Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 58: Chương 58: Cảnh giới bạo tăng




Hệ thống không chút kiêng dè sử dụng vài cây ảnh mâu đâm vào tay chân Vân Nhược Hân và Cơ Thanh Huyền. Hai người bị hắn bất ngờ tấn công liền muốn phản kháng, nhưng cơ thể lại không thể cử động, chỉ có thể bị động tiếp nhận tấn công của hắn. Hai người quan sát Nguyên Du từ đầu đến cuối, cũng đồng thời nhìn thấy quá trình hắn phình to đến cực đại như vậy, tuy rất muốn tiến lên giúp đỡ nhưng họ lại sợ bản thân táy máy tay chân khiến hắn bạo thể, lúc đó có hối hận cũng không kịp thành ra chỉ có thể bất lực quan sát Nguyên Du chết đi sống lại vì đau đớn. Hai người không làm gì hắn nhưng chưa chắc hắn đã không làm gì các nàng, mấy cây ảnh mâu đang xiên qua tay chân hai người và cơ thể của tiểu tử kia chính là ví dụ.

Hai người không làm gì được, chỉ có thể gọi lớn tên hắn trong vô vọng, đến mức khàn cả giọng, nhưng Nguyên Du không có dấu hiệu nào là tỉnh dậy. Hệ thống giải quyết ngoại giới xong, trong cơ thể Nguyên Du bất chợt hình thành hai ống dẫn lớn vô cùng, một ống dẫn rơi xuống phía dưới theo đúng định luật vật lí, phía dưới đó chính là Bạch Vô Thiên. Nàng cùng hắn có liên kết cùng nhau, nàng đau thì hắn không sao, nhưng nếu hắn đau nàng tuyệt đối có sao, Bạch Vô Thiên lúc này cuộn người vì đau đớn, cổ họng đã sớm gào thét đến mức gần như rách ra, hồn thể như có như không xuất hiện giữa thiên địa tối tăm, giống như lúc nào cũng có thể biến mất vậy. Nàng lúc này vừa đau đớn vừa hận thấu xương Nguyên Du, nếu không phải hắn ép nàng vô đây thì nàng cần chịu sự giày vò này sao? Bạch Vô Thiên hai mắt đỏ ngầu, nhiều lúc nàng muốn tự bạo mà chết, Chiến Thánh cường giả chỉ có thể chết vì danh chứ không thể chết vì nhục, nhưng mỗi lần nàng làm như vậy thì lại có một loại lực lượng gì đấy mạnh hơn nàng cả ngàn, cả trăm ngàn lần trấn áp khiến nàng không thể làm được. Nàng cũng nhiều lần thử trốn ra khỏi cái lồng giam này nhưng cứ đến một độ cao nhất định lại xuất hiện mấy sợi xích kia đành nàng trở lại.

Ngay khi Bạch Vô Thiên định trốn một lần nữa, xung quanh nàng bất chợt xuất hiện vô số sợi xích khóa hồn thể của nàng lại. Lần này thậm chí còn chặt hơn lúc hắn cưỡng ép đưa nàng vào đây. Bạch Vô Thiên điên cuồng giãy dụa nhưng tất cả đều là phí công, mấy sợi xích không chút di chuyển tiếp tục đinh nàng tại chỗ. Ngay lúc này, từ trên cao, chậm rãi xuất hiện một ống dẫn to, nó bắt đầu lượn lờ như xác định con mồi. Sau vài giây, đầu ống dẫn bất chợt nhỏ lại như một cây kim, nó không chút thương hoa tiếc ngọc đâm thẳng vào đầu Bạch Vô Thiên. Nàng bị nó tấn công hai mắt tuyệt vọng, sau đó một tiếng hét đầy thê thảm vang lên giữa phiến không gian đen tối đầy tĩnh mịch kia.

Đầu ống dẫn còn lại tìm đến hồn thể của Nguyên Du. Hồn thể của hắn hiện tại co tròn người lại, khuôn mặt liên tục hiện ra bộ dạng đau đớn vô cùng, tuy nhìn hắn tốt hơn Bạch Vô Thiên vô số lần nhưng cũng giống như nàng, nếu không làm gì hắn cũng sẽ chết. Ống dẫn kia lần này vô cùng nhẹ nhàng trườn quanh người Nguyên Du, quấn quanh người hắn. Sau đó đầu ống dẫn cắm vào đan điền của hắn, bắt đầu vận chuyển linh hồn lực lượng tiến hành cưu chữa hồn thể của hắn.

