Thề thốt xong xuôi, Nguyên Du bắt đầu đi vào chính đề:
“Hệ thống, rốt cuộc trong lúc ta bất tỉnh đã có chuyện gì xảy ra!” Không còn vẻ dịu nhẹ như trước, hắn trầm giọng hỏi.
“Hệ thống đã từng nói: Dù tỉ lệ tử vong có là 10/10 thì hệ thống vẫn có cách giúp kí chủ không chết. Nhưng để làm được việc đó hệ thống đành phải hi sinh “một chút giun dế” để giúp kí chủ sống sót.” Hệ thống vô cùng hờ hững nói, tựa như sinh mạng của bọn họ đứng trước mắt nó cũng chả đáng được bao nhiêu cân lượng.
“Nhưng ngươi chưa hỏi qua ý ta, lỡ như... lỡ như bọn họ không chịu nổi thì sao!” Nguyên Du gần như gầm rú nói.
“Trong thời khắc đó, nếu đợi kí chủ đồng ý thì ngài đã chết không biết bao nhiêu lần mà nói rồi, và nếu bọn chúng không chịu nổi đó là do bọn chúng quá yếu, chỉ là một chút sức mạnh đều chịu không nổi thì không có tư cách để đồng hành cùng với kí chủ.” Hệ thống lạnh lùng đén vô cảm trả lời. Nguyên Du tức đến điên người, không lo cho thương thế của cơ thể, hắn ngửa cổ gầm thét một tiếng, xuyên thủng chín tầng mây. Hai mắt hắn đỏ tươi như máu, hệ thống này, rốt cuộc là cái quỷ gì! Nếu như hắn không tỉnh lại kịp lúc hấp thụ một phần sức mạnh thì sao? Bọn họ sẽ sống đến lúc hắn hoàn toàn tỉnh lại sao. Ngay khi hắn muốn chửi rủa hệ thống, thì giọng nói hờ hững kia lại vang lên, dập tắt cái lí do hắn đang tự tạo ra để lừa dối bản thân kia:
“Thưa kí chủ, nguyên nhân gây ra toàn bộ sự việc này hoàn toàn là do một tay ngài gây nên, vậy nên dù bọn họ có chết đó cũng là do cách làm việc thiếu suy nghĩ của ngài. Thậm chí hôm nay, kí chủ có không may đánh mất tu vi, đó cũng là do bản thân ngài tự nhận lấy hậu quả.” Hệ thống càng ngày càng khinh thường kí chủ của mình, nó thật sự không hiểu tại sao “người đó” lại bắt nó phải phục vụ cho con người thấp kém, nông nổi, ngu xuẩn như thế này.
Nguyên Du bị hệ thống chặn họng liền không thể nói ra câu nào, đúng vậy, toàn bộ mọi chuyện này đều là do hắn, nếu hắn không tham lam hấp thụ nhiều như vậy thì bọn họ đã không phải chịu sự đau khổ này. Nếu hắn bình tĩnh hơn, hắn đã có thể đưa ra giải pháp tốt nhất để vẹn toàn tất cả chứ không phải là cược tính mạng của mọi người. Nguyên Du quỳ xuống, đúng cái tư thế hắn vẫn luôn ghét cay ghét đắng đó, hắn vò đầu bứt tai, hắn đúng là có tính trăng hoa thật nhưng đối với nữ nhân của mình đó chính chân tâm thật ý, nếu thiếu một người hắn đã có thể điên cuồng đến mức tàn sát tất cả, thậm chí bỏ qua giới hạn của bản thân, một khi điên lên thì không còn quy tắc nào có thể trói buộc được con thú nữa. Đằng này hắn xém chút mất đi hai, thậm chí ba người, tất cả là do sự nông nổi của hắn.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn, Nguyên Du ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là khuôn mặt đầy thê thảm của tiểu tử Lâm Vũ Thần kia. Lâm Vũ Thần kì thực đã sớm tỉnh, hắn cũng nhận thấy bản thân vậy mà có được một cái Chiến Hồn, mặc dù không biết đẳng cấp nhưng thấy vẻ hâm mộ của Nguyên Du vậy chắc chắn không phải phàm phẩm.
