nóng cô cũng có thể chịu được, nhưng Kiều Kiều lại có cảm giác tiểu huyệt đang bị người ta dùng bàn là là qua, như hỏa thiêu vậy, vô cùng đau đớn, thậm chí cô hơi nhấc chân sẽ ảnh hưởng tới cơ bụng, hai mảnh huyệt khẩu nóng bỏng non mềm ma sát, đau đớn như thể tiên nữ tán hoa, đau tới nổ tung, hiệu quả có thể so với “vạn kiếm xuyên tâm” mà thiên hạ thường nói.
“Kiều Kiều!” Ống kịch bản của đạo diễn thiếu chút nữa là chọc vào ót Kiều Kiều. “Sao cô còn đứng bất động ở đây!”
Kiều Kiều khó khăn gật đầu, cô vừa “ưm ưm” không ngừng nhằm giảm bớt đau đớn ở tiểu huyệt, không nghĩ rằng vừa nâng một chân lên mà đau đớn đã đánh cô như sao xẹt.
Mồ hôi lạnh theo trán ròng ròng đổ xuống, phần thái dương xanh trắng tái nhợt.
“Đạo, đạo diễn…” Kiều Kiều lắc lắc bả vai nhỏ giọng nói. “Nếu tôi yêu cầu đi bệnh viện…”
“Cô nói cái gì?!” Đạo diễn lớn tiếng hỏi lại, Kiều Kiều nói đúng là quá nhỏ ông ta thực sự không nghe được. Thường Nam vẫn luôn ôm ngực đứng ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa mà tiếp nhận câu chuyện. “Cô ấy nói cô ấy muốn đi bệnh viện, ý là hôm nay không quay chụp được.”
“Không quay chụp được?! Hôm nay tôi thật vất vả vì thay đổi vai chính mà sắp xếp 6 cảnh, giờ cô nói với tôi không chụp được?!”
“Thực xin lỗi…”
Kiều Kiều ôm bụng lẩm bẩm nói một câu như vậy, đau đớn như dời non lấp biển, cuối cùng mọi thứ trước mắt tối sầm, chung quanh vang lên vài tiếng kêu sợ hãi, mọi chuyện sau đó cô không biết gì nữa.
“Em thấy tốt hơn chưa?” Tần Thụy Thành đưa cho Kiều Kiều một ly nước ấm, sau đó lại đỡ Kiều Kiều ngồi dậy, đặt sau lưng cô một cái gối.
“Khá hơn nhiều rồi…” Kiều Kiều còn đang uể oải tinh thần, nhưng sắc mặt lại không tái nhợt như lúc mới vừa được đưa đến bệnh viện. “Cảm ơn anh đã đưa em tới đây, công việc của anh hẳn là bị đình trệ?”
“Không có đâu.” Tần Thụy Thành cười cười. “Anh vốn dĩ định tìm em để tạ tội, hỏi thì Tống Kỳ Ngôn nói hiện tại em đang đi đóng phim, muốn đi thăm em, không ngờ gặp đúng lúc em ngất xỉu.”
Anh ta tiếp nhận cái ly Kiều Kiều vừa uống xong, ngó nửa người dưới đang đắp chăn của cô, hỏi: “Thế nào rồi? Còn đau không?”
Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, tuy rằng hai người đã sớm thẳng thắn thành khẩn làm nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng tình huống hiện tại nhiều ít cũng có chút mất mặt, vì thế hàm hàm hồ hồ mà nói: “Không phải rất đau, cũng, cũng còn hơi nóng.”
“Ngươi cảm thấy là dầu bôi trơn vấn đề?”
“Nửa đúng nửa không…” Kiều Kiều nhìn sắc mặt Tần Thụy Thành có chút âm trầm, nhanh chóng lấy lòng kéo tay áo anh. “Đừng để ý, dù sao em cũng không bị thương, có khả năng lad ngoài ý muốn, lấy sai đồ không chừng.”
