Vân Mặc thua trận này không oan, thứ nhất hắn đã khinh địch, thứ hai là liên tục bị quấy phá, thứ ba cũng là thứ quan trọng nhất - hắn đã bỏ qua một đối tượng nguy hiểm. Ba người nếu đánh với nhau thì căng lắm phải có đồng quy vu tận mới may ra tìm được kẻ chiến thắng còn không thì rất khó, nhưng cái thế chân vạc đó đã bị phá vỡ khi Vân Tiêu hợp tác với Vân Uyên để loại bỏ Vân Mặc.
Vân Tiêu vốn là một đối thủ rất dễ loại bỏ do không có những lợi thế giống hai người kia, nhưng bù lại cậu có được một thứ, đó là con bài cuối cùng. Cái đầu của cậu cũng không phải để chưng chơi cho vui, kì thực tình cảm của cậu đối với Vân Uyên không có sâu đậm như vậy, tất cả chỉ là tung hỏa mù. Vân Tiêu cố tình bày ra vẻ si mê với Vân Uyên để nàng giảm bớt sự hoài nghi với cậu, đồng thời sẽ tạo cho đối phương một cái suy nghĩ lầm, đó là cậu sẽ dâng cái chiến thắng này đến cho nàng. Cậu trợ giúp Vân Uyên tấn công cũng là để nàng càng tin tưởng vào hắn hơn, càng sẽ tin tưởng vào cái khả năng cậu sẽ hai tay dâng lên chiến thắng cho nàng. Vậy nên từ đầu đến giờ Vân Tiêu có thể xem như một binh cũng không hao tổn mà đã diệt được một cái đối thủ mạnh.
Đối với Vân Mặc, Vân Uyên mới thực sự là đối thủ còn Vân Tiêu chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi vậy nên từ đầu cho đến lúc pháo đài của hắn bị diệt thì Vân Tiêu vẫn một mực an bình. Vân Uyên xem Vân Tiêu như đồng minh nên cũng không có tấn công cậu mà phối hợp để loại bỏ Vân Mặc ra khỏi trận chiến này. Sau khi hạ được đối thủ lớn nhất, với vị thế của một nữ vương, nàng chậm rãi đi ra khỏi pháo đài, xung quanh được bảo vệ bởi lá bài cuối cùng của nàng, trọng binh. Chúng mặc lên mình bộ giáp nặng nề kín cả người, mũ cũng chỉ được khoét hai cái lỗ để nhìn xuyên qua, tay chúng cầm lấy một cây đại đao, sau lưng còn vác theo một cái nỏ cực lớn đã được lên tên sẵn.
Vân Tiêu nhìn cỗ lực lượng này trong lòng mừng thầm, trận này có vẻ đã có được người chiến thắng rồi. Tuy nghĩ là vậy nhưng cậu cũng không dám quá khinh thường, ai mà biết được trong tay nàng liệu còn quân cờ thứ sáu hay không? Nghĩ như vậy, tượng binh vẫn để vào một góc, tạm thời không động đến. Nhìn vào cái mô hình, cậu có thể thấy rõ ràng có một nhóm quân đang chậm rãi di chuyển đến vị trí chính giữa, nơi có một cái lệnh bài màu vàng kim đang phát sáng.
Tuy không có ý định thua ở trận này nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt để xuất binh. Nếu muốn thắng được trận này nhất định phải ra đòn đúng lúc, đúng thời điểm bằng không mọi thứ sẽ là đổ sông đổ biển. Hiện tại thứ khiến cậu đau đầu đó là cách biệt quân sự hai bên, Vân Uyên rõ ràng chiếm ưu thế hơn khi có được trọng binh cũng như pháo binh. Tuy bộ binh có thể từ từ mài chết trọng binh nhưng pháo binh chưa chắc đã để yên, còn có quân du kích còn đang lăm le. Nếu dùng tượng binh thì tỉ lệ thắng cũng rất cao khi mà quân địch đang tụ tập một chỗ thế này, chỉ cần thả ra thì mấy con voi sẽ giày xéo quân địch, nhưng thể hình quá lớn lại là một điểm yếu chết người, đối với quân bình thường thì tượng binh là một mối họa nhưng đối với pháo binh thì chúng chả khác quái gì những cái bia di động cả, tốc độ chậm mà tầm tấn công thì lại có hạn thành ra nó khá là phế trước những loại vũ khí phá hủy tầm xa.
