Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 162: Chương 162: Lục ngọc huyền




Giống như mọi buổi sáng khác, Lục Ngọc Huyền chậm rãi mở cặp mắt mệt nhoài của mình ra. Khẽ rên rỉ vài tiếng rồi sau đó thức dậy. Cái mền mỏng dọc theo cơ thể nàng chảy xuống, để lộ ra đôi gò bồng tinh tế mà sung mãn, kích thước không tồi. Hai viên đậu hồng nhỏ khẽ đung đưa lên xuống theo từng nhịp thở của nàng. Lục Ngọc Huyền đưa tay dụi mắt, bộ dạng hệt như một con mèo ngái ngủ. Nàng khẽ rụt cái chân của mình vào bên trong chăn, nàng vẫn còn muốn ngủ thêm một lát nhưng hôm nay có vẻ là không được rồi.

Nàng vươn vai, toàn bộ đường nét cơ thể lộ ra ngoài. Nước da trắng mịn hồng hào, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp nay lại thêm chút lười biếng càng khiến cho sự hấp dẫn của nàng tăng cao. Đôi gò bồng cao vút khẽ nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng. Cái bụng nàng phẳng lì, cái rốn nhỏ lộ ngoài không khí. Mái tóc dài hơi rối sau một đêm phủ kín tấm lưng trần của nàng, vài lọn tóc vương lên hai cái xương quai xanh quyến rũ kia. Cái cổ thiên nga trắng nõn khẽ ngẩng lên, nàng nhìn về phía cửa sổ, trời hôm nay khá náo nhiệt vậy nên nàng buộc phải dậy sớm.

Lục Ngọc Huyền đưa tay kéo cái chăn, lập tức lộ ra nửa thân dưới của nàng, hoàn toàn không có gì che đậy. Bên dưới đó chính là một động huyệt hồng hào chưa ai khai khẩn, bên trên đó là một lớp rừng rậm được cắt tỉa khá chăm chút. Cặp đùi trắng nõn lộ ra không khí, đối với những tín đồ của thứ này thì đây chính là một thiên đường. Nàng đứng dậy, cặp chân kia bước xuống giường, cặp mông và đôi gò bồng nhẹ nhàng rung lắc theo từng bước đi của nàng tạo nên một hình ảnh kiều diễm vô cùng. Phải nói là hiếm có nam nhân nào không phát dục hỏa khi đứng trước mặt nàng.

Bước tới giỏ quần áo được đặt ở phỉa cửa, Lục Ngọc Huyền không chút chần chờ mặc vào rồi sau đó bước về phía bàn trang điểm, tân trang lại khuôn mặt của mình.

Mĩ phẩm đúng là thứ vũ khí chết người của phái nữ, Lục Ngọc Huyền tốn không mất bao lâu thời gian liền tân trang lại khuôn mặt. Từ một khuôn mặt ngái ngủ nay đã biến thành một mĩ nhân băng thanh ngọc khiết, mị lực vô hạn. Khuôn mặt, cơ thể kết hợp với mùi thơm thoảng thoảng mà từ khi sinh ra đã có, nàng đúng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hại dân hại nước.

Cộc Cộc Cộc

Ba tiếng gõ cửa vang lên, Lục Ngọc Huyền nhìn cũng không nhìn, chỉ chú tâm vào làm đẹp, nàng khẽ nói, tiếng nói dễ nghe và câu dẫn cực kì:

“Vào đi.”

Được sự cho phép của nàng, cánh cửa khẽ mở, một nam nhân độ khoảng 20 bước vào trong phòng. Mái tóc của hắn có chút dài và xơ cứng, xõa tới tận hông. Khuôn mặt điển trai, tuy có chút xanh xao nhưng vẫn làm nổi bật lên nét đẹp nam tính. Hắn cởi trần, chỉ mặc một cái quần cộc, cơ thể đường nét rõ ràng, cơ bắp lộ rõ khiến cho phái nữ si mê. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt, dù thấy cơ thể mĩ miều kia nhưng hắn không chút nào lộ ra vẻ dâm tà, chỉ đơn sơ cười:

“Tỷ tỷ, vẫn đang chuẩn bị sao?”

Lục Ngọc Huyền nghe thấy giọng nói, động tác hơi dừng lại, nàng khẽ nghiêng đầu, cười duyên đáp lại:

“Phải. Đệ chuẩn bị xong cả rồi sao?”