Linh khí cuồn cuộn như sóng thủy triều dồn dập trào vào cơ thể của ba người kia. Lâm Vũ Thần còn tốt, hắn đã sớm ngất đi, nhưng hai nữ nhân thì không, họ bị buộc phải hấp thụ mớ lực lượng cuồng bạo này. Lực lượng dũng mãnh tiến vào cơ thể nhưng chưa kịp luyện nó nó lại bị lôi ra, sau đó lại một tốp lực lượng khác tiến vào, sau đó lại bị lôi ra. Quá trình này thật sự không dễ chịu chút nào, giống như bị dao đâm, chưa kịp rút ra thì nó lại xiên vào khiến hai người phải nhăn mày vì đau đớn. Bốn người hiện tại hình thành một hình tam giác, Nguyên Du rút ra lực lượng cho hai nữ nhân của mình, hai nữ nhân lại rút lực lượng cho Lâm Vũ Thần, tiểu tử đó lại rút lực lượng cho Nguyên Du, cứ như vậy tuần hoàn.

Nhưng nhờ vậy, không tới hai canh giờ sau, cơ thể Nguyên Du đã trở lại như bình thường. Hắn lúc này hoàn toàn tỉnh táo do bị hệ thống đánh thức từ cơn mê mang, không biết hệ thống làm thế nào nhưng chỉ cần nghe tiếng “ting” là hắn ngay lập tức tỉnh dậy. Tuy vẫn còn đau đớn tới cùng cực nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều. Nguyên Du cố gắng mở mắt, cố gắng lắm mới miễn cưỡng mở được, tràng cảnh sau đó khiến hắn ngạc nhiên đến ngây người.

Sau lưng Cơ Thanh Huyền hiện lên hư ảnh của một con sói, liên tục ngửa đầu lên hú những tiếng dài, đó là chiên hồn của nàng Khiếu Nguyệt Lang, nó hiện tại to lớn vô cùng, bộ lông ánh bạc phản xạ lại xánh sáng của trăng khiến nó nhìn vô cùng mềm mại cùng đẹp đẽ. Không ồn ào giống CƠ Thanh Huyền, Vân Nhược Hân lại yên bình hơn rất nhiều, nàng hiện tại được bao bọc trong đôi cánh của một con băng phượng hoàng, phượng hoàng hai mắt dáo dác nhìn ngó xung quanh giống như đề phòng kẻ địch tập kích, cả cơ thể nó tỏa ra vô tận hàn khí đóng băng mọi thứ trong khoảng ba bốn mét xung quanh, Ngục Hàn Phượng, Cửu cấp Chiến Hồn, yêu thú hệ, tương truyền đã mất tích cách đây trên dưới năm vạn năm, một lần vẫy cánh có thể đóng băng vạn dặm, là tử địch của Liệt Hỏa Phượng Hoàng.

Ánh mắt Nguyên Du nén lại vẻ vui mừng, bắt đầu nhìn về phía tiểu tử Lâm Vũ Thần. Chỉ thấy tiểu tử đó nằm gọn trên mai của một con rùa lớn màu xanh cỏ trông vô cùng cổ lão. Con rùa thò đầu ra, hai măt híp lại nhìn chằm chăm vào Nguyên Du, đồng thời còn không ngừng kêu nhỏ lấy mấy tiếng cảnh cáo. Bất Diệt Thần Quy, vượt trên cả cửu cấp, không có xếp hạng rõ ràng cho Chiến Hồn này. Tương truyền rằng nó là sinh vật sống đầu tiên sống trong vũ trụ này, đúng như tên gọi, nó là bất diệt, nó là tồn tại vĩnh cửu, không có thứ gì có thể giết chết. Nguyên Du hâm mộ nhìn tên Lâm Vũ Thần đồng thời cũng hơi khó hiểu, nếu hắn nhớ không lầm thì Chiến Hồn của tên đó là Chiến Thần Khải Giáp cùng Trảm Thần Kiếm mới đúng, vậy thì cớ vì sao hiện tại lại là Bất Diệt Thần Quy? Thậm chí ngay cả Bất Diệt Thần Quy cũng chỉ la được tác giả úp mở đồng trong một tập ngoại truyện thông qua mấy lời miêu tả ngắn gọn đó cùng với một bức vẽ trong hang động của một bộ tộc vô cùng xa xưa.

