Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 107: Chương 107: Đe dọa lâm gia




Đại môn mở ra, trước mặt hắn là một khung cảnh hết sức bình yên, khác hẳn với quang cảnh lúc hắn giết tới Vân gia. Con đường lát đá dẫn tới một cái diễn võ trường khá lớn, ít nhất cũng phải vài trăm mét vuông, ở đó có khá đông đệ tử đang ra sức tập luyện. Băng qua cái diễn võ trường này là đại sảnh tiếp khách cũng như là nơi họp của gia tộc. Sau đại sảnh có lẽ hậu viện, Nguyên Du cũng chẳng quan tâm lắm đằng sau nó là cái gì bởi trong mắt hắn Lâm gia này có tồn tại hay không đều không liên quan tới hắn, thứ hắn cần ở nơi này chỉ có 3 thứ: gia đình Lâm Vũ Thần, Lâm Vũ Thần và một cái bí pháp của Lâm gia.

Nếu như không có gì thay đổi so với nguyên tác thì Lâm gia lúc xa xưa từng là một đại gia tộc có tiếng ở Trung Châu, cường giả như mây, thậm chí còn có một vị Chiến Thánh cảnh tọa trấn. Nhưng từ sau khi vị cường giả kia chết đi thì huyết mạch của Lâm gia ngày càng hỗn tạp, thực lực cũng từ đó giảm xuống, chẳng tới một trăm năm đã rơi vào tình trạng nát bét, sau đó mới phải trốn chui trốn nhủi ở nơi này. Mà bí pháp Nguyên Du muốn được đồn rằng là công pháp vị cường giả kia từng tu luyện, nhưng nếu chỉ như vậy thì chưa đủ để lôi kéo hắn, thứ hắn tò mò là tác giả từng hé lộ nó đến từ một nơi cao cấp hơn thế này nhiều - trung giới!

“Phát hiện sự kiện, phát động nhiệm vụ: Lấy được bí pháp của Lâm Gia, hoàn thành thưởng 1500 vàng và 1000 điểm kinh nghiệm.” Nhưng có vẻ trong mắt của hệ thống nó cũng chả có gì hơn cái này, Nguyên Du trong lòng thầm nghĩ. Ngay cả công pháp từ trung giới cũng chỉ đáng giá được 1500 vàng thì đủ hiểu hệ thống đến từ nơi cao cấp hơn cái đó rồi.

“Phát hiện sự kiện chính tuyến, phát động nhiệm vụ: ngăn chặn Lâm Vũ Thần bị từ hôn. Hoàn thành nhận 3000 vàng, 5000 kinh nghiệm.” Nguyên Du nghe cái nhiệm vụ này, khóe miệng không khỏi giương lên, hắn còn sợ mình phá hỏng cốt truyện chính đây, xem ra là lo bò trắng răng rồi, kể cả là hệ thống cũng ủng hộ thì cớ vì sao phải cố gắng cho câu chuyện đi đúng hướng đây? Mà hình như tiểu tử này còn có giá hơn cả một cuốn công pháp, Nguyên Du không khỏi nghĩ lại chuyện có nên giết tên đó hay giữ lại làm tùy tùng đây, dù sao bên nào lợi hơn nhìn vào đã biết.

Bước đi trên con đường đá, đôi mắt hắn nhàn nhạt quét xung quanh, cũng không có gi đáng để xem xét lắm.

“Nhược Hân, nàng nghĩ nơi này hay Vân gia phù hợp làm đại bản doanh của Huyết Thần hơn?” Nguyên Du hỏi. Vân Nhược Hân hơi suy nghĩ một chút, nói:

