Một tháng nhanh chóng trôi qua trong yên bình, đã tới thời khắc diễn ra Kế Nhiệm Chi Chiến. Trong một tháng này Thanatos và hai người kia tập luyện với nhau rất nhiều, mặc dù không được tập bên trong kết giới thời gian của Vô Thần nhưng chiến lực của họ vẫn có thể tăng lên từng ngày. Diệp Dạ đôi lúc cũng sẽ ghé qua để đánh một trận với Thanatos, may mà hai người bọn hắn biết tiết chế, không thì nửa cái thành này bị san thành bình địa là vẫn còn nhẹ.
Một tháng qua Vô Thần cũng đã mất tăm biệt tích, không có chút tin tức nào. Đã sắp tới lúc hắn phải lột xác, bằng chứng là lực lượng của hắn trôi đi mỗi lúc một nhanh, thần trí của hắn cũng đã không còn trở nên rõ ràng. Để tránh ngộ thương người của mình, Vô Thần buộc phải âm thầm trốn vào một hang động rồi sau đó mới dám lột xác.
Trong một hang động nằm sâu bên trong một sơn mạch không tên, có một nam nhân đầu tóc bạc trắng, hai mắt nhắm nghiền đang ngồi đả tọa, khí tức hoàn toàn không cảm nhận được, mọi người khi thấy chắc chắn sẽ cho rằng hắn đã chết. Cơ mà đúng là vậy thật, đó là thi thể của Nguyên Du sau khi được Vô Thần cải tạo lại đã trở nên cứng cáp hơn rất nhiều, các giác quan đã trở nên linh mẫn hơn. Thậm chí là cả tốc độ hấp thụ linh khí cũng tăng lên rất nhiều.
Trên đầu của Nguyên Du xuất hiện một con quái vật hình thù dị dạng giống hệt với những con ác quỷ mà người ta hay miêu tả. Cơ thể nó đen tuyền như đêm, lớp vảy cứng cáp cũng có chung một màu đen, bốn cái cánh ẩn hiện sau lưng, tuy nhìn thì vô hại nhưng thực ra rất sắc bén. Những móng vuốt, răng nanh lộ ra ngoài không khí vô cùng dữ tợn. Dải lông sau lưng nó liên tục phát tán ra những làn khí đen đặc quánh như mật ong, đó chính là Hắc Khí vô cùng tinh thuần, nếu là người bình thường hấp thụ thì chỉ có con đường chết mà thôi, thậm chí dù là Chiến Thánh cảnh của tinh cầu này cũng không dám chạm vào.
Hắc Khí về cơ bản chính là sức mạnh của bóng tối được khí hóa tràn ra ngoài. Ngoài ra, nó còn chất chứa những suy nghĩ tiêu cực, độc ác, dâm dục, xấu xa nhất của con người, bởi vậy nên một khi bị nó xâm nhập thì chỉ có con đường chết. Nó còn có thể khiến người ta phát điên chỉ bằng cách nhìn thẳng vào nó, quả thưc chính là thứ giết người tuyệt vời. Ngoài ra, nó còn là thứ giúp tôi luyện thần hồn, tâm trí, đạo tâm tốt nhất khi có thể khiến người đó phải đối diện với tâm ma của bản thân. Công dụng của nó có thể kể ra cả năm cũng không hết, nhưng đó là những cái chính yếu nhất rồi.
Hiện tại Vô Thần buộc phải phóng thích chúng ra ngoài, bởi đó là hành động cần thiết. Khi lột xác, cơ thể nó càng yếu đuối thì sức mạnh thu về sẽ càng lớn. Những Hắc Khí hắn phóng ra ngoài sẽ được dung nhập vào những tia Lôi Kiếp giúp nó lột xác, thoát thai hoán cốt. Càng nhiều Hắc Khí, Lôi Kiêp sẽ càng mạnh, thậm chí có thể chết người, nhưng đổi lại thành quả thì không thể nào chê được.
“Ngươi đang tính làm gì?” Hệ thống vốn im lặng đã lâu nay lại chợt lên tiếng hỏi han Vô Thần, dù sao thì một khi tên đó chết thì nó cũng không thể tự mình giúp kí chủ tỉnh dậy được.
“Lột xác, cũng là giúp cho tên chủ nhân này tỉnh dậy sớm hơn.” Vô Thần giương đôi mắt đục ngầu của mình nhìn về phía đốm sáng vàng trước mắt. Thời gian qua hắn cũng đã giúp cho cái hệ thống phiền phức này có thể hóa hình một chút, mặc dù chỉ là một đốm sáng nhỏ nhưng ít nhất nó có thể tự do hoạt động mà không còn phụ thuộc vào thân thể của Nguyên Du nữa.
