Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 56: Chương 56: Đối Chiến Mục Đằng




Ngay khi một cái lá từ trên cây chạm đến mặt đất cũng là lúc tín hiệu cho trận chiến bắt đầu. Nguyên Du vô cùng nhanh chóng bật người về phía Mục Đằng, Long Nha Đao chém ngang. Mục Đằng thấy thế công của Nguyên Du nào dám ngạnh kháng, lập tức bật lên cao tránh đòn, hắn vô cùng quyết đoán ném đi một thanh đoản kiếm của mình về phía đầu của Nguyên Du, hắn không mong nó có thể trúng nhưng ít nhất có thể gây ra một số trở ngại nhất định cho tên sát thần kia.

Nguyên Du thấy thanh đoản kiếm đang hướng đầu mình mà đến, thế công vẫn không giảm, hắn vô cùng tinh tế nghiêng đầu sang một bên để né đòn dù cơ thể vẫn bị quán tính của thanh đao kéo theo. Một kích không trúng, Nguyên Du gồng cơ tay, cưỡng ép dừng thanh đao lại, sau đó vô cùng mạnh bạo chém thẳng lên trên. Nếu phát đó trúng, Mục Đằng lập tức sẽ bị xẻ đôi.

Mục Đằng cũng không ngu ngốc đến mức nghĩ mình có thể kháng lại đòn này, nhưng nghĩ và thực tế là hai chuyện khác nhau, hắn đang ở giữa không trung, mà đòn đánh của Nguyên Du lại nhanh một cách kinh dị vậy nên hắn không có không gian để lẩn trốn. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc kia, hắn vô cùng quyêt đoán đặt ngang thanh đoản kiếm của mình xuống dưới chân hòng ngăn lại đòn tất công mặc dù rất có nguy cơ thanh đoản kiếm không thể chịu nổi lực chém mà gãy đôi nhưng ở trong tình thế sinh tử chỉ cách một nháy mắt thế này thì dù có phải hi sinh vật bất li thân của mình thì cũng không ai từ chối.

Keng

Âm thanh va chạm của lưỡi đao và thân kiếm của Mục Đằng. Nguyên Du thấy thế công của mình bị chăn lại liền nhe răng cười, cánh tay tụ lực, cơ bắp nổi lên, vận thêm sức chém vào thân cây đoản kiếm kia. Mục Đằng cũng không có ý định tiếp tục ngạnh kháng, ngay thời khắc hai binh khí va chạm nó đã sinh ra một lực đẩy, Mục Đằng lợi dụng lúc đó đã nhanh chóng phóng ra một chỗ khác. Nguyên Du sau khi tụ lực lại chém một nhát vô nghĩa vào không khí.

Không để cho Nguyên Du kịp thu đao, Mục Đằng đã nhanh chóng phóng tới, đoản kiếm đâm lên. Lúc này là thời khắc Nguyên Du bị quán tính kéo theo, trừ khi hắn muốn phế cánh tay bằng không rất khó để thu đao lại một cách nhanh chóng. Mục Đằng lợi dụng điểm này rất quyết đoán xông lên, Nguyên Du dù không thể lập tức rút lại đao nhưng con mắt vẫn một mực theo dõi từng chuyển động của tiểu tử kia, càng nhìn hắn lại càng thấy thuận mắt.

Không để ý ánh mắt của Nguyên Du, Mục Đằng đâm thẳng vào đầu mục tiêu. Nguyên Du không tránh không né, trong thời khắc chỉ còn cách 2cm nữa là hắn mất mạng. Long Nha Đao chợt biến mất, gánh nặng biến đi, Nguyên Du liền nhanh một cách kinh khủng. Tuy nhiên dù nhanh thế nào nhưng với khoảng cách thế này tránh thoát là một điều không thể thực hiện, một nhát đâm xuyên đầm Nguyên Du. Hoặc ít nhất đó là Mục Đằng nhìn thấy như thế, ngay khoảnh khắc hắn nghĩ mọi thứ đã xong xuôi thì dị biến xảy ra.