“Nơi này với Vân gia cơ bản không có gì khác nhau cả, thiếp nghĩ Phủ Thành Chủ có lẽ sẽ hợp hơn, nhưng như vậy sẽ khiến người ta đề phòng, sau này làm việc có chút khó. Thiếp nghĩ Vân gia thích hợp hơn, dù sao bọn hắn đều đã quen ở đó, diễn cảnh Vân gia vẫn tồn tại dễ hơn việc diễn cảnh Phủ Thành Chủ tồn tại. Mà, dù sao vẫn xem chàng quyết định thế nào thôi.” Vân Nhược Hân sau khi phân tích liền nở nụ cười yêu kiều, nàng cũng không quan tâm lắm ý kiến của mình có lọt vào tai hắn hay không bởi chỉ cần hắn ở đâu thì nàng sẽ ở đấy, địa ngục hay thiên đường, nghịch cảnh hay mộng cảnh, đâu cũng được miễn là được ở cạnh hắn là nàng hạnh phúc. Nguyên Du thấy biểu hiện của nàng, nắm tay nàng chặt hơn, con mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, không hề có chút mê li nào!

Nguyên Du thầm giật mình, vậy là tình cảm của nàng đối với hắn là chân tâm thật ý chứ chẳng có cái gì gọi là ảnh hưởng của công pháp cả.

“Hệ thống, tình cảm của nàng với ta là thật sự sao?”

“Hệ thống không thể tìm thấy câu trả lời. Có thể là thật nhưng cũng có thể là giả. Tình yêu chỉ có thể để hai người cảm nhận, người bên ngoài khó có thể đưa ra phán xét, bổn hệ thống cũng chỉ có đủ dữ liệu trong chuyện chiến đấu, mấy cái chuyện nhi nữ tình trường thì chỉ có thể để kí chủ tự trả lời thôi.” Hệ thống trả lời. Nó không biết, hay đúng hơn là không quan tâm, đối với nó tình yêu là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nó không hiểu được thứ đó được định nghĩa là gì cũng như dù có hiểu nó cũng không được phép trải nghiệm, nó được người đó tạo ra vậy thì cả một đời chỉ có thể vì người đó mà sống.

Không nhận được câu trả lời, Nguyên Du cũng hiểu, chuyện tình yêu chỉ có thể để hắn trải nghiệm chứ không thể trông chờ gì vào người khác. Nắm lấy bàn tay mềm mại của Vân Nhược Hân, Nguyên Du cảm thấy có chút khó có thể phản ứng đúng với tình cảm của nàng, hắn không biết được mình có đáng được yêu hay không.

“Ai đó!” Một tiếng la lớn đánh thức hắn dậy từ cơn mê mang, Nguyên Du lấy lại thần thái, chuyện tình cảm này có lẽ phải để sau này hắn mới có thể cho nàng một câu trả lời chính xác được. Nhìn chủ nhân của giọng nói, là một người đàn ông trung niên, tóc đã điểm bạc, hắn mặc một bộ trường bào, đằng sau lưng còn giắt một thanh kiếm dài, Nguyên Du thật sự rất tò mò lão sẽ rút nó ra thế nào.

“Ta muốn gặp đại trưởng lão của các ngươi, gọi hắn ra đây!” Nguyên Du không chút nào kính ý nói. Người đàn ông kia nghe thiếu niên nói vậy, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng nhanh chóng suy đoán đó là ai nhưng sau khi thấy nữ nhân bên cạnh, hắn không khống chế được mà mở to miệng, nói:

“Ngươi...ngươi là Vân Nhược Hân? Vậy...tên đó là...” Lão không dám nói tiếp, trong lòng đã sinh thoái ý. Chúng đệ tử thấy chuyện ở đây cũng đã dừng tập luyện mà bu đông lại, mỗi người một lời trỉ trích đôi nam nữ không biết thân biết phận nhưng sau khi nghe đến cái tên Vân Nhược Hân thì toàn bộ đều im bặt, đôi mắt vô cùng ái ngại nhìn nam nhân đi cùng nàng. Ở ngoài có thể đồn bậy nhưng trong đại gia tộc bọn hắn có thể nghe được những thông tin chính xác nhất, nguyên nhân Vân gia diệt tất cả là do dám động vào nữ nhân của tên đó.