Nụ cười kia là một nụ cười vô cùng chân thật, hoàn toàn không nhìn ra một chút giả dối nào. Đối với người đệ đệ này nàng vẫn là luôn yêu thương hết mực, cả trong hoàng cung này cũng chỉ có hắn mới khiến nàng để tâm tới mà thôi. Trái với sự thờ ơ và lạnh nhạt của mọi người, nàng đối với hắn là tình cảm gia đình thật sự, không chút vụ lợi nào. Nàng cũng một mực nhìn trong mắt những biến chuyển của hắn vậy nên thấy bộ dạng hiện tại nàng cũng không bất ngờ chút nào, chỉ là có chút hiếu kì rằng ai đã khiến hắn thay đổi.

Sở dĩ nàng yêu thương hắn như vậy vì rất nhiều nguyên nhân, một trong số đó chính là sự quan tâm chân thành của hắn. Nàng là một công chúa, vậy nên nàng luôn phải sống trong sự toan tính của người khác, luôn phải là điểm kì vọng của rất nhiều người. Áp lực ấy không phải là thứ mà ai cũng hiểu được, nàng đã từng muốn gục ngã, nhưng mỗi khi nàng mệt mỏi nhất hắn sẽ như một cái hải đăng trên biển soi sáng cho cuộc đời nàng, hắn sẽ giang cánh tay mình ra an ủi và quan tâm nàng. Đối với mọi người, dù là người nhà cũng không ngoại lệ, họ bình thường nhìn thì hòa hợp nhưng thực chất là luôn đối đầu với nhau, họ xem nhau như tử địch vậy nên họ sẽ chỉ quan tâm nàng khi điều đó mang lại lợi ích.

Lục Ngọc Huyền nhìn xem cậu em trai của mình, dù đã được hắn nói về chuyện biến chuyển này nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi cảm thán một chút, biến một cậu nhóc yếu đuối thành một tràng chai bản bao thế này trong một tháng, không những vậy sức mạnh cũng rất lớn, thật không biết người đó rốt cuộc mạnh thế nào.

“Tỷ tỷ, mặc dù ta rất tôn trọng tỷ nhưng ta không có ý định nhường ngôi cho tỷ đâu. Lão sư của ta không thích thua cuộc.” Diệp Dạ nhìn tỷ tỷ mình, nở một nụ cười thật tươi, khuôn mặt ánh lên vẻ tự tin.

Lục Ngọc Huyền đang trang điểm, động tác chợt dừng lại, nàng nhìn hắn, cũng nở một nụ cười quyến rũ, nói:

“Vậy sao? Vậy còn phải xem bản lĩnh của đệ đến đâu.” Đôi mắt nàng hiện lên vẻ thách thức.

Diệp Dạ khẽ cười, rồi sau đó liền biến mất như chưa hề tồn tại, những gì cần nói hắn đã nói, không còn cần thiết phải ở lại nơi này. Tổ hợp của hắn phải nói là quá mạnh rồi, vậy nên thua cuộc là cái gì đó khá xa vời.

Lục Ngọc Huyền thấy Diệp Dạ thoát ẩn thoát hiện như vậy cũng không nói gì, chỉ chậm rãi thở ra một cái vô cùng não nề và mệt mỏi. Không phải là nàng ích kỉ hay ham muốn quyền lực hay gì nhưng cái ghế quốc vương đó nàng phải lấy được nó bằng mọi giá. Diệp Dạ nó vẫn còn quá nhỏ, dù có thể nó đã mạnh hơn nhưng tâm tính nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nó sẽ không thể nào đấu chọi lại được với mưu hèn kế bẩn của bọn chúng. Nàng không muốn đứa em trai yêu quý của mình phải táng thây dưới kế hoạch của kẻ khác.

Lục Ngọc Huyền thở dài, nhắm chặt đôi mắt đẹp, nàng đã sẵn sàng, bằng mọi cách nàng phải lấy được cái ghế quốc vương kia, nó không chỉ cho lợi ích của riêng nàng mà còn là cho sự an toàn của kẻ khác.

Lục Ngọc Huyền mở mắt, đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ nhạt. Nhìn ngắm chính mình trong gương, nàng khẽ nở một nụ cười rồi sau đó nhanh chóng hoàn thành màn trang điểm nhàm chán này.

Cánh cửa phòng khẽ mở, bên ngoài đã có sẵn hai người tì nữ nhan sắc không tồi. Tuy chỉ mặc trên mình một bộ quần áo của hạ nhân nhưng nó cũng không làm giảm nhan sắc của họ. Lục Ngọc Huyền bước ra khỏi phòng, phong thái uy nghi như ẩn như hiện xung quanh nàng khiến hai tỳ nữ kia có chút hít thở không thông. Họ đúng là có chút nhan sắc nhưng nếu so với mỹ nhân này thì đúng là không đáng để nhắc tới.

