Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 34: Chương 34




Bước ra khỏi nhà hàng Nhật, mật trời vừa mới lăng, còn sót lại những tia nắng màu cam làm không khí chung quanh càn thêm ấm áp.

Lôi Lạc Thiên cầm chìa khoá mở cửa xe cho cô nói.

“Tối nay em cùng anh đến buổi ký hợp đồng ở khách sạn của Tràn Hao.”

Trình Lam ngồi vào ghế phụ, anh khơm người cẩn thận cài day an toàn cho cô, rồi mới vòng qua xe ngồi vào ghế lái.

“Em có chuyện làm không đi cùng anh, nhưng em sẽ gặp anh tại khách sạn The Palm lúc 7 giờ tối.”

Sắc mặt của Lôi Lạc Thiên không vui nhưng vẫn ân cần nói.

“Đi một mình Em phải cẩn thận.”

Trình Lam buồn cười nói với anh,

“Dạ thưa Lão Đại, chắc anh đã quên rằng trước khi gặp anh, em là một sát thủ chuyên nghiệp, nói khiêm tốn một chút thì nếu Trình Lam em mà đứng hạng nhì, thì không ai dám đứng hạng nhất đâu.”

Vừa nói cô vừa cười, sắc mặt đắc ý của cô làm Lôi Lạc Thiên vui vẽ,

anh khơm người qua hôn lên môi cô, muồi hương cùng hơi thở quen thuộc

Của anh làm trái tim cô đập loạn nhịp.

Anh lưu luyến buôn cô ra rồi khởi động xe phống thẳng về biết thự.

Đoạn đường về biệt thự Trình Lam không nói gì thêm, chỉ mệt mỏi tựa đầu lên cửa sổ, cập mắt nhình ra phía trời xa xôi. Trong lòng cô có một cảm giác bất an.

“Lạc Thiên, tối nay anh để Tề Phong đi cùng anh đến khách sạn được không? Em có chuyện cần Tề phú giúp.”

“Được.”

anh không do dự trả lời. Không cần cô phải nói lý do, chỉ cần những gì cô muốn, thì anh nhất định sẽ cho cô.

Đay là cách bày tỏ tình yêu của Lôi Lạc Thiên.

6 giờ tối, tại biệt thự Lôi Viên, màn đêm buôn xuống không gian tĩnh mịch, bóng tối đã bao trùm cảnh vật xung quanh biệt thự, bống đêm mờ mịch, chỉ còn lại ánh trăng, sáng lấp lánh trên bầu trời, rọi thẳng lên bóng dáng xin đẹp của Trình Lam , đang đứng ngoài ban công.

Trên người cô mặt một bộ váy dạ hội màu đen, cổ cao để hở nữa phần lưng, tóc búi lên cao dùng mấy cây trâm cài làm trang trí.

Lôi Lạc Thiên cố tình vì cô mà chuẩn bị bộ váy nầy, người nào đó vì sự ham muốn của dực vọng làm mất đi lý trí, để lại trên người cô toàn là dấu hôn đỏ, nhất là ở cổ.

Trình Lam đứng nhìn về phía trời xa xôi, một cơn gió lạnh thổi qua làm cô bất giác rùng mình, không gian yên tỉnh một cách lạ thường, là một điềm báo trước có một cơn bão táp sấp ập đến họ.

Đường Tam điều tra được đêm hôm nay toàn bộ sát thủ của tổ chức Kim xà được phái đi, họ bầy mưu bố trận để lấy mạng của Lôi Lạc Thiên.

6.10pm Lôi Lạc Thiên đứng trước gương chỉnh lại âu phục của mình, Trình Lam từ ban công bước vào nhìn thấy anh, phong độ, Tuấn tú đứng đó, trong lòng cô có cảm giác bất an,

Trình Lam đi đến trước mặt anh, cầm cà vật lên thắt cho anh.

Cử chỉ dịu dàng cẩn thận làm Lôi Lạc Thiên ấm áp vô cùng.

Khi thắt xong cô dùng tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của anh, lưư luyến sờ đến đôi môi mỏng của anh, trong tíc tác những cảm xuất bất an bồn chồn trong lòng, điều bị cô che dấu bằng nụ cười quyến rũ.

Anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, hôm nay cô rất đẹp, bộ vấy màu đen tôn lện sự huyền bí.

Váy kính Đáo làm người ta càng muốn tưởng tượng ở sau sự che đậy kỹ càn, đã cất dấu một thân hình mê người đến cỡ nào.

Cô buông anh ra,

“Em đến giờ phải đi rồi.”

“Được anh chờ em.”

Lôi Lạc Thiên nói một cách nghiêm túc. Anh có cảm giác hôm nay cô có gì đó lạ lạ, nên anh mới để Tề phú ở bên cạnh cô.

Tề Phú và Tề Phong là 2 người anh tin tuởng nhất, Tề Phú là người có thân thủ giỏi nhất trong bang.

Câu “anh chờ em” của anh đã khắc sau vào tận trái tim cô, cô cười rạn rỡ cùng Tề Phú rời đi.

Hôm nay cô dùng chiếc xe Cadillac màu đen của Lôi Lạc Thiên thường dùng. Trình Lam cùng một người đàng ông dáng dấp gióng như Lôi Lạc Thiên ngồi vào vị trí ở phía sau xe, Tề Phú đảm nhiệm vị trí lái xe.

“Đến khách sạn The Palm.”

Giọng nói sắc bién của cô vang lên.

Tề Phú vừa lái xe thỉnh thỏang nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy nét mặt hung dữ mà lại bình tỉnh của cô, anh bất giác rùng mình, anh không biết thân phận thật sự của cô nên tốt bụng khuyên.

“Chị dâu, tôi nghĩ chị nên nói cho lão đại biết đi, nếu lão đại biết chị dùng mình để làm mồi dụ rắn xuất động, thì lão đại sẽ rất tức giận, ngộ lỡ chị bị thương thì thuộc hạ như chúng tôi không thể nào gánh nổi.”

“Tôi có chừng mức.”

Giọng nói băng lạnh của cô làm Tề Phú không nói thêm gì nữa.

Cô không nói cho Tề Phú biết toàn bộ kế hoạch, chỉ nói có người sẽ chặn đường không để Lôi Lạc Thiên đến kịp buổi ký hợp đồng mà thôi.

Tề Phú nghĩ rằng cô muốn dùng chiêu “điệu hổ ly sơn” nhưng trên thực tế cô muốn bất trọn lưới đám người của bang Kim Xà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.