Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 108: Chương 108: Vũ Xích Ngọc




“Ta đã đủ tư cách rồi chứ.” Nguyên Du cười như không cười. Mấy lão trong Lâm gia nghe hắn nói vậy cũng chỉ biết nghiến răng chứ không thể làm gì khác. Uy áp này tuy không đên mức áp chế được bọn hắn nhưng lại có thể khiến bọn hắn sinh ra lòng sợ hãi. Long Uy! Tuyệt đối là nó, không thể sai được! Lão gia chủ nhanh chóng kết luận, con mắt mở to kinh ngạc nhìn Lâm Vũ Thần, mới chỉ có một tháng không thấy mà tên này lại có thể kết giao với cả Long tộc sao?

Long tộc trên đại lục này cũng là một tồn tại không phải lúc nào cũng có thể thấy, dù là ở Trung Châu cũng hiếm thấy cực kì. Thậm chí còn có lưu truyền rằng năm đó giao long hiện thế đã có thể gây ra gió tanh mưa máu rồi, có thể thấy nếu là một con chân long thì tuyệt đối là đại tai nạn. Lâm Sang đôi mắt nhìn Nguyên Du chợt trở nên kính trọng vô cùng.

“Ồ? Xem ra ngươi biết ngươi đang đối mặt với thứ gì nhỉ?” Nguyên Du biết muốn để mấy lão này bày ra vẻ mặt đó là chuyện khó khăn bực nào, thậm chí dù cho hắn có bày ra vẻ cường thế như nào thì lão cũng chỉ xem đó là một sự phô trương chứ không có chút kính trọng nào. Cho tới khi lão nhận lấy đợt uy áp này thì thái độ mới thay đổi hắn.

“Tiểu bối không biết, đã mạo phạm ngài rồi!” Lâm Sang vô cùng quyết đoán quỳ xuống một chân, vô cùng khẩn thiết nói ra. Thấy gia chủ mình bày ra tư thế như vậy mấy vị trưởng lão nào có đồng ý? Lập tức hô to:

“Gia chủ, không thể!”

“Mau đứng lên đi gia chủ!”

“Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, tuyệt đối không thể quỳ.”

“...”

Tiếng hô to vang lên không ngừng nhưng tất cả đều nhằm mục đích thuyết phục gia chủ của mình đứng dậy. Trong mắt bọn hắn Nguyên Du đúng là mạnh thật đấy nhưng tuyệt đối không đến mức để gia chủ của mình quỳ lạy thế này. Nhưng trái ngược với vẻ hấp tấp của họ, lão gia chủ ngược lại cảm thấy đây là một hành động vô cùng tự nhiên, thậm chí là hiển nhiên. Lâm Sang thấy mấy vị trưởng lão mãi không quỳ xuống, lão tức giận quay mặt xuống, hô to:

“Tất cả nếu còn coi ta là gia chủ thì quỳ xuống ngay cho ta!” Lão vận toàn bộ công lực khiến cho lời nói của lão trở nên to lớn và áp lực vô cùng. Mấy lão già nghe vậy, tuy rất không muốn nhưng phần lớn vẫn quỳ xuống, chỉ có lác đác vài người đứng đấy. Bọn hắn nhanh chóng bị Lâm Sang chú ý tới, lão lại quát:

“Nhanh quỳ xuống!” Tuy nghe được nhưng không ai nhúc nhích, vẫn hiên ngang đứng đấy.

“Gia chủ, chúng ta thà chết đứng chứ không sống quỳ!” Bọn hắn vô cùng kiên định nói.

“Đây không phải là chuyện nhục hay không, cũng chẳng phải chuyện sống chết, nó còn là thứ lớn hơn thế nữa!” Lâm Sang có vẻ điên cuồng nói. Nguyên Du rời khỏi ghế, bước đến bên cạnh lão, trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ tên này có sở thích đặc biệt gì? Ngay khi hắn vừa chạm vào vai, một bảng thông báo đã hiện trước mặt hắn:

“Phát hiện huyết mạch Long tộc! Tuy đã bị mai một đến mức không khác gì máu huyết bình thường nhưng hệ thống xác nhận đó là huyết mạch Long tộc!” Nguyên Du ồ một tiếng kinh ngạc, giờ hắn đã hiểu vì sao Long Uy của hắn lại có tác động lớn đến tên gia chủ này đến vậy. Nếu như hắn nhớ không lầm Long tộc lấy độ thuần khiết của huyết mạch ra làm thước đo thân phận, càng thuần khiết thì lại càng có được sự tôn trọng của đồng tộc. Đặc biệt, kẻ có huyết mạch thuần khiết áp đảo hơn đối thủ có thể trực tiếp khiến hắn đối phương không thể đánh trả mà chỉ có thể phục tùng vô điều kiện. Ánh mắt Nguyên Du nhìn Lâm Sang nhất thời có chút hài lòng, xem ra Lâm gia vẫn còn có thể lợi dụng được.