Lục Ngọc Huyền mặc một bộ quần áo màu đỏ tươi như hoa hồng làm ánh lên vẻ quyến rũ kiều dị chỉ xuất hiện trên cơ thể nàng. Mái tóc nàng búi cao để lộ ra cái gáy trắng ngọc ngà vô cùng quyến rũ. Nàng chỉ đắp lên một lớp trang mỏng, nhưng nhan sắc kia giống như được tăng lên không chỉ một hai lần mà rất nhiều lần khiến nàng vốn đã xinh đẹp nay lại còn chết người hơn. Cơ thể nàng luôn ẩn ẩn hiện hiện một loại mùi thơm thoang thoảng câu lên những dục vọng xâu xa nhất trong con người, dù là người cùng giới cũng sẽ bị nàng câu dẫn.

Mắt phượng khẽ đảo qua hạ nhân, Lục Ngọc Huyền dẫn đầu đi trước, đích đến của nàng chính là đấu trường. Theo như những gì đã báo cáo trước thì năm nay số người tham dự là khoảng năm trăm người, sau khi sàng lọc ra thì con số chỉ còn một trăm, cuối trận chọn ra năm người giỏi nhất tức là tỷ lệ chọi là một chọi hai mươi, khá khó. Nhưng Lục Ngọc Huyền kì thực cũng không quan tâm lắm tới tỷ lệ chọi là bao nhiêu, bởi lẽ trong lòng nàng đã sớm có ứng cử viên của riêng mình, chỉ cần tới dịp để cho người ta xem thôi.

Lục Ngọc Huyền bước từng bước chân nhẹ nhàng về phía đấu trường, trong đầu chợt suy nghĩ vẩn vơ vài thứ. Nàng đang nghĩ về ý trung nhân của mình sẽ là ai, nàng không phải loại câu nệ tiểu tiết, không câu nệ thân phận của người đó cũng như không quá quan tâm quá khứ người đó thế nào. Nhưng đó phải là thiên nga giữa bầy gà, rồng giữa nhân gian, tuyệt đối không phải phàm nhân thì mới xứng để nàng đi theo nâng khăn sửa túi.

Nghĩ về yêu cầu có chút cao của mình khiến nàng có chút phiền muộn. Nàng đã tới tuổi gả đi vậy nên có chút khẩn trương chuyện này. Mặc dù Lục Ngọc Huyền biết rằng có rất nhiều cường giả trên thế giới này đến tận lúc chết đi vẫn là một người còn trinh, nàng cũng không ngại mình cũng sẽ trở nên như thế. Nhưng nàng vẫn muốn một lần trải qua tình yêu, nàng muốn một lần được đau vì yêu, vì chỉ khi ấy nàng sẽ mới có thể mãi mãi cắt đứt được hồng trần, mới có thể chuyên tâm vào tu luyện.

Ngay khi nàng đang suy nghĩ vẩn vơ thì một bóng hình chợt xuất hiện trước mặt, một chân quỳ xuống, bộ dạng cung kính vô cùng, hắn nói:

“Báo cáo chủ thượng, trong sơn mạch có một hang động đang tỏa ra một loại hắc khí vô cùng kì lạ. Bất cứ vật sống nào bị nó nhiễm phải đều sẽ chết hoặc phát cuồng. Chúng thần đã thử đi vào bên trong, nhưng bất kể tu vi thế nào đều chỉ có kết cục như vậy. Tuy nhiên khi chúng thần định từ bỏ bên trong đó lại phát ra tiếng gào thét vô cùng điên dại của ai đó, thần cả gan suy đoán chuyện này cũng là do người đó mà ra. Nếu như có thể thu phục được người này thì còn sợ gì thiên hạ giang sơn?”

Lục Ngọc Huyền nghe vậy, hàng lông mày có khẽ nhăn lại. Nàng vẫn đang phân vân có nên thu phục người này hay không. Dựa theo tên thám tử nói thì người này tuyệt đối phải rất mạnh, tu vi ít nhất cũng phải là Chiến Hoàng, thậm chí cũng có thể là Chiến Tôn cảnh. Sau khi cân nhắc lợi và hại một chút, nàng nói:

“Được rồi, phong tỏa tin tức, ta sẽ đích thân tới đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.