“Ồ? Ta tưởng chỉ cần có Huyết Phượng là đủ, ngươi còn cách nào đẩy nhanh quá trình sao?” Hệ thống có vẻ cũng có chút hứng thú. Nó không quan tâm lắm đến chuyện lột xác của tên quái vật này, thứ nó quan tâm là cách để khiến kí chủ tỉnh dậy. Nó thân là hệ thống, dĩ nhiên cũng có một chút thủ đoạn, nhưng hiện tại nó không thể truy cập vào do còn quá yếu, vậy nên mọi chuyện chỉ có thể trông chờ vào Vô Thần mà thôi.
“Huyết Phượng đương nhiên có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh, nhưng hiện tại linh hồn của hắn đang quá yếu, lại thêm Ma Văn ta thêm vào, chuyện tỉnh dậy sẽ là câu chuyện của rất lâu về sau, ngàn năm vẫn là ít. Nhưng ta bây giờ đang chuẩn bị lột xác, trong quá trình này sẽ thoát ra rất nhiều Ma Khí và Hắc Khí tinh thuần, chúng sẽ được Ma Văn hấp thụ giúp đẩy nhanh quá trình hoàn thiện của nó. Mặc dù lúc trước ta nói là phải để nó hoàn toàn phát triển thì Nguyên Du mới tỉnh lại, nhưng hiện tại cả Hồn Thể và Ma Văn đều sẽ hấp thụ được cả hai thứ đó, vậy nên chỉ cần Ma Văn phát triển một phần mười là đủ rồi.” Vô Thần chậm chạp nói ra. Lực lượng của nó đã bị rút ra rất nhiều, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng là khó khăn với nó.
“Ồ, không ngờ tộc các ngươi lại có nhiều trò thú vị thế.” Hệ thống chế giễu, hiện nó đã biết một số bí mật của Vô Thần. Chỉ cần Nguyên Du tỉnh dậy là có thể hoàn toàn xóa bỏ Vô Thần, không thể để hắn tiếp tục cản trở nó, lại nói mặc dù không thể tiêu diệt nhưng sau khi lột xác thì chắc chắn hắn sẽ rất yếu, nhân thời khắc đó phong ấn hắn lại đề phòng hậu hoạn cũng là lựa chọn không tồi.
Vô Thần dĩ nhiên biết rõ ý định của hệ thống, bọn hắn nhìn bề ngoài thì hòa hợp, nhưng thực ra là vẫn luôn đấu chọi với nhau, ai cũng muốn thứ kia biến mất để khỏi làm nhiễu loạn kế hoạch của chủ nhân nhưng vẫn chưa có dịp ra tay. Hiện tại Vô Thần lại đang yếu đuối, nếu hệ thống quyết bỏ đá xuống giếng thì hắn cũng hết cách, nhưng cũng may là còn có Hắc Long Đại Nhân trấn tràng nên mạng sống của hắn tạm thời không cần lo, ít nhất là trước khi đã lột xác xong.
Vô Thần còn một chuyện không kể với hệ thống, đó là tộc của hắn sau khi lột xác là có thể lập tức hoàn toàn điều khiển sức mạnh chứ không hề yếu đuối một lúc giống các chủng tộc khác, vậy nên nếu hệ thống vẫn quyết để đến khi Vô Thần hoàn toàn lột xác xong thì kẻ chiến thắng là hắn chứ không phải hệ thống. Mà dù có muốn phục kích trong lúc nó lột xác cũng không được trừ khi hệ thống muốn chết.
Vô Thần nhếch mép cười lạnh, nó muốn tương kế tựu kế. Hệ thống cũng âm thầm cười nhẹ, nó đã bắt đầu tính toán rất nhiều phương án để phong ấn Vô Thần. Đây là trận chiến buộc phải có kẻ chiến thắng, nếu đối phương không biến mất thì ta sẽ biến mất. Bọn hắn ai cũng có chút thủ đoạn để Nguyên Du tạm thời quên mất đi thứ kia, điều này dù khiến cho hành trình của Nguyên Du hơi trắc trở một chút, nhưng vẫn tốt hơn là làm loạn kế hoạch của chủ nhân.