Vân Bát Vũ đứng sau ghế của Nguyên Du nhìn thấy đại sảnh hầu hết đều đã quỳ xuống, chỉ còn lác đác vài người đứng, hắn xem đó là chuyện đương nhiên. Nguyên Du là một tồn tại khó có thể lí giải, mấy kiến thức khác thì có thể hắn không biết nhưng nếu nói về chiến đấu thì hắn là số một. Hàng trăm loại binh khí không loại nào hắn không sử dụng được, thậm chí dù hình dạng quái dị đến đâu hắn cũng có thể sử dụng thành thạo. Nguyên Du cũng sở hữu một cái đầu chứa đầy chiến lược khi đã từng có chiến tích một mình cân cả Nhân tổ mà vẫn áp một đầu, bất bại không ngã. Trong mắt Vân Bát Vũ, Nguyên Du là một con người hoàn hảo không gì không làm được, tuy tính cách có đôi lúc không tốt nhưng tổng thể lại thì khó có ai so được, được hắn nhìn tới đã là một vinh hạnh chứ đừng nói là nâng đỡ lên.

Quay về chỗ ngồi, Nguyên Du nói:

“Vậy, chúng ta bàn lại chuyện hồi nãy được chứ?” Lão gia chủ biết Nguyên Du đang có ý gì, ngay lập tức ngồi lên ghế gia chủ, ngay lập tức gật đầu nói:

“Được, dĩ nhiên là được! Người đâu, đi lấy Hỗn Tự Thư ra đây, gia đình Lâm Chung Sơn đi thu dọn đồ đạc đi.” Lâm Sang rất nhanh chóng hạ lệnh. Đám người nghe gia chủ của mình quyết định như vậy nào còn bình tĩnh, một tên la to:

“Không thể! Hỗn Tự Thư là trấn gia công pháp, tuyệt đối không thể đưa cho người ngoài!”

“Đúng vậy! Gia đình đại trưởng lão cũng không thể giao ra, nếu giao ra thì ở cái Ô Dung thành này làm gì còn mặt mũi cho Lâm Gia?!”

“...”

Nguyên Du nhìn đám người nhốn nháo liền ngáp một cái, nếu là bình thường thì còn khuya hắn mới cho đám này thời gian tranh luận mà đã trực tiếp tiến lên cướp rồi. Lí do hắn vẫn còn bình tĩnh như vậy tất cả là vì chờ đợi một sự kiện sắp đến, Lâm Vũ Thần bị từ hôn. Nếu như nhớ không lầm thì do là một phế vật kèm với hai bên không có tình cảm gì với nhau, nhận thấy mối hôn sự này là một loại ràng buộc nên đối phương mới tới tận cửa từ hôn. Cũng không thể trách được, Lâm Vũ Thần lúc đó đúng là không có đủ tư cách đứng song song với hôn thê của mình thật.

“Đủ rồi! Các ngươi là gia chủ hay ta là gia chủ!” Lâm Sang quát to khiến không ít người im lặng nhưng một số vẫn không nhịn được, tiếp tục nói:

“Nhưng... Nếu làm vậy thì chứng tỏ chúng ta quá mức yếu đuối đến mức phản kháng cũng không dám.”

“Vậy thì giữa cái chết và giao ra bảo vật ngươi thích chọn cái nào hơn?” Lâm Vũ Thần cười mỉa nói. Hắn nhớ rõ từng khuôn mặt đã từng khinh bỉ hắn, từng khuôn mặt đã từng sỉ nhục hắn, hôm nay nếu không có Nguyên Du ở đây thi sợ Lâm gia đã nguyên khí đại thương rồi.

“Thần nhi, không được hỗn láo!” Cha hắn rốt cuộc nhịn không được, quát. Lâm Vũ Thần cổ hơi rụt lại nhưng không có ý gì là muốn rút lại lời nói. Lâm Chung Sơn mặt tức đến đỏ bừng, chuẩn bị đi lên giáo huấn tên nhi tử trời đánh này thì một tiếng nói lanh lảnh đã vang lên khiến mọi hành động của Lâm gia cao tầng chợt dừng lại:

“Có vẻ ta tới không đúng lúc lắm nhỉ?” Tới rồi, Nguyên Du trong lòng khăng định. Nhìn tới trước đại sảnh, đám đệ tử đã nhường ra một khu vực rộng rãi mà ở đó là một cặp đôi một nam một nữ. Nam thì Nguyên Du không biết, nhưng nữ thì có, dù sao nàng cũng là người tới từ hôn với Lâm Vũ Thần, Vũ Xích Ngọc. Nếu xét theo tuổi thì nàng cũng là một cái tiểu mĩ nhân, tuy không so được với Vân Nhược Hân nhưng nếu so với Vân Nhu Linh thì cũng chẳng kém chẳng hơn bao nhiêu. Mái tóc đỏ dài đến mông, đôi mắt đen láy lóng lánh nước toát lên vẻ tinh nghịch và trẻ con đó cũng là thứ thu hút nhất ở nàng. Làn da trắng ngần vô cùng căng mịn của một đứa trẻ, tuy không được trước lồi sau lõm như Vân Nhược Hân nhưng ít nhất nó vẫn đang phát triển. Trái với vẻ đẹp kiều mị và quyến rũ của Vân Nhược Hân, nàng lại có trong mình một vẻ đẹp của một thiếu nữ mới lớn, vẻ đẹp của sự trong sáng.