Ngoài binh lực ra thì cần một yếu tố khác, đó chính là tâm lí. Muốn tập kích phải chọn lúc đối phương thiếu phòng vệ nhất. Binh lực thì chơi không lại, tâm lí thì Vân Uyên lúc nào cũng đề phòng cao độ vậy nên rất khó để tập kích, đã như vậy rồi thì đành phải xài cách khác thôi. Dựa theo những gì quan sát được từ trận chiến trước thì người được sắp xếp đã ra khỏi pháo đài, nơi đó hẳn đang rất thiếu phòng vệ, chơi chính diện không được thì đành chơi móc lốp vậy. Nhưng nếu cứ như vậy mà đi thì Vân Uyên khá chắc sẽ hoài nghi, vậy chỉ còn cách để cô ta không có thời gian để phân thần thôi. Vân Dật Nam đứng đằng sau quan sát nhất cử nhất động của Vân Tiêu, thấy biểu hiện nghiêm túc của cậu hắn cũng chỉ gật nhẹ, dùng đầu óc không phải thế mạnh của hắn.
“Này, giúp ta chuyện này được chứ?” Vân Tiêu vô cùng nghiêm túc quay đầu nhìn người nam nhân sau lưng mình, đã được Nguyên Du xếp vô đây vậy thi thực lực chắc cũng sẽ không kém hai người kia quá nhiều. Vân Dật Nam nhẹ nhàng gật đầu, việc của hắn là giám sát và thi hành một số mệnh lệnh, còn chuyện ai thắng ai thua không liên quan đến hắn.
“Kế hoạch là thế này, trong lúc ta đánh lạc hướng Vân Uyên, ngươi sẽ lẻn vào pháo đài của cô ta và cướp lấy lá cờ. Hiểu chứ?” Đây thực sự không thể xem là một cái kế hoạch được bởi dù có là một đứa nhóc cũng có thể nghĩ ra, trò giương đông kích tây này thật sự có thể thành công sao? Vân Dật Nam thầm nghĩ nhưng cũng không nói gì, chỉ thầm gật đầu rồi chờ đợi dấu hiệu. Sau khi giải quyết xong bên này, Vân Tiêu nhìn sang mô hình, có vẻ như cô ta đã cách khá gần cái lệnh bài đó rồi, cũng nên phản công thôi. Gật đầu với Vân Dật Nam, Vân Tiêu ngay lập tức ra lệnh cho cung thủ bắn một loạt tên về phía chỗ pháo binh, chỉ cần phế được đám lính đó thì tỉ lệ chiến thắng sẽ cao hơn một chút.
Ngay khi tên vừa được phát, Vân Dật Nam chậm rãi biến mất trong không khí. Tên rơi như mưa cắm xuống mặt đất nhưng hiển nhiên Vân Uyên dù đã đến gần lệnh bài nhưng vẫn rất chú ý đến từng nhất cử nhất động của Vân Tiêu, ngay khi tên vừa được phát thì bên cô cũng đồng dạng bắn một loạt pháo rồi đám lính đó tạm thời bỏ pháo đến núp sau lưng trọng binh, lớp giáp cứng rắn đó sẽ giúp che chắn được phần nào. Loạt tên đầu tiên chỉ có thể lấy đi sinh mạng của tầm năm sáu pháo thủ do không kịp chạy nhưng đổi lại pháo đài có mấy cái lỗ to bằng cái thau xuất hiện, cung thủ cũng chết mất hai ba người. Nhưng dù là thế, trận này Vân Tiêu vẫn có lợi hơn, vậy nên loạt tên thứ hai rất nhanh chóng được phát ra.
Giống với lúc nãy, loạt tên này hoàn toàn thất bại khi chỉ có thể giết được một tên trọng binh, mũi tên cắm thẳng vào đầu hắn thông qua cái lỗ trên giáp, dù đã được bọc giáp toàn thân mà vẫn bị chết bởi cái này thì thật đúng là xui. Mũi tên đợt ba nhanh chóng được lắp lên, khi một loạt nữa chuẩn bị phát thì dị biến xảy ra, một loạt đá đột nhiên bắn tới, Vân Tiêu mở to mắt nhìn về phía tảng đá được ném tới, là phía pháo đài của Vân Mặc, nhưng rõ ràng hắn đã bị loại vậy thì ai đang bắn? Sau khi suy nghĩ một chút đáp án liền hiện ra, có lẽ là đám quân du kích của Vân Uyên, nghĩ đến đây cậu không khỏi nghiến răng, nữ nhân này thật sự phiền phức.