Sau khi hấp thụ lực lượng tuôn ra từ cơ thể của Nguyên Du, hắn định ngồi điều tiết một chút thì một tiếng gầm đầy phẫn nộ của Nguyên Du đánh thức hắn. Lâm Vũ Thần chỉ thấy Nguyên Du điên qua một lần, lần này không biết là vì lí do gì, vậy nên hắn đành quan sát Nguyên Du từ đầu tới cuối. Cũng nhờ vậy mà hắn thấy được một số biểu cảm không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của người hắn luôn kính trọng này, đó là sợ hãi, hối hận, dằn vặt. Sau khi thể hiện mớ cảm xúc đó thì Nguyên Du bất chợt quỳ xuống ôm đầu, vò đầu bứt tai.
Lâm Vũ Thần không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn nhớ Nguyên Du đã từng nói: đầu gối nam nhân chỉ có thể quỳ trước phụ mẫu, tuyệt không quỳ dưới bất kì ai.Vậy mà hôm nay hắn lại thây Nguyên Du lại đi ngược lại lời nói của bản thân, quỳ xuống, vò đầu bứt tai. Không nhìn nổi cảnh này, tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng Lâm Vũ Thần vẫn tiến lên an ủi hắn, dù cho có nguy cơ bị Nguyên Du chém chết.
Nguyên Du nhìn thấy bản thân vậy mà bị tiểu tử này an ủi liền cảm thấy mỉa mai vô cùng. Bình thường đối với Lâm Vũ Thần, Nguyên Du đều giữ thái độ bề trên kẻ dưới, bởi từ trong thâm tâm của hắn cho rằng Lâm Vũ Thần dù là nhân vật chính nhưng không thể bằng hắn được, đó là lí do gần như lúc nào Nguyên Du cũng gọi hắn là tiểu tử chứ không phải tên hay gì khác. Nhưng hiện tại hắn lại bị kẻ hắn luôn khinh thường an ủi, cái này khiến Nguyên Du cảm thấy vô tận mỉa mai. Nguyên Du nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó thở dài ra.
Lâm Vũ Thần dù có bị diệt môn nhưng trên con đường chứng đạo, hắn vẫn có thể nở một nụ cười, vậy thì cớ vì sao Nguyên Du hắn lại không thể? Bọn họ vẫn chưa chết, tức là sai lầm này vẫn còn chỗ để cho hắn sửa sai, tuy không biết sau chuyện này bọn họ có hận hắn hay không nhưng hiện tại cứ làm những gì có thể đi, Nguyên Du tự thôi miên bản thân.
Sau cái thở dài kia, khuôn mặt hắn trở lại vẻ cười như thường ngày, vẫn là một nụ cười nhẹ dù có chuyện gì xảy ra kia. Lâm Vũ Thần thấy Nguyên Du đã trở lại liền thở dài một hơi, tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như thường ngày kia khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút. Bỏ tay ra khỏi vai Nguyên Du, Lâm Vũ Thần biết hắn không thích bị đụng chạm quá nhiều. An ủi xong, hắn lập tức ngồi thụp xuống, bắt đầu nhập định điều tiết lại linh khí trong cơ thể.
“Không ngờ ta lại có ngày bị ngươi an ủi a.” Nguyên Du cười nói, mặc kệ tiểu tử kia có nhập định hay chưa. Dù sao hắn vẫn phải cảm ơn tiểu tử đó đã đánh thức hắn sớm hơn, bằng không người thì chưa chết mà hắn đã thành kẻ mất hồn. Nguyên Du ngó Lâm Vũ Thần một tí, sau đó bỏ mặc tên đó ở lại sân tu luyện, còn bản thân thì đi vào trong gặp hai nữ nhân của mình.
Hai người sau khi bị cắt đứt nguồn cung cấp linh khí đã tỉnh, cũng nhìn thấy khung cảnh giống như Lâm Vũ Thần đã thấy nhưng hai người không một ai tiến lên an ủi, hỏi thăm hắn cả. Trong một ngày, hắn đã cho hai người nhìn thấy địa ngục hai lần, một lần hai người tận mắt chứng kiến, một lần hai người xém chút chết mất đi. Vậy nên hai người hiện tại đối với Nguyên Du luôn giữ thái độ cảnh giác, kể cả Vân Nhược Hân nàng hiện tại đối với Nguyên Du vô tận đề phòng, tuy hắn đã đến đây vì nàng nhưng không có gì chắc chắn hắn sẽ không giết nàng cả, vậy nên đề phòng hắn vẫn là mối ưu tiên số một.