Thấy nàng, khuôn mặt của Lâm Vũ Thần nhất thời trầm xuống nhưng cũng nhanh chóng trở lại như cũ, Nguyên Du thấy biểu cảm đó không khỏi cười trêu:

“Đó là hôn thê của ngươi đúng không?” Lâm Vũ Thần nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Tuy vậy, nhìn điệu bộ này có vẻ nàng ta đến là để từ hôn hoặc thứ gì đó tương tự vậy.” Nguyên Du chỉ cười, nói:

“Nếu hai bên đã từ hôn, chi bằng để nàng ta cho ta? Không phiền chứ?” Lâm Vũ Thần cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Đừng nói là nữ nhân hắn không quen không biết này, dù là sau này có muốn theo đuổi được vị mỹ nhân nào thì chỉ cần Nguyên Du một câu hắn sẵn sàng từ bỏ người đó. So với tình cảm nam nữ, Lâm Vũ Thần càng coi trọng tình cảm giữa hắn và Nguyên Du hơn.

Vân Nhược Hân ngồi một bên như người vô hình, tuy nghe được lời nói của Nguyên Du nhưng nàng cũng không thể hiện cái gì, chỉ tựa đầu vào vai hắn, tay bất giác nắm chặt hơn. Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho việc hăn sẽ đa thê vậy nên mấy chuyện này nàng sẽ xem như không thấy, miễn là trong tim hắn vẫn còn nàng thì hắn muốn bao nhiêu cũng được. Nguyên Du hiển nhiên đoán ra trong lòng Vân Nhược Hân đang nghĩ gì, ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo nàng.

Cuộc đối thoại giữa Nguyên Du và Lâm Vũ Thần cũng không phải nhỏ, ít nhất toàn bộ đại sảnh vẫn là nghe được.

“Hỗn xược, dám khinh nhờn....” Lời nói của tên nam nhân bên cạnh chưa kịp ra hết, Nguyên Du đã chậm rãi nói:

“Bát Vũ, tên đó còn nói thêm một chữ, bẻ thêm một cái răng cho ta. Chỉ là chó canh nhà thì đừng có giương oai chứ.” Lời của hắn vừa dứt, một tiếng la thất thanh đã vang lên, tên thiếu niên kia đã ngay lập tức bị Vân Bát Vũ chế phục. Cảnh giới hai bên là ngang nhau, đều là Võ Hồn cảnh hậu kì nhưng Vân Bát Vũ lại hơn hẳn ở việc kĩ xảo chiến đấu vậy nên trận đánh này rất nhanh đã phân ra thắng bại. Theo đúng lời Nguyên Du, tên kia lúc nãy chỉ kịp nói năm từ, lập tức bị Vân Bát Vũ lấy dao cạy ra năm cái răng còn dính máu, dính nứu.

“Nếu bẻ hết răng rồi, thì nói thêm một câu tát thêm một cái, cứ vậy tiến hành.” Vân Bát Vũ lại gật đầu nhận lệnh, khuôn mặt vô cùng mong chờ nhìn tên thiếu niên này. Quả nhiên tên đó không dám nói thêm lời nào, dù sao năm cái răng vẫn còn nằm yên trước mặt, hắn chỉ có thể vừa quỳ nhục nhã vừa dùng ánh mắt căm hận nhìn Nguyên Du.

“Bằng hữu, đồng bạn của ta chỉ có xúc phạm ngươi một từ, ngươi làm như vậy không khỏi có chút quá đáng?” Lâm Vũ Thần nghe Vũ Xích Ngọc nói vậy chỉ cười, quá đáng? Đây còn quá nhẹ, Vân gia chưa kịp chọc hắn câu nào đã bị diệt gia rồi kìa.

“Vậy sao? Xem như ta quá khích đi, Bát Vũ trở về!” Vân Bát Vũ chỉ gật đầu, im lặng thi hành những mệnh lệnh của Nguyên Du. Tên thiếu niên chớp được thời cơ, nhanh chóng đứng dậy nhưng cũng không dám đánh lén, cách biệt hai bên quá lớn.

“Được rồi, xem ta là người ngoài đi, Lâm Vũ Thần đi lên giải quyết chuyện riêng của ngươi đi.”

“Vâng.” Lâm Vũ Thần gật gật đầu, bước lên ngang hàng với Nguyên Du, chờ đợi nội dung sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.