“Ngươi nghĩ ai có thể là hung thủ?” Vô Thần cũng có chút hứng thú hỏi, nếu có thể thông qua chuyện này mà thu được cô ta thì quá tốt, dù sao thì phần Âm lớn cũng như xinh đẹp như vậy mà chết đi thì quá uổng phí. Tiểu Tuyết lắc lắc đầu, nói:
“Không biết, người không nói gì với ta cả, thậm chí là mọi người cũng không hé lộ nhiều về chuyện này. Nhưng nếu nói kẻ có lợi nhất hẳn là Huyết Âm Tông, bọn chúng thường lấy trinh nữ và máu huyết người để tăng tiến tu vi bản thân. Ngoài ra thì chúng cũng lệ thuộc vào Thi Huyết Môn, một tông môn chuyên về luyện chế khôi lỗi, nếu tính đâu vào đấy thì hẳn cũng đã sắp là sinh thần thứ hai trăm của tên thiếu tông chủ, nếu ta đoán không lầm thì hẳn bọn chúng đã nhắm vào sư tôn ta từ trước.” Tiểu Tuyết chậm rãi nói ra giả thuyết của mình, không thể không nói nó khá hợp lí, đặc biệt là nếu liên kết tất cả lại với nhau. Trong một tông môn chuyên về môn gì đó thì hẳn cũng sẽ có người chuyên về một loại khác, chuyện này cũng không lạ. Nhưng nếu thật sự là bọn chúng thì việc gì phải thả cô ta về? Trực tiếp bắt lại không ổn hơn à? Nếu sợ bị Vọng Nguyệt Lâu truy sát thì khi thời khắc nàng ta tắt thở mà bọn chúng đến cướp thì chắc chắn phản kháng sẽ điên cuồng hơn rất nhiều, hoặc cũng có thể trong đây có nội gián vậy nên chúng mới không sợ hãi như vậy.
“Người có tu vi cao nhất ở đây là ai?” Vô Thần bất chợt hỏi. Tiểu Tuyết dù có chút nghi hoặc nhưng cũng trả lời:
“Là Đại Trưởng Lão, tu vi đâu đó khoảng Chiến Sư Cảnh Hậu Kỳ, nhưng trăm năm đã qua thì chắc cũng đã lên được không ít, thậm chí thể là đã đột phá Chiến Vương Cảnh.” Vô Thần nhẹ gật đầu, không thể không nói tên Đại Trưởng Lão kia đúng là đại phế vật, trăm năm mới lên được một đại cảnh giới.
“Vậy thì người có tu vi cao nhất ở Vương Đô là ai?” Vô Thần lại hỏi một câu khá không liên quan.
“Là Quốc Vương, tu vi rơi vào Chiến Vương Cảnh Hậu Kì, mấy tên phụ tá đắc lực thì tu vi cũng chỉ dưới một tiểu cảnh giới. Ngoài ra, trước đây còn một người nữa mạnh hơn hẳn họ, nhưng giờ người đó đã bặt vô âm tín, không ai biết được tung tích.” Tiểu Tuyết không ngại ngần gì mà kể hết ra, dù sao thì đây cũng là thường thức mà thôi, tùy tiện hỏi người đi đường một chút cũng biết vậy nên không cần giấu làm gì. Vô Thần khẽ gật gật đầu, xem ra lại có thêm một trường hợp là người trong Vương Thất ngứa mắt với Vọng Nguyệt Lâu rồi, bởi lẽ thực lực của tên Đại Trưởng Lão chỉ kém bọn họ một chút và ngày còn có xu hướng thoát khỏi khống chế của Vương Thất, nếu thật sự đánh sống đánh chết thì Vương Quốc sẽ tổn thất nặng, vậy nên việc nhờ tay người ngoài trừ khử nơi này cũng không phải là không thể.
“Mà, nghĩ làm gì, đánh thức cô ta dậy không phải là xong rồi sao?” Vô Thần sau khi ra vẻ suy nghĩ liền thở dài một cái rồi nói, đúng là chuyện vận dụng não bộ thế này không thích hợp với hắn tí nào. Tiểu Tuyết nghe vậy liền kinh ngạc đến mức đập bàn đứng dậy, vô cùng không bình tĩnh hỏi:
“Ngươi....ngươi có thể khiến nàng thức dậy?” Giọng nàng run rẩy, kết hợp với cả hành động này càng làm rõ thêm nội tâm của nàng đang nổi sóng to gió lớn thế nào. Đây chính là cơ hội để nàng có thể đánh thức sư phụ mình dậy, nói nàng không kích động chính là nói dối.
“Ừm....đối với ta thì chuyện này không khó....nhưng dĩ nhiên là ta có điều kiện.” Nghe tới hai chữ điều kiện đôi mắt của nàng không những không mờ đi vì buồn bã mà ngược lại còn sáng hơn, nếu đã nói tới điều kiện thì hẳn là tên này rất tự tin vậy nên mới dám bàn tới điều kiện. Mà đã có điều kiện thì sự thức tỉnh của sư tôn lại càng vững chắc hơn một phần.