Vô Thần ngẩng đầu, kì thực vẫn còn một lí do nữa khiến hắn buộc phải phóng thích ra Hắc Khí và Ma Khí nhiều như vậy, đó là khi Lôi Kiếp đánh trúng, nó giống như sẽ giúp hắn phá vỡ một bình chướng gì đó bên trong tâm trí. Mỗi một lần lột xác, hắn đều sẽ có một chút kí ức mơ hồ, đứt đoạn và không rõ ràng. Hắn không biết chúng đang muốn cho hắn biết điều gì, nhưng hắn biết rõ muốn biết tất cả thì buộc hắn phải chịu qua Lôi Kiếp.
Trở lại với tòa thành, mấy ngày nay Vô Thần biến mất không một dấu vết, dù đã có báo trước nhưng đám người vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng. Bọn họ trong vô thức đã dựa dẫm vào Vô Thần, một khi hắn biết mất, chỗ dựa đó biến mất bọn hắn liền cảm thấy mất phương hướng, hệt như một con chim non phải bay giữa sương mù, hoàn toàn không biết bản thân phải đi đâu về đâu. Nhưng hiện tại, ít nhất bọn hắn vẫn chưa hoàn toàn lạc lối, trước khi biến mất Vô Thần đã dặn bọn hắn phải giúp tên Diệp Dạ kia lên làm vua. Vậy nên trước khi Vô Thần trở lại, bọn hắn phải hoàn thành công việc này.
“Sao rồi, ổn chứ nhóc?”
Diệp Dạ không biết từ đâu xuất hiện đằng sau tổ đội ba người kia. Hắn mặc một bộ hắc y trùm kín đầu, người ngoài hoàn toàn không thể biết hắn là ai, chỉ có nhóm ba người kia là biết do họ đã quá quen với giọng nói gợi đòn này rồi. Kẻ bị Diệp Dạ gọi là nhóc kia, trên trán nổi gân xanh nhưng vẫn rất kìm chế nói:
“Ổn, mặc dù không có ngài ấy ở đây nhưng vẫn chưa đến mức mất phương hướng.”
Thanatos đáp lại, mặc dù nghe rất cứng cỏi nhưng thật ra cậu đang cảm thấy vô cùng mờ mịt. Suy đi tính lại thì dù có to lớn thế nào nhưng trong tâm hồn cậu vẫn chỉ là đứa nhóc 10 tuổi mà thôi, vẫn còn rất ngây thơ. Diệp Dạ dĩ nhiên hiểu điều ấy, biết cậu ta đang mất phương hướng nhưng cậu cũng không thể đưa ra lời khuyên, chính cậu cũng đang gặp tình trạng tương tự. Đối với Diệp Dạ, hay cả tổ đội ba người kia thì Vô Thần chính là kim chỉ nam của họ, hắn sẽ chỉ mọi người con đường.
Bất giác, bốn người họ thở dài một tiếng. Kì thực một tháng qua họ vẫn chưa quen được với việc Vô Thần đã biến mất, dù hắn đã có báo trước nhưng việc này thực sự vẫn quá đột ngột với họ. Đối với một đứa bé, khi đột nhiên mất đi chỗ dựa thường sẽ trở nên mất phương hướng, chúng sẽ không thể tự quyết được mọi thứ, buộc phải có ai đó chỉ cho chúng con đường sáng. Thấy không khí có chút ảm đạm, Trịnh An Vy cố cười, nói:
“Huynh ấy đã hứa là sẽ về, chúng ta chỉ cần tin như vậy là được. Việc trước mắt là phải giành được giải nhất đã, hẳn mọi người không thích bày ra bộ mặt đưa đám khi đối diện với huynh ấy phải không?” Nghe thấy lời ấy, ai cũng gật đầu. Mặc Uyển dù vẫn có chút không chấp nhận Vô Thần nhưng nàng buộc phải gật đầu đồng tình, ở đây ngoại trừ Trịnh An Vy ra thì nàng không đánh lại ai. Mà hai tên nam nhân kia có chút quá mức cuồng nhiệt Vô Thần, chỉ cần nhỡ mồm không đồng ý thì thật không biết cái kết của nàng như nào. Dù Vô Thần đã từng nói nàng là người đàn bà của hắn, nhưng chắc gì hai tên này đã phục?
Mọi người tìm lại được phương hướng, ánh sáng trong mắt hơi khôi phục một chút, cũng phải a, không thể nào bày bộ mặt đưa đám cho Vô Thần thấy được. Sốc lại tinh thần, Diệp Dạ hỏi han thêm vài câu rồi nhanh chóng biến mất, hắn muốn cho đám người từng khinh bỉ hắn một cái kinh hỉ. Sau khi Diệp Dạ rời đi, Thanatos liền dẫn đầu đoàn người tiến về phía đấu trường, đó là nơi sẽ đánh dấu sự xuất hiện của hắn.