Một cú đá, đá vào đầu khiến Mục Đằng không khống chế bản thân, bay đập mặt vào tường, từ vị trí lúc nãy xuất hiện một hình ảnh, đó là Nguyên Du. Mục Đằng bị tấn công bất ngờ, sau khi đập mặt vào tường liền nhanh chóng quay đầu lại, tròng mắt hắn mở to, miệng khó khăn nói:

“Không... Không thể nào... Ta đã giết ngươi rồi cơ mà!” Nguyên Du nghe thấy lời nói ngắt quãng từ miệng tiểu tử kia, nở một nụ cười vô nghĩa, nói:

“Vậy sao? Đôi khi thứ nhìn thấy bằng mắt mới là thứ không đáng tin cậy nhất!” Nguyên Du nói xong liền không để cho Mục Đằng hồi thần liền đã xông lên, lần này hắn không cần Long Nha Đao, chỉ là kiểm nghiệm mà thôi, xem như chấp tiểu tử kia một đao vậy. Mục Đằng nhìn thấy Nguyên Du chưa thông báo gì mà đã xong lên, vẻ ngơ ngác biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như lúc nãy, sau lưng hắn hiện lên một chùm dây thực vật. Khốn Lâm Tử Đằng, Chiến Hồn hệ thực vật, là một Bát cấp Chiến hồn chuyên về khống chế tập thể và gây quấy nhiễu đến sự tập trung của đối phương.

Nguyên Du thấy Mục Đằng chưa gì đã triệu hồi ra Chiến Hồn của mình, tốc độ lại càng nhanh hơn, hắn không biết đó là Chiến Hồn có công dụng gì vậy nên đánh nhanh thắng nhanh là điều cần thiết. Mục Đằng thấy Nguyên Du vẫn một mực tiến lên nhưng vẫn không triệu hồi ra Chiến Hồn của bản thân, cái này khiến hắn cảm thấy một sự sỉ nhục vô cùng lớn lao, lập tức vận dụng năng lực Chiến Hồn của mình tiến hành đối chiến với Nguyên Du.

Đằng Khốn Đại Địa

Lấy Mục Đằng làm trung tâm, vô cùng vô tận dây tử đằng trồi lên từ mặt đất, cuốn lấy bất cứ thứ gì nó chạm vào bất kể đó là cái gì. Nguyên Du thấy Mục Đằng vậy mà đã tung chiêu liền cười nhẹ một cái, tên tiể tử đó càng tung nhiều chiêu thế này lại càng có lợi cho Nguyên Du, mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì mấy cái dây tử đằng này nằm rất sát nhau đến mức tưởng chừng chúng là một, nhưng đối với Nguyên Du tình trạng thế này lại hay, Ảnh Mâu của hắn yêu cầu có bóng tối thì tên tiểu tử kia đã tạo cho hắn một cơ hôi sử dụng quá tuyệt vời.

Nguyên Du không để ý đến chuyện mình có bị mấy cái dây tử đằng đó vây khốn hay không, thứ hắn cần quan tâm hiện tại chính là đán gục tiểu tử kia và sau đó hỏi cho rõ thân phận của nữ nhân đó. Mục Đằng thấy Nguyên Du vậy mà không trùn chân dù không biết đây là thứ gì, hắn tiếp tục vận dụng linh khí mở rộng phạm vi của chiêu này, chỉ cần Nguyên Du bị chế trụ vậy là hắn sẽ có cơ hội tấn công.

Như mong muốn của hắn, Nguyên Du do cứ cắm đầu chạy rất nhanh chóng đã bị mấy dây tử đằng vây khốn. Thấy thời cơ đã tới, Mục Đằng không dám chậm trễ, nhặt lên thanh đoản kiếm đã phóng đi lúc nãy, hắn vô cùng khẩn trương tiến đến Nguyên Du, hắn sợ mấy dây tử đằng này không đủ để vây khốn tên ma đầu kia. Khoảng cách cũng không quá xa, chưa tới ba giây Mục Đằng đã phòng đến trước mặt của Nguyên Du, hai thanh đoản kiếm nhanh chóng chém xuống từ hai bên cổ của Nguyên Du, nếu thành công, đầu của hắn sẽ chậm rãi rơi ra và sau đó là một tràng mưa máu phun ra từ cổ.