“Mau, một tên đi báo cho đại trưởng lão, họa diệt gia tới rồi!” Không biết là ai nói nhưng tất cả chúng đệ tử đều hưởng ứng, dẫm đạp lên nhau mà chạy vào báo cho đại trưởng lão, không gian nhất thời có chút thoáng đãng. Cũng chẳng tốn bao lâu, hai tên kia cũng xử lí xong hai lão giả canh cửa, thấy hai người bị trầy một chút, Nguyên Du hỏi:

“Bị thương à?”

“Báo cáo sư tôn, nhất thời sơ suất nên trầy da một chút. Nhưng cũng đã giải quyết được bọn hắn, mỗi người bị chúng ta đánh trật khớp tứ chi, tạm thời không thể hành động!” Nguyên Du gật gật đầu, thời gian cũng xem như không quá lâu chỉ có điều là bị trầy một chút nhưng cũng trong phạm vi cho phép. Báo cáo xong xuôi, Vân Bát Vũ rất tự giác đứng sau lưng Nguyên Du, Lâm Vũ Thần thấy ai là người đón liền cười chào hỏi:

“Tam trưởng lão, dạo này khỏe chứ?” Người đàn ông trung niên nghe vậy nhưng cũng không dám trả lời, trước mặt lão vẫn còn một cái sát thần đang lăm le đây. Không nhận được câu trả lời Lâm Vũ Thần cũng không có bao nhiêu thất vọng, người của đại gia tộc là vậy, bình thường hung hăng hống hách đã quen nhưng một khi có địch đánh tới tận cửa hiếm có ai dám đứng lên chống lại, trừ đã được đào tạo bài bản, được quán triệt tư tưởng trung thành mới may ra. Nhưng có lẽ là tầm mắt của hắn quá thấp, chỉ có thể thấy được mấy cái gia tộc ở nơi nghèo nàn này ở chỗ khác thì hẳn sẽ tốt hơn nhiều.

“Nguyên Du ca, Lâm gia để đệ giải quyết, được không?” Lâm Vũ Thần quay mặt qua nới với Nguyên Du, khuôn mặt hoàn toàn tự tin.

“Để sau đi, hiện tại ta có vài thứ cần làm.” Nguyên Du nói, Lâm Vũ Thần nghe vậy tuy có hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì nhiều, dù sao lời nói của Nguyên Du vẫn có trọng lượng hơn cái mối thù vặt vãnh của hắn. Chẳng để bốn người chờ lâu, gia chủ, trưởng lão, hộ pháp, chấp sự cái gì đều hớt ha hớt hải ra đón lấy Nguyên Du.

“Quý khách tới thăm tệ xá, không biết là do duyên cớ gì?” Một người đàn ông trung niên tiến lên trước, hai tay chắp lại nói. Nhìn bộ đồ cũng như vị thế thì có vẻ là gia chủ.

“Các ngươi muốn để cho khách của mình đứng chơi ở sân trước vậy sao?” Không ngay lập tức trả lời câu hỏi, Nguyên Du trách móc. Gia chủ nghe vậy mới lập tức tỉnh ngộ, mọi người tự giác nhường ra một con đường, Nguyên Du rất tự nhiên đi ở giữa mà không hề sợ hãi sẽ bị bọn hắn tấn công bất ngờ. Trái ngược với vẻ bình thản đến lạ kì của Nguyên Du thì Lâm Vũ Thần có hơi kích động, có lẽ là do lần đầu được trải nghiệm cảm giác chào đón thế này. Bước vào đại sảnh, Nguyên Du tùy ý chọn một chỗ, để Vân Nhược Hân ngồi vào một chỗ, Nguyên Du cũng chọn một cái kế bên nàng còn hai tên tiểu tử kia rất an phận đứng đằng sau hắn.