Nhờ có dị biến này xảy ra mà pháo thủ đã trở về được vị trí của mình, một loạt pháo nhanh chóng được bắn ra, mục tiêu là đám cung thủ. Thấy cảnh này, trên tay cậu xuất hiện một cái tượng gỗ khác, là tượng thuẫn binh, dù không thể chặn được một trái pháo nhưng ít nhất vẫn giảm được thương vong. Quả nhiên là sau một đợt tấn công, quân số dù có giảm nhưng chỉ là con số lẻ, không đến mức báo động. Thở dài sau sự tấn công, mấy mũi tên lại được phát, bên dưới chân pháo đài một nhóm lớn bộ binh nhanh chóng chạy tới đại đội của Vân Uyên. Thấy cảnh này, máy bắn đá lại được phát, hàng loạt viên đá lớn bay lên không trung với một tốc độ cực cao rồi nhanh chóng rơi xuống như sao băng, bộ binh hiển nhiên đã chuẩn bị cho tình huống này nên rất thuần thục tránh đi, thương vong không đáng kể.
Bộ binh một khắc cũng không dừng chạy tới đại đội của Vân Uyên, tuy nói là nàng đã gần đến lệnh bài nhưng cũng còn ít nhất còn 1-1,5km nữa mới. Đại đội của Vân Tiêu nhanh chóng áp sát tới đại đội của Vân Uyên, từng đợt pháo đoạt mạng bắn ra như mưa liên tục cướp đi mạng sống binh lính. Nhưng bên nàng thương vong cũng chẳng kém gì khi mà cung thủ bên Vân Tiêu liên tục nhắm vào khiến cho không ít người chết. Trọng binh nhanh chóng di chuyển lên phía trước chặn lấy đám bộ binh, một lần vung đao là lấy đi ba cái đầu nhưng khoảng cách giữa mỗi lần là khá lâu, nó tạo lợi thế cho bộ binh liên tục tiến lên áp chế. Vân Uyên nhìn thấy cảnh này nòng pháo ngay lập tức chỉa vào đám bộ binh đang lao tới, cách dám trọng binh chưa tới năm mét, nàng dù có nguy cơ bắn nhầm quân mình nhưng đây là thời khắc tuyệt vời để tiêu diệt phần lớn bộ binh vậy nên Vân Uyên không chút nào thương tiếc đến những trọng binh đang gồng mình chống đỡ.
Loạt pháo được khai hỏa, bộ binh chết như rạ nhưng đổi lại cũng là mạng sống của hơn mười người trọng binh. Số lượng bộ binh nhanh chóng giảm xuống trông thấy, máy bắn đá lại bắn một loạt nữa về phía tường thành, cắn răng, Vân Tiêu đành chơi quân bài cuối cùng. Tượng binh lần đầu được gọi ra trong trận chiến, hai mươi con voi chiến được bọc giáp xuất hiện trước pháo đài, chúng quật vòi của mình về phía mấy tảng đá khiến chúng vỡ tan, đổi lại là mấy cái vòi cùng đổ máu. Có được thời khắc tuyệt vời, một loạt mũi tên nữa lại được phát, dù bắn chết không ít quân mình nhưng cũng đồng thời tạo khoảng cách khi giết được rất nhiều pháo binh. Bộ binh thấy cơ hội đã tới ngay lập tức xông lên chém chết những tàn dư cuối cùng mặc cho có nguy cơ bị trọng binh chém chết từ phía sau. Một loạt mũi tên nữa lại được phát ra chặn lại đường đi của trọng binh, bộ binh lại nhân cơ hội này tiến lên bao vây lấy Vân Uyên, từng mũi kiếm sắc lẹm chỉa vào cái cổ ngọc của nàng. Vân Tiêu thấy cảnh này liền cười ha hả, đứng trên tường thành nói:
“Có vẻ trận này ta thắng rồi! Vượt qua được hai cái đại thiên tài tư vị quả nhiên không tệ a?” Trái ngược với vẻ sung sướng của Vân Tiêu, Vân Uyên ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng nở một nụ cười xinh đẹp, nói:
“Ngươi biết tại sao phản diện thường bị lật kèo không? Vì chúng nói quá nhiều!” Câu nói vừa dứt thì tiếng của Nguyên Du vang lên:
“Trận đấu kết thúc, Vân Uyên thắng áp đảo.” Nghe thấy câu này, Vân Tiêu mở to mắt quay đầu nhìn về phía sau, khuôn mặt liền nghệch ra khi thấy ngay vị trí đáng lẽ cây cờ nên ở của mình có một thiếu nữ đang tung hứng lấy cái cờ của mình rất tự nhiên.