Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 84: Chương 84




CHƯƠNG 84

HHHuyết thống không thể cắt đứt

Ngày hôm sau trước khi đi về, Draco hỏi xin Snape muốn một bình độc dược vinh quang uống xong rồi mới dám ra ngoài.

Chờ Draco đi về Snape mới nhàn nhạt liếc Prince thì anh chiếm được cái mặt cười hớn hở của tiểu vương tử. Hiển nhiên, đối với loại chuyện dọa người này, Prince làm không biết mệt, tiến hành một lần rồi lại một lần.

“Có lẽ chúng ta nên dán một tờ thông báo, như vậy Prince sẽ không cho rằng cái này thú vị.” Harry nhìn Snape hy vọng anh có thể đồng ý.

“Không, ta nghĩ.” Snape vuốt đầu tiểu sư tử,“Tử thần thực tử còn chưa m hốt gọn, lúc ấy có rất nhiều người chạy được…… Nếu như bọn họ đều an phận sống thì không sao, nhưng……” Đúng vậy, không có người có thể bảo chứng tử thần thực tử chạy trốn phản bội Voldemort thật, không ai có thể cam đoan.

Đúng vậy, nếu như người ủng hộ Voldemort biết thân phận của Prince, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“A, đúng vậy, Sev nói đúng.” Harry vừa nghe đến có nguy hiểm cho tiểu vương tử của mình, cậu lập tức có quyết định.

Rất nhanh, chiến tranh mang tới một loạt thay đổi trong Hogwarts, một năm học thần kì đã xong, đã không còn nguy cơ của chúa tể hắc ám, tất cả mọi người thoải mái hơn rất nhiều, lại càng không cần phải nói những học sinh bình thường, bọn họ vui vẻ đến điên rồi, ngoại trừ có thể trở về nhà đoàn tụ, họ còn có thể kể Hogwarts tổ chức thi đấu Tam pháp thuật, câu chuyện này sẽ cho bọn họ mặt mũi!

Harry cũng kéo hành lý cùng đi ra sân ga 9 3/4, xen nhà Dursley đã sớm chờ ở chỗ đó nhưng dượng Vernon hình như gặp phiền toái gì đó, ông ta đá cái xe của mình nhưng cái xe không có phản ứng gì. Lại đá thêm một cái, cửa xe bắn ra đánh tới bụng của ông!

Thật thú vị! Một người mập mạp phân cao thấp với một cái xe đã cũ.

Không ít học sinh Hogwarts đi đến bên này đều nghỉ chân vây xem, bọn họ chưa gặp qua chuyện thú vị như vậy a — thế giới pháp thuật cũng ít khi thấy người mập, mà đại bộ phận phù thủy béo là vì bảo trì đặc sắc, bọn họ rất ưu tú, có sở trường của mình cho nên bình thường họ sẽ không ngốc đến mức ngay cả một công cụ cũng không làm gì được, đương nhiên, phù thủy cũng không cần công cụ nặng và ngốc như vậy!

“Nhìn cái gì!” Đầu Vernon nhanh chóng nhìn sang bên trái nhìn nhìn, lại chuyển hướng bên phải, thân thể của ông không hề động nhưng là bằng vào đầu chuyển động đều mang bả vai ông vòng nửa vòng, giống như là một đống khăn mặt,“Cút ngay!” Vernon đương nhiên có thể nhìn ra bọn nhóc vây xem mình — quần áo bọn chúng mặc đều rất kì cục, hơn nữa bọn chúng còn mang theo con vật quái lạ giống thằng nhóc quái vật Harry Potter!“Các ngươi, bọn quái vật! Cút ngay!”

Quái vật?!

Đây cũng không phải là một từ tốt!

Rầm rầm, Vernon đã cảm thấy bàn chân mình ngứa nách đau — ông khó chịu muốn chết! Nhất định là lũ quái vật nhỏ mang tới phiền toái! Ông giận dữ muốn rít gào, nhưng không biết sao lại không thể kêu.

“Ông này, làm một người có giáo dục, ta nghĩ ông nên biết từ ‘Khiêm tốn’.” Một giọng nói ưu nhã vang lên, phù thủy nhỏ tập thể lui lại làm cho người này đi tới — Lucius Malfoy, một người đàn ông anh tuấn.

