“Hệ thống, thứ lúc nãy tên tiểu tử đó bóp nát là gì?” Nguyên Du sau khi ngẫm lại bài học cho mình liền hiếu kì hỏi hệ thống, cái bùa bảo mệnh đó ai mà chẳng thích, giả sử như đi đánh nhau mà có bị dồn vào góc thì cũng có thứ mà thoát thân chứ không bị dồn tới chết.
“Lệnh Bài Truyền Tống. Ngũ cấp vật phẩm, được chế tác bởi Luyện khí sư Ngũ cấp và trận pháp được điêu khắc bởi Thất cấp Trận pháp sư, thường có hai trận pháp, một ở địa điểm cần đến và một bên trong lệnh bài, chỉ cần bóp nát là có thể sử dụng. Ngoài ra đối với một số Trận pháp sư cấp cao thể tạo ra một số trận pháp cần có lệnh bài tương ứng mới có thể sử dụng. Tuy nhiên, ở trong một số hoàn cảnh nhất định, Lệnh Bài Truyền Tống có thể không có tác dụng.” Nguyên Du gật gật đầu, thứ này đúng là đồ tốt nhưng có vẻ nó chỉ là vật phẩm xài một lần, vậy nên dù hắn có một cái trong tay thì ngoại trừ thời khắc quan trọng thì tuyệt đối không thể sử dụng, chưa kể theo như hệ thống nói, trong một số trường hợp thì loại bảo mệnh bài này sẽ bị vô hiệu hóa, Nguyên Du cảm thấy nó cũng khá gân gà, trong thời khắc quan trọng mà không sử dụng được cũng như không. Chưa kể để lọt lệnh bài vào tay địch nhân, vậy chẳng phải là dẫn sói về nhà sao.
Suy nghĩ một chút lợi và hại, Nguyên Du nghĩ thầm bản thân loại bảo mệnh phù này có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Lắc đầu, không nghĩ về mấy chuyện này nữa, hắn bước lại chỗ hai nữ nhân của mình, trên đường hắn cũng gặp một số xác chết trên tay vẫn còn đeo không gian giới chỉ, hắn cũng không quá cố kị, thấy bao nhiêu lụm bấy nhiêu, dù sao đám này cũng là nhất gia chi chủ, tuyệt đối không nghèo, Quãng đường đi đáng lẽ cũng chỉ tốn vài ba phút nhưng do hắn còn lượm đồ nên thành ra kéo dài hẳn mười lăm phút mới tới nơi. Nguyên Du sau khi đi tới hai nữ nhân của mình cũng đã mệt lả người, xác chết đích thực là rất nhiều, nói ít thì cũng phải cỡ năm trăm đổ lên, nhiều thì cũng hai ngàn đổ xuống, mà nãy giờ hắn đi cũng chỉ lụm chưa đến một phần mười số đó. Quá mệt mỏi cộng với lười, Nguyên Du hỏi hệ thống:
“Có cách nào thu hoạch mấy cái này mà không cần tốn sức không? Nói thật để thu hoạch hết đống này ta cũng hơi đuối.” Nguyên Du vô cùng thành thật nói. Hệ thống nghe xong, một tiếng hừ khinh bỉ vô cùng nhẹ, nhẹ như một cơn gió, nếu Nguyên Du không tập trung cũng không nghe được. Nguyên Du bị hệ thống khinh bỉ mặt liền xạm đen lại, càng ngày hắn càng nghi ngờ hệ thống rốt cuộc có phải vật sống hay không, hoặc là một thứ gì đó có tình cảm như con người nhưng trí tuệ thì vượt xa.
“Dĩ nhiên là có cách, nếu mấy cái này hệ thống còn không làm được thì thật nên tìm góc nào kín kín đập đầu chết đi.” Không lập tức trả lời Nguyên Du, hệ thống như tự biên tự diễn nói với một tông giọng khinh thường vô cùng. Nguyên Du lần này thật sự là bất ngờ, từ trước đến giờ mỗi lần Nguyên Du hỏi cái gì hệ thống đều sẽ lập tức trả lời chứ không trả treo thế này, ngay lúc hắn muốn hỏi cái gì thì hệ thống lại trở về như thường ngày, với một tông giọng chậm rãi, cứng nhắc, máy móc vang lên:
“Bằng cách sử dụng Ảnh Mâu đâm vào cơ thể bọn hắn, hệ thống sẽ có một mối liên kết với bọn hắn, dù không mạnh nhưng với tình trạng đã phơi bụng như thế này thì hệ thống có thể tùy ý lấy đi không gian trữ vật của bọn hắn.” Nguyên Du gật gật đầu. Vậy là trước hay sau gì hắn cũng phải sử dụng Ảnh Mâu mà thôi, nhưng lần này là một công hai chuyện, bằng cách sử dụng thêm Thôn phệ thì trong thời gian hệ thống lấy không gian trữ vật hắn cũng có thể hút lấy lực lượng của bọn hắn mà mạnh lên. Lúc này bất chợt ánh mắt của hắn nhìn về phía Lâm Vũ Thần, tiểu tử đó hiện tại khá thảm, tim đập rất yếu, gần như sắp chết đến nơi, dù biết là nhân vật chính sẽ không chết nhưng Nguyên Du vẫn muốn đảm bảo một chút, dù sao tiểu tử đó cũng là vì hắn mà ra nông nỗi này.