“Điều kiện gì?” Nàng ra vẻ hơi chần chờ rồi hỏi. Dù đang kích động nhưng cũng không thể để người ta nắm thóp, đây chính là bản năng sát thủ cuối cùng còn sót lại trong nàng. Vô Thần dĩ nhiên biết nàng ta chỉ ra vẻ, nhưng cũng không quan trọng lắm, dù sao thì hắn cũng không quan tâm nàng ta có tin hắn hay không.
“Đơn giản thôi, sắp tới Diệp Dạ sẽ tham gia Kế Nhiệm Chi Chiến, ta muốn ngươi tham gia dưới trướng của hắn.” Vô Thần nói ra điều kiện của mình.
“Chỉ vậy thôi?” Tiểu Tuyết có chút nghi ngờ về cái điều kiện này, nó đơn giản vậy sao?
“Ừm, chỉ vậy thôi.” Điều kiện này nói khó không khó mà dễ cũng không dễ. Tham gia thì dễ đấy nhưng khá chắc sẽ đắc tội với vài vị còn lại, thậm chí còn có thể vào sổ đen của họ, từ đấy khiến họ làm cản trở con đường làm ăn. Nhưng đổi con đường làm ăn với phục sinh sư phụ thì hẳn ai cũng sẽ đồng ý thôi, Tiểu Tuyết chắc chắn. Sau khi suy nghĩ lợi và hại, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Vô Thần được nàng ta đồng ý liền thở hắt ra một hơi, nói là muốn từ đội yếu nhất nhưng nắm được vương vị, nhưng thế quái nào trong đội toàn mấy tên mạnh mẽ quá mức như vậy. Không nghĩ về chuyện đó, Vô Thần chậm rãi đứng dậy, ra hiệu cho Tiểu Tuyết đi theo hắn đi về phía cánh cửa. Hiểu ý hắn, Tiểu Tuyết cũng nhanh chóng đứng lên, không kịp dọn đi bàn trà.
Đứng trước cánh cửa, sau khi chắc chắn Tiểu Tuyết sẽ không bị Hàn Khí ảnh hưởng Vô Thần liền gọi ra Hắc Hỏa, nó chỉ là một đốm lửa bé xíu hệt như đốm lửa trên que diêm, không những vậy còn không có nhiệt độ, thật không nghĩ ra nó sẽ bảo vệ hai người thế nào. Đẩy cánh cửa, Hàn Khí lạnh lẽo không hề ập đến như Tiểu Tuyết vẫn tưởng, nó hoàn toàn giống hệt khi nàng mở một cánh cửa bình thường. Hé mắt nhìn vào bên trong, cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh ngạc đến ngây người, đốm lửa nhỏ đó tuy nhìn qua cực kì nhỏ yếu, đến mức tưởng chừng như một ngọn gió nhỏ cũng có thể dập tắt được nó, nhưng khi đứng trước đống Hàn Khí lạnh lẽo kia thì nó lại trở thành thứ khắc tinh mạnh mẽ nhất, tuy chỉ là một đốm lửa nhưng bất kể Hàn Khí tới bao nhiêu nó cũng thiêu cho bằng hết, nhưng kì lạ là không hề có một chút nhiệt độ nào toát ra cả vậy mà hơi lạnh gặp nó đều biến mất không một dấu vết.