Lúc đó, một giọng nữ thét lên sau đó một người phụ nữ gầy còm chạy đến, bà ta còn khô héo dài nhỏ hơn giáo sư Trelawney, bởi vì gầy, mặt của bà thoạt nhìn dài hơn người khác rất nhiều, tỉ lệ không cân đối.

“Vernon…… Vernon!” Người phụ nữ thét chói tai ôm lấy Vernon,“Làm sao vậy? Anh không có chuyện gì chứ? A, anh đừng làm em sợ……” Sau khi tạp âm của bà độc hại mọi người chừng vài phút, một thằng nhóc béo giống đi đến, thằng bé cao lớn cùng gương mặt tròn tạo thành một loại đối lập rất kỳ lạ làm cho nó thoạt nhìn…… giống như là gấu.

“Cha làm sao vậy?” Thằng bé gấu liếm cái kem trong tay, không chút để ý ba mình,“A, vị này…… A, xem ta nhìn thấy ai — quái vật Harry!” Nó cắn một miếng kem lớn,“Ha ha! Harry Potter — cái thằng không biết cảm ơn, không cần phải lãng phí thời gian của chúng ta!”

Lúc này, Harry không thể không kiên trì đi qua.

“Mày thật làm cho người khác chán ghét!” Kem nhanh chóng bị tiêu diệt, “Nếu không phải tao muốn đi ăn cái cửa hàng đồ Pháp mới mở, chúng ta mới không tới đón mày, mày thật sự rất giống ba nói — thằng nhãi con không biết cảm ơn, a, đây là cái gì tạo hình? Y phục của mày — làm sao mày có thể mặc quần áo mới!” Dudley hoàn toàn không để ý người bên cạnh biểu lộ thế nào, nó chỉ phàn nàn,“Mẹ, con cũng muốn có quần áo như vậy – mẹ xem cái bộ quần áo trên người Harry, con cũng muốn! Con muốn!”

“A, tốt tốt, chúng ta đi về trước.” Petunia không tính xung đột với ai ở đây,“Dudley, lên xe trước đi con.”

Trên thực tế không ai yêu cầu cả nhà bọn họ tới đón Harry, chỉ là vì huyết thống của Harry có thể bảo vệ bọn họ cho nên Dumbledore làm cho Harry đi đến nhà họ ở hai tuần, mà Petunia có thể hiểu và cam tâm tình nguyện, nhưng với cha con nhà Dursley, bọn họ hận không thể không có thằng nhãi quái vật Harry tới quấy rầy cuộc sống của bọn họ!

Nhưng Harry là ai? Harry là cứu thế chủ của phù thủy, là cậu bé đánh bại chúa tể hắc ám, là quán quân chiến thắng!

Nhà Dursley hiển nhiên gặp bi kịch.

Chủ nhà Malfoy nhìn Harry, là bạn…… Ách, được rồi, là bạn lữ của bạn, anh tính Harry vào phạm vi thế lực của mình, nhưng cũng không chứng minh anh có thể hoàn toàn thay thế Harry quyết định cái gì — đầu tiên, tuy nhà Muggle này làm rất đáng ghét nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống với Harry Potter. Hơn nữa nếu như anh ra tay, vậy cũng như tát vào mặt Harry Potter. Cho nên Lucius không nói gì mà chỉ liếc Harry.

Harry cũng bất đắc dĩ. Cậu cũng cũng không hận nhà Dursley nhưng cũng không thể thích bọn họ, được rồi, nói cho cùng cậu vẫn ghét bọn họ, đương nhiên Petunia khả năng có chút cảm tình với cậu nhưng điều này cũng không thể để cậu yêu tất cả. Một đứa bé khi còn còn nhỏ bị đãi ngộ xấu sẽ ảnh hưởng cuộc đời của cậu bé, mà Harry chính là như vậy, cậu ghét nhà Dursley nhưng chưa hẳn là nghĩ bọn họ chết đi, cho nên cậu mới đáp ứng trở về ở hai tuần — quả thực chính là tra tấn.