“Hệ thống...” Chưa để Nguyên Du nói hết câu, hệ thống đã xen miệng vào nói.
“Bóng tối như một phần cơ thể của kí chủ, vậy nên chỉ cần có liên kết với kí chủ thì ngài có thể tùy ý điều động lực lượng cho hắn.” Nguyên Du cứng miệng, mọi lần hệ thống đều là không đợi hắn mở miệng hỏi cơ mà, sao hôm nay khó ở thế, cộc cằn, không chừa cho hắn tí thể diện nào, may mà ở đây không ai nghe được chứ không hắn nhục chết mất.
Không đôi co với hệ thống, Nguyên Du bắt đầu bắt tay vào công việc, Ảnh Mâu được sử dụng, ngay lập tức toàn bộ Vân Gia bao phủ trong những thanh trường mâu đen nhánh nếu đứng từ trên cao nhìn xuống Vân gia hiện tại giống y hệt lưng của một con nhím, không may rơi xuống chỉ có nước đắp chiếu. Do trận chiến lúc nãy nên thành ra bây giờ tường đổ, cổng sập, cửa nát khá nhiều, vậy nên Ảnh Mâu vô cùng thuận lợi thi triển xuyên thủng khắp mọi nơi, Nguyên Du cũng không rõ mấy cái xác nằm rơi rớt ở đâu vậy nên chỉ đành biến nơi này thành một bàn chông thôi, dĩ nhiên là ngoại trừ chỗ hai nữ nhân của hắn, Nguyên Du không điên đến mức xiên chết tình nhân của mình, còn tiểu tử Lâm Vũ Thần kia thì tự cầu phúc đi thôi.
Chuẩn bị xong xuôi, Thôn Phệ lập tức được sử dụng, hệ thống cũng nhanh chóng bắt tay vào công việc. Bên cạnh mấy cái không gian trữ vật của bọn hắn chợt xuất hiện một cái lỗ tròn nhỏ vô cùng, đến mức dùng kính hiển vi cũng không nhìn thấy, từ cái lỗ nhỏ ấy chợt uất hiện một tay xương xẩu, trắng hếu, bàn tay kia mò mẫm đến khi chạm vào được không gian trữ vật. Không gian trữ vật sau khi bị nó chạm vào liền biến mất như chưa từng xuất hiện, lỗ tròn cùng bàn tay kia cũng biến mất theo. Quá trình này diễn ra cũng cực kì nhanh chưa tới hai giây tất cả đã hoàn thành, hệ thống vô cùng nhanh chóng phần công việc của mình trong khi Nguyên Du còn đang vật lộn với mớ lực lượng vô cùng vô tận tuôn vào cơ thể hắn.”
Cơ thể Nguyên Du lúc này do phải chịu quá nhiều lực lượng liền hơi to lên một chút, gân guốc nổi khắp cơ thể, cơ bắp phình to đến cực hạn. Hắn lúc này phải chịu qua nỗi đau đớn xé da xé thịt, nỗi đau từng cơ bắp của mình phình to đến cực hạn, nỗi đau khi từng mạch máu chịu không nổi chậm rãi nổ tung. Một số nơi trên cơ thể của hắn do không chịu nổi lực lượng này liền nổ tung, bao phủ một phần nhỏ cơ thể của hắn trong huyết dịch.
Đau đớn là thế nhưng Nguyên Du không la hét một chữ nào, cái này thì cũng đau đấy nhưng đau bằng lúc ta tiếp nhận huyết mạch và Chân Nhãn không? Nguyên Du cứ lấy câu đó làm động lực cho mình. Mấy cái xác theo một tốc độ mắt thường có thể theo dõi chậm rãi xẹp xuống, khô quắt lại. Mấy cái xác đó càng khô quắt bao nhiêu Nguyên Du càng phình to lên bấy nhiêu, hắn hiện tại như một gã béo phì cao 2m, từng thớ cơ trên cơ thể hắn đã bị xé toạc ra, một số thậm chí còn nổ to đên mức phá hủy một phần cơ thể hắn.
Quá trình đau đớn này diễn ra tròn một ngày trời, sau khi mặt trời đã lặn xuống rặng núi phía tây cũng là lúc Nguyên Du gần như chết đi vì đau đớn. Hắn lúc này như một quả bóng da căng phồng, không thấy nổi tay chân hay thậm chí đầu, hắn sở dĩ có thể phình to đến mức này là do Long Lân Giáp đã chịu một phần cho hắn cũng như kìm hắn lại, không cho hắn bạo thể. Nguyên Du lúc này hai mắt đã trắng dã không thấy tròng đen, thậm chí ngay cả nhịp thở cũng không nghe thấy, ngay cả nhịp tim cũng không nghe được do làm việc quá mức thành ra đã sớm nổ mấy tiếng trước rồi. Nguyên Du hiện tại đi vào trạng thái sắp chết tới nơi, tuy nhiên hắn vẫn động đậy. Nếu Hắc Long mà dễ giết như vậy thì nó đã sớm biến mất theo thời gian rồi. Lúc này, một phần lực lượng của hắn dưới sự dẫn dắt của hệ thống tiến hành truyền vào cơ thể Lâm Vũ Thần, thậm chí hệ thống còn tự ý sử dụng Ảnh Mâu ghim chặt hai nữ nhân của hắn, cưỡng ép họ tiếp nhận lực lượng này.