“Đi thôi.” Vô Thần nói, rất có phong thái của một bậc cao nhân. Đốm lửa đó như có ý chí của riêng mình, chậm rãi bay theo từng bước chân của hắn, giúp hắn hóa giải toàn bộ khí lạnh. Khoảng cách từ cửa đến chỗ nữ nhân xinh đẹp đó nằm cũng không cách bao nhiêu bước chân, chỉ đi một lát là tới. Đứng trước mặt người này, Tiểu Tuyết bất chợt có chút khó kìm chế cảm xúc, nàng cũng là lần đầu tiên có thể nhìn thấy được sư phụ mình ở khoảng cách gần như vậy, dù sao đống Hàn Khí kia cũng rất nguy hiểm, nếu không có Vô Thần trợ giúp thì nàng cũng không tới được đây. Gặp lại cố nhân, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là sự quen thuộc ấy nhưng đã không còn nói chuyện, không còn cười tươi, không còn nghiêm khắc chỉ bảo nàng như trước, hiện tại, đó chỉ là một tảng băng không còn sinh cơ. Nàng quay đầu, rơm rớm nước mắt nhìn Vô Thần, nó như muốn cầu xin hắn hãy cứu giúp sư phụ, cứu giúp con người đã cưu mang nàng.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, tộc của ta cực kì coi trọng giao kèo, đặc biệt là các loại giao kèo trao đổi đồng giá.” Vô Thần chậm rãi nói ra. Đồng thời hắn lần đầu tiên để lộ một cánh tay của mình ra trước mắt người ngoài, nó đã được bao phủ bởi các hình xăm và đường vân màu đen tuyền, trên những hình xăm đó còn có một loại lực lượng gì đó liên tục di chuyển, mặc dù không biết nó là gì nhưng Tiểu Tuyết cảm thấy nó cực kì nguy hiểm, bản năng mách bảo nàng rằng dù có tu thêm một ngàn năm nữa cũng không thể đấu chọi lại sức mạnh này. Sau khi ngắm nhìn cánh tay và những hình xăm kì lạ đó, màn tiếp theo lại càng khiến nàng kinh ngạc hơn nữa. Từ những hình xăm đó chợt sinh ra những lớp vảy cứng cáp nhanh chóng bao phủ một phần cánh tay của hắn. Không tới mấy giây, một bàn tay của một con quái vật liền hiện ra ngoài không khí, nó có một lớp vảy đen tuyền cứng cáp hệt như bóng đêm, những móng vuốt sắc bén không gì không thể cắt xuyên qua và cả những đường vân tím liên tục lưu chuyển một loại lực lượng khiến người khác cảm thấy mùi vị tử vong. Bất chợt, Vô Thần vung một nắm đấm về phía lớp băng cứng cáp kia, Tiểu Tuyết thấy hành động của hắn liền sợ ngây người, thậm chí không có thời gian để phản ứng, nó quá nhanh.
Nhưng thật sự kì lạ, khi nắm đấm của hắn vừa chạm vào lớp băng đó thì nó ngay lập tức tan biến đi hệt như chưa từng tồn tại để lộ một nữ nhân đang ngủ say đằng sau lớp băng đó. Vô Thần không dừng lại hành động của mình, đặt một ngón tay lên trán nàng ta rồi niệm:
“Vạn vật đều có linh, linh chưa quy hồi, vẫn còn sinh môn!” Vô Thần vừa niệm, ngay lập tức từ vị trí tiếp xúc của đầu ngón tay và trán nàng chợt xuất hiện một làn khói, nó chậm rãi bay lơ lửng lên không trung rồi chậm rãi thành hình một cánh cửa.
“Đó là thứ gì?” Tiểu Tuyết hỏi.
“Sinh môn, miễn là linh hồn vẫn chưa rời khỏi xác hay vẫn chưa xuy diệt thì vẫn còn sinh môn. Việc duy nhất chúng ta cần làm chính là đánh thức bản thể của cô ta bên trong sinh môn này. Nói trước thì nó sẽ nhận diện tất cả mọi người là vật xâm nhập, sẽ ra sức tấn công chúng ta, nếu muốn rút lui thì bây giờ vẫn còn kịp.” Vô Thần giải thích. Tiểu Tuyết nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nói:
“Có thể cứu sư phụ, hiến đi cái mạng này thì có làm sao?” Vô Thần nghe vậy cười nhẹ, trong tay hắn lại xuất hiện một đốm lửa trắng, hắn đưa nó cho Tiểu Tuyết, nói:
“Cầm lấy nó, nó sẽ giúp ngươi trung hòa những loại lực lượng bên trong đó, hấp thụ được bao nhiêu là tùy vào thiên phú của ngươi rồi. Còn nữa, tuyệt đối phải đi theo ta, nếu không thì ngươi sẽ không thể đối phó với những thứ bên trong đó đâu.” Vô Thần nói xong liền quay đầu đi tới sinh môn, càng tới gần cánh cửa đó thì cơ thể hắn càng nhỏ dần cho đến khi chỉ còn là một đốm sáng. Tiểu Tuyết tuy có chút bất ngờ vì thứ Vô Thần vừa đưa nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được sự tập trung, nàng không chần chờ chút nào liền đi theo bước chân của hắn, bàn tay của nàng vô thức nắm chặt lấy ngọn bạch hỏa. Đứng song song với Vô Thần, nàng ngưng thần nhìn kĩ vào Sinh Môn, nó có vô cùng nhiều đường vân liên tục lưu chuyển không theo một quy tắc nào, khi nhìn lâu nó khiến nàng thấy có chút chóng mặt.
“Nếu là người sống thì đừng nên nhìn nó quá lâu, không có bao nhiêu lợi ích.” Vô Thần giải thích, tuy nó người khác không nên nhìn vào những đường vân đó quá lâu nhưng chính hắn lại đang liên tục quan sát nó. Nhận ra đây toàn là Văn cấp thấp, không có giá trị gì Vô Thần liền thở hắt ra, một tay đặt lên cửa, đẩy nó ra, để những làn khí lạnh lẽo cũng theo đó mà thoát ra ngoài.
“Đi thôi.” Nói rồi hắn dẫn đầu tiến vào trong, Tiểu Tuyết cũng không trễ hơn bao nhiêu nhịp cũng đã tiến vào.