Dudley dùng ánh mắt phẫn nộ và ghen ghét nhìn Harry – Harry mặc quần áo xinh đẹp, quần còn là quần jean hàng hiệu mới nhất, lại càng không nói đến cái kính khung vàng! Những cái đó đều rất quý báu! Cái thằng Harry Potter nên núp ở gầm cầu thang dơ bẩn không biết cảm ơn này có tư cách gì có được những cái đó?!

“Dudley!” Petunia thét chói tai, bà rất ít khi mắng Dudley nhưng hiện tại bà lại phải đem nhét nó vào trong xe.

Người vây xem cũng không thích Dudley, rất nhiều học sinh năm sáu năm bảy đã trưởng thành, bọn họ có thể dùng một ít chú ngữ đùa dai để đùa giỡn người nhà này — không phải mỗi người cũng thành thục ổn trọng giống như chủ nhân nhà Malfoy.

Harry thở dài một hơi rồi đi qua vỗ vỗ Vernon, vụng trộm giải ác chú nhỏ trên người ông:“Cháu muộn một chút sẽ về, mọi người đi ăn trước đi.”

“A! Cái con quái vật tà ác, mày làm trễ không ít thời gian của tao!” Dudley biểu lộ khoa trương nhìn Harry, ngón tay của nó vươn ra chọc Harry — khi Harry đứng ở bên cạnh anh họ mình, mọi người mới phát giác Harry nhỏ gầy thế nào, thật là đáng sợ!

“Merlin!” Chưa thấy qua cảnh như vậy, Ginny ở một bên kêu thảm thiết,“Mẹ! Mẹ xem a! Con đã nói Harry vì sao nhỏ như vậy, còn cao giống con! Nguyên lai là có người đoạt hết đồ ăn của anh ấy — A, tên kia bằng 3 Harry! A, khi còn bé Hagrid cũng không lớn như thằng đó!”

Có lẽ lời nói của cô bé rất chân thật nên tất cả mọi người đều cười, cho dù là Muggle đi ngang qua cũng cười. Nói một người có thể bằng 3 người khác, hơn nữa còn là dựa vào cướp đoạt đồ ăn mà lớn lên nên mới khổng lồ vậy, cái này cũng không phải khích lệ. Về phần phù thủy, họ càng cảm thấy buồn cười, Hagrid to con mọi người đều biết.

Bị những tiếng cười này kích thích, Dudley quơ nắm tay muốn dạy “Con nhóc quái vật không có mắt” nhưng Petunia liều mạng kéo Dudley nhét vào trong xe — còn có Vernon hỗ trợ.

Tuy Vernon ghét bất bé cái gì và người gì không bình thường nhưng là ông rất rõ ràng biết mình không đánh lại đối phương, bởi vì biết rõ, nhận thức được chênh lệch, ông càng không khả năng làm cho con mình gặp phải nguy hiểm — về phần Harry Potter, ông chỉ là ghét thằng nhãi con không biết cảm ơn này mà thôi, cũng không phải muốn nó đi chết!

Một nhà ba người được những phù thủy nhìn soi mói chật vật đi, mà Harry lại chỉ có thể tiếp nhận đủ loại an ủi cùng ôm, khi cậu cảm giác cánh tay mình đã chết lặng cậu mới có thể ra sân ga đi đến chỗ một chiếc xe jeep xinh đẹp – những cậu bé đều yêu cái này, Harry cũng không ngoại lệ, cậu cảm thấy xe như vậy rất oách.

“Hi, em thế nào?” Con rể Cori Trạm Bạch ngồi ở vị trí lái duỗi tay, “Em thật không tệ, a những chuyện kia, rất tuyệt.”

“Cám ơn.” Harry cười ngồi vào phía sau, Chris và Prince đã đợi không nhịn được.

“Tốt lắm, ngồi vững, chúng ta xuất phát!”

Xe hơi nổ máy rồi sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đến khuya Harry mới trở về nhà Dursley, mà giờ này nhà Dursley đã huyên náo túi bụi. Rất nhiều người gửi một đống sản phẩm đùa dai và thư sấm, cái đó cũng làm cho bọn họ đau đầu — thái độ với cứu thế chủ, thậm chí còn có khả năng ngược đãi cứu thế chủ, đây đều là tội cực lớn.