Mọi thứ rất thuận lợi, Mục Đằng thành công chém vào cổ của Nguyên Du nhưng ngay lập tức một cảm giác bất an ập đến, đặc biệt là khi thấy nụ cười khinh thường kia mặc dù kiếm đang kề cổ của Nguyên Du càng khiến cho cảm giác bất an kia tăng thêm.

Dựa vào trực giác của một con mồi, hắn vô cùng quyết đoán, đạp lấy ngực của Nguyên Du phóng ra đằng sau, ngay lập tức ở vị trí lúc nãy của hắn phóng ra hàng trăm, hàng ngàn cây trường mây mảnh vô cùng, nếu không né nhanh hắn đã có nguy cơ trở thành con nhím rồi. Nguyên Du thấy một kích bất ngờ của mình vậy mà không trúng liền hơi nhíu mày, tinh thần cảnh giác của tên này đúng là cao thật.

Nhìn thấy nguyên nhân của sự bất an, Mục Đằng liền bóp một vệt mồ hôi lạnh, quả nhiên tên này dù nhìn bề ngoài không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào nhưng khi vào chiến trận mới rõ.

“Ta có lời khen dành cho ngươi, trốn thoát một kích của ta.” Nguyên Du không chút để ý nói, vô cùng nhẹ nhàng vùng mình khỏi sự trói buộc của mấy dây tử đằng. Thật sự nếu hắn muốn thì mấy dây tủ đằng này còn khuya mới trói được, chẳng qua là vì dụ tên kia đến gần nên mới để nó đắc thủ.

Mục Đằng nhìn thấy hành động của Nguyên Du cũng liền hơi bất ngờ, tử đằng này có thể trói được cả Ngũ giai yêu thú, tuy không được quá lâu nhưng vẫn làm được, vậy mà Nguyên Du lại vô cùng đơn giản tránh thoát khỏi trói buộc. Thở dài một hơi, Nguyên Du không tiếp tục phóng đến mà chậm rãi cuốc bộ, mấy dây tử đằng kia cái gì cũng trói nhưng mỗi bước chân hắn bước đi, dây tủ đằng lại lui lại một chút như vật sống, Mục Đằng lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng liền có hơi sợ hãi,

“Được rồi, giờ chơi kết thúc.” Nguyên Du vô cùng hờ hững nói. Mục Đằng nghe liền mặt tái hẳn đi, từ đầu đến giờ, hắn khó khăn lắm mới gây được hai vết thương trên cổ Nguyên Du nhưng đó cũng là do Nguyên Du muốn thế, hắn cực khổ chống trả như vậy mà Nguyên Du chi coi nó như một trò chơi, trùng kích này Mục Đằng không chấp nhận được. Ngay lúc chuẩn bị đứng lên đấu khẩu với Nguyên Du thì cảm giác nguy hiểm kia trở lại, Mục Đằng lần này vô cùng thành thạo né tránh, không tới một nháy mắt sau vị trí lúc hăn đứng lúc nãy đã lúc nhúc trường mâu.

Né được một đòn nhưng cảm giác ấy vẫn chưa biến mất, ngay lập tức từ trên trần nhà, từ hai bên, từ dưới lên, đâu cũng thấy những cây trường mâu trực chờ, chỉ cần Nguyên Du một động tác là bọn chúng sẽ phóng ra ghim chết tên Mục Đằng đáng thương này. Thấy mình đã bị đã bị bao vây, Mục Đằng rất quyết đoán xông lại chỗ nữ nhân kia, ôm lấy nàng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một tâm lệnh bài, vô cùng thô bạo bóp nát nó và sau đó hai người biến mất trước con mắt ngỡ ngàng của Nguyên Du.

“Cái quái!? Để ta giả bộ ngầu lòi tí được không!” Nguyên Du nội tâm hét lên, nhưng hình tượng vẫn phải giữ dù xung quanh không có ai. Nguyên Du phát thệ, lần sau có giả vờ ngầu lòi thì phải đảm bảo đối phương không trốn thoát được, sau đó muốn làm gì thì làm, lần này xem như là bài học cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.