Cô hiểu rõ tính cách của Tần Thụy Thành, cho nên luôn muốn một sự nhịn chín sự lành. Thực ra cô cũng đoán được là ai động tay chân ở sau lưng mình, nhưng cũng không có cách nào khác, đối phương có ô dù to lớn, tư lịch lại cao, nếu thật muốn làm gì cô thì cô cũng không muốn kéo Tần Thụy Thành xuống nước theo, dù sao cô chỉ là tuyên 18, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, cùng lắm thì lui về sau mà thôi, Tần Thụy Thành làm ở WAWA lâu như vậy, nếu vì mình mà khiến danh dự của anh bị hao tổn, kia mới là mất nhiều hơn được.
Tần Thụy Thành vẫn không nói chuyện, cúi đầu chuyên tâm gọt táo cho cô, cũng thấy không rõ biểu tình trên mặt rốt cuộc là như thế nào.
Một lát sau bác sĩ bước vào, nói hai câu đơn giản, đại ý bảo Kiều Kiều mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi, đúng hạn thì uống thuốc, cố gắng đưa chỗ đau ra ngoài, không cần dùng quần áo che lại, bằng không dễ dàng nhiễm trùng.
Kiều Kiều nghe xong mặt đỏ tai hồng, Tần Thụy Thành ở bên cạnh vẫn cố tình giả bộ là em trai ngoan ngoãn, bác sĩ nói một câu anh ta gật một câu, như người cần bôi thuốc chính là anh ta vậy.
“Nghe thấy bác sĩ nói chưa?” Phong bệnh đóng lại, Tần Thụy Thành nở nụ cười xấu xa, tay anh ta không thành thật cướp lấy chăn của Kiều Kiều. “Nhanh mang Tiểu Kiều ra chăm sóc nha, che ở trong chăn hỏng rồi làm thế nào?
“Anh đừng lộn xộn!” Kiều Kiều liều chết từ chối. “Anh đi ra ngoài trước đi! Em tự mình xử trí!”
Tần Thụy Thành rất ngạc nhiên: “Trên người của em có chỗ nào anh chưa thấy qua? Giờ mới biết được thẹn thùng?” Anh vừa nói vừa dùng sức tay, thành thạo xốc chăn của Kiều Kiều lên, bởi vì phải bôi thuốc, quần bệnh nhân cũng bị bác sĩ cầm đi rồi, phía dưới chăn là hai cái đùi trơn bóng của Kiều Kiều.
“Mau, tách ra tách ra, anh nhìn xem.” Tần Thụy Thành vô cùng tự nhiên, giống như là rất muốn xem nơi tư mật của Kiều Kiều vậy, anh ta còn không kiên nhẫn mà vỗ vỗ hai cái đùi của Kiều Kiều, ý bảo nàng đừng lãng phí thời gian.
“Ô…” Kiều Kiều cảm thấy rất nhục nhã, nhưng lại không phản kháng được, vô cùng ngại ngùng khi bị Tần Thụy Thành bẻ chân ra.
Tần Thụy Thành cúi người xuống, vẻ mặt đứng đắn ‘nghiên cứu’ nhìn chằm chằm nhìn không chớp mắt vào tiểu huyệt của Kiều Kiều, tiểu hoa huyệt của Kiều Kiều bởi bôi thuốc nên có hơi sưng môt chút, nhưng hai mảnh thịt non vẫn có chút chướng đại, hồng sưng vô cùng đáng thương, như một con vật nhỏ bị người khác chà đạp không kiêng nể.
Nửa người dưới giống như phản ứng ngay lập tức.
“Chân để như vậy rất khó chịu sao?” Tần Thụy Thành khụ một tiếng dời mắt tình, làm bộ làm tịch mà nâng cẳng chân Kiều Kiều lên.
“A… Chỗ này này…” Kiều Kiều phát hiện ra để trần nửa người dưới dễ chịu hơn đắp chăn rất nhiều, gió lạnh thổi qua quả thực quá thoải mái, chỗ cảm giác nóng còn sót lại cũng bị chèn xuống, vì thế cũng ngầm đồng ý.