Sau khi đã an vị, lão gia chủ mới bước vào đại sảnh, ngồi vào vị trí gia chủ, các trưởng lão cũng phân biệt ngồi vào vị trí của mình, sau khi xác định tất cả đã và chỗ, gia chủ nói:

“Giới thiệu lại, ta là Lâm Sang, gia chủ Lâm gia, không biết quý khách tới thăm là có chuyện gì.” Nguyên Du không trả lời, lại đòi hỏi:

“Không mời trà sao? Hay ít nhất là nước lã? Đạo đãi khách của các ngươi thật sự có chút tệ đấy.” Lâm Sang rõ ràng có chút không vui nhưng vẫn ném một ánh mắt cho thị nữ. Thị nữ cũng hiểu chuyện, rất nhanh bốn tách trà đã được đưa lên.

“Được rồi, nói vào chuyện chính. Ta chỉ muốn ba thứ từ các ngươi.”

“Ồ? Ba thứ sao? Không biết là cái gì?” Nguyên Du có thể nghe rõ ràng tên này đang nghiến răng nghiến lợi. Cũng dễ hiểu khi mà nãy giờ thái độ của hắn thật sự khá khó xem.

“Lâm Vũ Thần, gia đình của hắn và Hỗn Tự Thư.” Nguyên Du rất tự nhiên đưa lên 3 ngón tay biểu thị cho ba thứ hắn muốn. Hỗn Tự Thư là thứ công pháp mà cường giả của Lâm gia từng tu luyện, do nhận biết công pháp này quá mạnh mẽ, để đề phòng có người dùng nó để thương thiên hại lí, lão ta đã đổi hết toàn bộ chữ trong đây không theo một thứ tự nào cả. Đối với người khác đây là phế thư, nhưng đối với Nguyên Du thì có hệ thống trong tay còn sợ gì ba cái chuyện này.

“Được, ta có thể giao Lâm Vũ Thần cho ngươi, còn hai thứ kia thì thứ cho ta không tiếp.” Lâm Sang tỏ vẻ tiếc nuối nói.

“Các ngươi không có quyền từ chối, ta biết các ngươi đang dựa vào cái gì. Nhưng thử hỏi, liệu thứ đó có mạnh hơn thứ Phủ Thành Chủ đang cất giấu không?” Nguyên Du cười nói, giọng nói hoàn toàn không có bất kì ý uy hiếp nào nhưng người ta lại không khống chế được mà nổi da gà.

“Ồ? Vậy ngươi dựa vào cái gì để chúng ta giao nó ra đây! Đừng có ỷ thế làm càn!” Một giọng nói già nua vang lên, ngay sau đó một đạo kình khí liền xé gió mà đến. Dựa vào khí thế này có thể thấy đây tuyệt đối là Chiến Linh cảnh, nhưng chỉ là sơ kỳ, vẫn chưa có gì đáng ngại. Vân Bát Vũ muốn lên chặn lại đạo kình khí này nhưng lại bị Nguyên Du ngăn cản, chỉ thấy hắn huýt sáo một cái, một con sói nhỏ đã xuất hiện. Lông của nó chợt dựng đứng lên, thể hình cũng lớn hơn, phải bằng một con chó trưởng thành chứ chẳng chơi, nó hú lên một tiếng thật dài, từ xung quanh nó bỗng xuất hiện hàng loạt đạo kình khí lớn nhỏ. Tuy thể hình có chút thua kém cái đang lao tới cũng như chất lượng không bằng nhưng bù lại số lượng lại nhiều vô kể. Kình khí đụng vào nhau rồi nhanh chóng hóa giải, bỏ lại một đại sảnh có vài vết chém do chúng gây ra. Sau khi cản lại một đòn, thể hình nó liền nhỏ lại, bộ lông cũng hạ xuống trông vô cùng mềm mại. Nó nhảy lên người Nguyên Du, rất ngoan ngoãn rúc trong lòng hắn, đầu không ngừng dụi vào lòng bàn tay Nguyên Du.

“Như vậy đã đủ chưa?” Khí thế như thủy triều chợt xuất hiện, bao phủ cả đại sảnh, Nguyên Du trong mắt bọn hắn liền trở nên to lớn vô cùng, giống hệt thần minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.