Nguyên Du vô cùng khó hiểu, ngay lúc hắn muốn hỏi hệ thống thì tiếng nói của hệ thống đã vang lên trong đầu hắn:

“Hệ thống đề nghị kí chủ nhanh chóng hoàn thành hấp thu hết số lực lượng này.” Hệ thống lần này vô cùng băng lãnh nói, Nguyên Du không khó nghe ra hệ thống đang tức giận. Hắn muốn lên tiếng giải thích thì hệ thống đã chặn họng hắn.

“Trước khi mọi việc hoàn thành, hệ thống tạm thời không trả lời bất cứ câu hỏi nào.” Lần này không còn băng lãnh mà chỉ là một giọng nói vô cùng hờ hững như thường ngày. Nguyên Du thở dài, nhìn về phía hai nữ nhân của mình, hắn lúc này mới phát hiện tay chân họ vậy mà bị Ảnh Mâu ghim trúng, hắn cuống cuồng giải trừ nhưng thất bại. Nguyên Du thử hết lần này đến lần khác nhưng chỉ tổ phí công, mấy cây Ảnh Mâu đó dường như không còn nghe lời hắn mà vẫn một mực cắm chặt vào tay chân họ. Nguyên Du trên trán nổi gân xanh, chuẩn bị đối chất với hệ thống thì hệ thống vẫn với câu nói lúc nãy, chậm rãi đáp lời:

“Trước khi mọi việc hoàn thành, hệ thống tạm thời không trả lời bất cứ câu hỏi nào.” Nguyên Du lần này là điên thực sự, trong lúc hắn ngất đi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà hai người bọn họ lại bị Ảnh Mâu của hắn ghim trúng, vì cái gì hắn lại không thể giải trừ chúng? Nguyên Du vò đầu bứt tai. Sau một lúc phát tiết vào không khí, hắn rốt cuộc bình tâm lại, nếu hệ thống đã nói như vậy thì chỉ đành hấp thụ hết số lực lương này, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ.

Nguyên Du không dám chậm trễ, nếu như bên ngoài đã có hai người bị Ảnh Mâu của hắn làm bị thương vậy thì không có lí do gì nữ nhân bên trong hắn không bị làm sao. Nguyên Du từng được hệ thống cảnh báo rằng nếu hắn đau Bạch Vô Thiên cũng sẽ đau, nếu hắn chết nàng cũng sẽ chết, mà suốt cả ngày hôm nay hắn phải chịu đau đớn cùng cực vậy thì nàng ấy cũng không tránh khỏi.

Kìm nén lại sự gấp gáp, Nguyên Du toàn tâm toàn ý hấp thụ lực lượng này. Dựa theo khung xương đã được hệ thống làm sẵn, Nguyên Du rất nhanh chóng làm theo, giữ lại sáu phần lực lượng, bốn phần bắt đầu đưa cho hai nữ nhân luyện hóa phụ, sau đó hai người sẽ truyền hai phần cho Lâm Vũ Thần, tiểu tử đó luyện hóa xong sẽ trả lại hắn hai phần. Cứ như vậy tiếp tục tuần hoàn. Nguyên Du liên tục cung câp lực lượng cho ba người kia, đổi lại họ sẽ phải luyện hoa một phần lực lượng cho hắn, đây là một cuộc trao đổi vô cùng có lợi. đặc biệt là tiểu tử kia. Nguyên Du lúc nãy do ngất đi nên chỉ có thể xả ra lực lượng và hấp thụ lực lượng đã được chắt lọc chứ không thể luyện hóa lực lượng bên trong cơ thể thành ra hắn không tăng trưởng quá nhiều.

Nhưng lần này hắn đã tỉnh táo, tự thân luyện hóa một phần sức mạnh trong cơ thể, sau đó lại tiếp nhận lực lượng tiểu tử kia phản hồi về. Cảnh giới của hắn nhanh chóng tăng cao, từ Khởi Hồn cảnh sơ kỳ...trung kỳ... hậu kỳ... đỉnh phong, sau đó dừng lại ở Khởi Hồn cảnh viên mãn, chỉ cần một chút xíu nữa là có thể vào Võ Hồn cảnh. Hắn do nhập cuộc muộn nên hấp thụ được nhiêu đó đã là quá tốt, Nguyên Du cũng không đòi hỏi nhiều hơn, lần này thật sự dọa sợ hắn, nhiều khi hấp thụ một lúc quá nhiều cũng không tốt, lần này may mà có Long Lân Giáp chứ không là hắn chưa kịp hưởng hết thế gian mỹ nhân thì đã phải xuống đất ngủ với dế rồi. Nguyên Du thề độc, lần sau dù có chết cũng phải từ từ mà hấp thụ, nốc quá nhiều mà không tiêu hóa được thì chỉ có vẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.