Chân Kiều Kiều rất tinh xảo, nhưng không phải loại chân con gái vừa dài vừa thẳng, chân cô nhỏ xinh hơn nhiều, cũng có thịt, ngón chân và đầu gối mềm mượt. Tần Thụy Thành dừng mắt trên đôi chân ấy trong chốc lát, rồi đột ngột hôn một cái trên bắp đùi non mịn của kiều Kiều.
Hơi thở của người đàn ông phả vào tiểu huyệt chưa khỏi hẳn, hơn ẩm còn mang theo chút lành lạnh, hợp với hơi nóng loạn cả lên, Kiều Kiều chỉ kịp ‘a’ một tiếng, lập tức ngồi thẳng sống lưng trên giường, thiếu chút nữa bị kích thích tới hít thở không thông.
“Đến không đúng lúc rồi?” Tống Kỳ Ngôn đặt tay lên then cài cửa, duy trì trạng thái bước một chân, tuy là đang cười nói, nhưng mắt lại tối đen.
Không biết anh đã đứng trước cửa bao lâu.
“Anh… Anh cũng tới ư?” Một tia chớp nào đó đánh chết cô đi.
Khuôn mặt Kiều Kiều đỏ lựng như quả táo chín, tay nhất thời không với tới chăn, chỉ có thể lừa mình dối người mà kéo kéo vạt áo bệnh nhân, khó khăn lắm mới che được rốn.
“Bác sĩ bảo em nên ngoan ngoãn nghe lời.” Tần Thụy Thành thoải mái trấn an Kiều Kiều, không có cảm giác mất tự nhiên khi bị người khác làm vỡ “chuyện tốt”.
Tống Kỳ Ngôn không đi vào trong, giống như trong phòng có một vách nhăn vô hình mà anh không thể vượt qua, tay anh vẫn đặt trên then kim loại, chậm rãi từ từ thuật lại: “Anh đã phong tỏa hiện trường, dầu bôi trơn không tìm được, trước lập cái tin hại người ác tính, đã đăng báo.”
“Như vậy không tốt lắm đâu?” Kiều Kiều nhăn mặt, rất là do dự.
Tần Thụy Thành chỉ là phái lí luận, nhưng Tống Kỳ Ngôn lại làm thật. Điều này làm cho Kiều Kiều càng thêm bất an ở trong lòng.
Tống Kỳ Ngôn chuyển chủ đề: “Em nghỉ ngơi cho tốt trước đã, sau khi khỏi hẳn thì đi tìm anh, anh đã tiếp nhận bộ phim này.”
Tần Thụy Thành nghe vậy nhảy dựng lên: “Được được được, tôi muốn làm nam chủ —— Tiểu Kiều, em là nữ chủ đúng không?”
Tống Kỳ Ngôn cười lạnh: “Nhớ làm theo đúng quá trình xin vai nam chủ.”
“Không sao cả.” Tần Thụy Thành nhún nhún vai. “Nếu anh nhất thiết cần.”
Vào ban đêm, nội mạng của công ty WAWA hiếm thấy một spam đại chiến với tốc độ nhanh như vậy.
Onl: Tần Thụy Thành to đạo diễn: Tống Kỳ Ngôn, cho tôi làm nam chính phim [Liên Hoàn].
Đạo diễn: Tống Kỳ Ngôn bác bỏ.
Onl: Tần Thụy Thành to đạo diễn: Tống Kỳ Ngôn, cho tôi làm nam chính phim [Liên Hoàn].
Đạo diễn: Tống Kỳ Ngôn bác bỏ.
……
Hệ thống: Hôm nay ngài còn thừa một lần xin.
Onl: Tần Thụy Thành to đạo diễn: gửi công khai đến Tống Kỳ Ngôn: Cho chút mặt mũi đi chứ.
Onl: Tần Thụy Thành to đạo diễn: Tống Kỳ Ngôn, cho tôi làm nam chính phim [Liên Hoàn].
Đạo diễn: Tống Kỳ Ngôn bác bỏ.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< 2a cứ moe thế này thì e biết sống sao? ~~ Hơn 3000 chữ đấy nên mấy má bớt đọc chùa để nhanh có chương ms ahubu ==