Cô biết tổ chức Kim xà cho người theo dõi nhất cử nhất động của họ.
Người ngoài điều biết Tề Phú là trợ thủ đắc lực của Lôi Lạc Thiên, bất cứ nơi nào anh đi điều có mặt của Tề Phú.
Họ cũng biết Trình Lam bay giờ là người quan trọng nhất trong lòng Lôi Lạc Thiên. Cho nên hôm nay cô mới cố tình gọi Tề Phú đi cùng cô và dùng chiếc xe cadillac mà anh thường dùng nhất,để dụ bọn họ lộ diện.
Để kế hoạch hoàn hỏa hơn, cô cố tình sấp sếp một người đàn ông có dáng dấp gióng như anh cùng đi.
Cô đã nói kế hoạch nầy cho Tề Phong biết, lúc đầu anh cũng phản đối vì quá nguy hiểm, không chỉ bởi vì Trình Lam mà còn vì Đường Tam nữa.
“Cậu đã biết khả năng của tôi rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Trình Lam kiên quyết nói làm Tề Phong đành phải nghe theo.
Trình Lam dặn dò Tề Phong không thể cho Lôi Lạc Thiên ra khỏi biệt thự trước 6.30 giờ tối.
Cô không muốn anh gặp bất cứ nguy hiểm gì , cho dù cô biết khả năng đó sẽ không thể sẩy ra, nhưng cô cũng không muốn có rủi ro gì.
Bên ngoài trời đã tối ôm, Xe vừa mới quẹo qua một con đường vấn, Không một bóng người qua lại, từ trong xe nhìn ra chỉ thấy từ ánh trăng rọi xuống những thân cây to lớn lung lay trong gió. Gióng nhưng một đôi tình nhân lước theo điệu nhạc nhẹ nhàn.
Hai bên là những con đường đi đến những ngôi biệt thự lớn xung quanh.
Tiếng thắng xe vang lên, Tề Phú thắng gấp làm thân thể Trình Lam cùng người đàn ông ngồi bên cạnh hơi khơm người về phía trước.
Hai chiếc xe màu đen chặn trước đầu xe của Cô, đồng thời ở phía sau cũng có 2 chiếc.
Tề Phú tiến cũng không được, lui cũng không xong.
“Chị dâu, không xong rồi, Chúng ta đã bị bao vây.”
Tề Phú nói với giọng hơi phập phồng.
“Không sao, bên kia có một cái nhà kho, chúng ta vào đó đi.”
Vừa dứt lời, Trình Lam cầm tay người đàn ông bên cạnh như mũi tên phống thẳng về phía nhà kho. Tề Phú chạy theo sau.
Mấy người áo đen lần lược xuống xe, đuổi theo bọn họ vào nhà kho.
Bước vào nhà kho,Trình Lam vương tay bật công tắc đèn, không gian đen tối chợt bừng sáng lên.
Trình Lam, Tề Phú và người đàn ông kia đứng ở giữa, chung quanh là mười mấy người áo đen.
Trên tay điều cầm súng, sắc mặt hung ác nhìn thẳng vào bọn họ.
Trình Lam khoanh tay trước ngực, ung dung đứng đó với vẽ mật bình tĩnh, kiêu ngạo không chút gì lo sợ hoặc bối rối, khí thế mạnh mẽ làm mấy người áo đen hơi lúng túng lưởng lự không giám đến gần.
Tề Phú quan sát cô từ trên xuống dưới. Một người con gái đứng trước hoàng cảnh như bay giờ, mà trong con ngươi không hề gợn sóng.
Sắc mặt lạnh lùng trầm tĩnh không chút do dự.
Khí thế mạnh mẽ so với đàn ông chỉ có hơn chứ không có kém.
“Tôi đã đợi anh từ lâu.”
Giọng nói lạnh lùng, con ngươi sắc bén của cô phống thẳng lên người đàn ông vừa bước vào cửa.
Khuôn mặt quen thuộc, trên người mặc Âu phục màu đen, anh đứng trước mặt đám thuộc hạ.
Vương tay lên tát một cái lên khuôn mặt của tên cầm đầu.
“Đồ vô dụng. “
Tên cầm đầu khơm người cung kính nhận lỗi. Nhưng không biết mình làm gì sai.
“Tôi đã xem nhẹ Trình tiểu thư rồi.
Lôi Lạc Thiên không biết thương hoa tiếc Ngọc, sao lại để cô một mình mạo hiểm.
Hay là theo tôi, tôi sẽ yêu cô nhiều hơn.”
Việt Vũ nói với giọng đầy hứng thú nhìn châm châm vào cô.
Cô gái nầy luôn làm anh có ấn thượng sau sắc mỏi khi gặp mặt.
Trình Lam cười khinh Bỉ,
“Anh không có tư cách đó.”
Lời nói ngong cuồng tự đại như vậy mà cô cũng dám nói ra. Tề Phú lác đầu khâm phục, cô đúng là xứng với Lão đại, hai người điều ngạo mạn như nhau.
Việt Vũ đã quen với cách nói chuyện của cô nên cũng không quan tâm.
“Tôi chỉ muốn tính mạng của Lôi Lạc Thiên, không muốn làm hại đến cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn làm con tin, đợi đến lúc tôi giải quyết xong Lôi Lạc Thiên, tôi sẽ thả cô ra.”
Tề Phú đứng im bên cạnh, không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của cô, không biết cô có vì sự sống chết của mình mà bán rẽ lão đại không.
Trình Lam nhích miệng lên chậm rãi nói.
“Dựa vào sức của anh? không có khả năng.”
Giọng điệu kinh thường của cô làm Việt Vũ có nhẫn nại đến mấy thì máu trong người cũng xong đến tận đỉnh đầu.
Anh thò tay vào túi quần lấy ra một cay súng lục, chĩa thẳng vào người Trình Lam.
Sắc mặt người đàn ông đứng bên cạnh Trình Lam giờ đã trắng bợt.
Tề Phú đứng im nhìn ánh mắt của Trình Lam chờ cô đưa ra chỉ thị.
“Tôi cho cô thêm một cơ hội.”
Sắc mặt Việt Vũ bay giờ gióng như ma quỷ, đến từ địa ngục, để lấy mạng người.
Trình Lam không nói gì, dùng ngón tay ấn một cái trên đồng hồ đeo tay của mình.
Tiếng Tíc Tíc vang lên, tất cả mội người điều sửng sốt.
“Cô muốn làm gì vậy.”
Giọng Việt Vũ vang lên vội vàng.
Chỉ cần các người nổ súng, nhà kho sẽ bùng nổ.