Nguyên Du cách bọn họ chỉ còn chưa tới ba mét liền dừng lại, nhìn lấy nữ nhân của mình đang đề phòng mình thậm chí còn gọi ra cả Chiến Hồn, cái này khiến hắn cảm thấy sâu sắc thất bại. Thở dài một hơi, hắn nhìn lấy tay chân họ, tứ chi bị mấy cây Ảnh Mâu đâm xuyen qua, tuy hiện tại đã không còn chảy máu nhưng chắc chắn là còn rất đau. Nguyên Du thấy cảnh này, đau lòng hỏi:
“Còn đau không?”
“Còn tốt, ít nhất là hiện tại.” Cơ Thanh Huyền lạnh lùng đáp. Nguyên Du thấy nàng hờ hững với hắn như vậy cũng chỉ biết thở dài, sau đó không có ý tứ nói:
“Các nàng có muốn nghe ta giải thích chứ?”
“Không.” Cơ Thanh Huyền không chút chần chờ đáp, tình cảm nàng đối với hắn không quá sâu đậm, chưa đến mức hắn nói gì nàng phải nghe đó. Nguyên Du nhìn sang Vân Nhược Hân, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu. Nguyên Du thở dài, họ đã không muốn nghe vậy thì hắn cũng không giải thích, một số việc mình càng giải thích họ lại càng không tin, vậy chi bằng im lặng để họ tự thân tìm hiểu. Hai người thấy Nguyên Du thở dài, sau đó im lặng, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác áy náy, nó liên tục thúc giục họ cho hắn một cơ hội giải thích nhưng cuối cùng hai người lại không làm vậy, không có lí do nào để nghe hắn giải thích về chuyện này cả.
“Được rồi, các nàng không muốn nghe ta cũng không ép, nhưng chúng ta không thể cứ ở đây mãi, đúng không?” Nguyên Du thấy giải thích đã vô vọng, vậy thì chỉ có nước dụ hai người về nhà, sau đó để họ tự thân trải nghiệm hắn là con người thế nào.
Hai người nghe Nguyên Du nói cũng có lí, liền gật đầu. Cảnh giác nhìn theo bóng lưng của hắn. Nguyên Du cười khổ, hai người từ nữ nhân của hắn bây giờ lại giống như cảnh sát áp giải tội phạm. Đi ngang qua Lâm Vũ Thần, Nguyên Du gọi hắn tỉnh dậy. Lâm Vũ Thần tỉnh lại từ trạng thái nhập định hơi ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy Nguyên Du đã di chuyển liền không lo được trước sau lập tức bám theo sau hắn.
Nguyên Du dẫn đầu đoàn người đi về phía ngôi nhà ọp ẹp của mình. Lâm Vũ Thần và Vân Nhược Hân đã đi qua nơi này một lần nên không bất ngờ lắm, nhưng Cơ Thanh Huyền thì có, nàng thực sự không hiểu vì sao một đại thiên tài như Nguyên Du lại ở trong căn nhà ọp ẹp thế này. Đoàn người tiến vào ngôi nhà, Nguyên Du ra hiệu họ ngồi lên phản chờ hắn. Nguyên Du hiện tại cả người toàn máu là máu, một số nơi thậm chí còn da tróc thịt bong, có nơi có thể thấy cả cái xương trắng hếu của hắn. Chọn đại một bộ đồ, Nguyên Du nhanh chóng thay lên, tắm rửa để sau đi, dù sao ở nơi này hai ba ngày tắm một lần cũng không hiếm. Thay quần áo xong xuôi, hắn quăng cho tiểu tử kia một bộ, sau đó nói:
“Thay xong thì đi bán mớ da thịt yêu thú đi, tiện thể mua ít đồ ăn.” Nguyên Du kì thực là đang đuổi Lâm Vũ Thần đi, hiện tại đang là giai đoạn căng thẳng giữa hắn và hai nữ nhân, vậy nên cần một chút không gian hâm nóng tình cảm, mà có một tên tiểu tử ngồi kế bên xem như xem kịch thế kia thì còn làm ăn gì. Lâm Vũ Thần cũng không ngốc, hắn hiểu Nguyên Du muốn nói gì, vậy nên rất nhanh chóng thay đồ sau đó đi bán mớ chiến lợi phẩm thu được từ yêu thú.