Phù thủy mặc kệ điều luật! Cứu thế chủ tương đương với thần tượng, làm chút chuyện cho thần tượng, bọn họ còn cảm thấy xa xa chưa đủ!

“A!” Harry một chân bước vào cửa đã nhìn thấy tro bụi đầy đất, đây là một loại chổi đùa dai làm ra, loại chổi này sẽ làm tro bụi xuất hiện rất nhiều làm cho những bà nội trợ sứt đầu mẻ trán.

“Chết tiệt!” Vernon chỉ vào căn phòng lộn xộn rồi nổi giận với Harry,“Đây là mày — những thứ quái vật bạn mày làm! Chết tiệt! Thằng lưu manh không biết cảm ơn! Giống y như thằng cha mày!”

Harry không phản bác, cậu không muốn phản bác, nếu như phản bác cậu sẽ bị rít gào thậm chí còn bị đấm đá. Cho nên Harry không cần phải đi đáp lại — đây là quá khứ Harry không biết cho nên cậu được rất nhiều cú đá, nó làm cho toàn thân cậu đau đớn, mà bây giờ Harry hiểu được nên tự nhiên cậu sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, nhưng…… Thật sự là rất khó khống chế bộ mặt……

“Chết tiệt!” Vernon thấy biểu tình Harry thì nổi giận, không đồng ý mang theo quật cường, giống như mình đứng ở bên chân lý,“Cút lên, không có cơm tối — cũng không có bánh kẹo gì cả!”

A, thật sự là một cách trừng phạt thoải mái. Harry đã ăn no bước nhanh lên trên gác, đem lộn xộn dưới lầu để lại cho một nhà ba người này.

Đối với Vernon Dursley, bất kỳ một người từ ngoài đến nào quấy rầy cả nhà bọn họ ba người sinh hoạt đều nên bị đuổi ra nhưng ông không có cách nào đuổi đi thằng nhãi con tên Harry Potter này, vì không có cách nào đuổi đi cho nên ông ghét Harry, dùng phương thức thô bạo, dù cho không có trực tiếp đấm đá nhưng thái độ của ông đối với con mình và đối với Harry rất khác biệt. Harry là ở dưới nắm tay Dudley lớn lên. Điều này cũng làm cho Vernon hơi chút cân đối bất mãn trong nội tâm, nhưng là…… Khi ông cho rằng có thể thoát khỏi quái vật này, nó lại trở lại, còn là để bảo vệ cả nhà bọn họ, thật là đáng sợ!

Trên tâm lý không thể tiếp nhận, điều này làm cho cha con Dursley thất thố — trên thực tế ngoại trừ đối mặt người bên ngoài có lợi cho bọn họ, bọn họ luôn như vậy.

Harry trở lại phòng mình, phòng cậu quá nhỏ làm cho cậu không quen, có lẽ ngày mai cậu có thể tìm người đến dùng vài chú ngữ mở rộng không gian? Đợi đến khi dưới tầng không còn thanh âm gì Harry mới lặng lẽ xuống dưới, hỗ trợ dùng đạo cụ trong túi áo xử lí những phiền toái phía dưới.

“Tốt lắm, đi lên đi.” Petunia xoa xoa tay, trên mặt bà đã hồng lên vì lao động.

“Bọn họ…… Không phải cố ý, dì biết……”

“Đúng vậy, tôi biết, bọn họ là cái dạng gì.” Giọng Petunia trầm thấp,“Đây là vì chúng ta, cho nên mới đồng ý cho cháu về…… Tôi nghĩ cháu không muốn về đây đúng không?”

“Á…… Cháu……” Harry vò góc áo, cậu không biết nên nói cho dì Petunia về Severus và Prince thế nào, trên thực tế cậu rất muốn cho dì mình biết, nhưng bà là Muggle, không có sức chống cự pháp thuật…… Nếu có tử thần thực tử điên cuồng nào……

“Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện, nhưng không phải hiện tại.”

“Đúng vậy, cháu…… Cháu yêu, dì!” Harry rốt cục lấy hết dũng khí nói, “Nhưng cháu không thể nói là ai.”

Trầm mặc.

Trầm mặc thật lâu.

Khi Harry cho rằng dì mình muốn thét lên thì cậu nghe thấy bà thở dài:“Vậy là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.