Vừa bước vào trong, không gian trong đó khiến Tiểu Tuyết kinh ngạc vô cùng, đây là một vùng băng tuyết, là một vùng thế giới chứ đâu phải chỉ là một không gian nhỏ đằng sau cánh cửa đó. Nàng bất giác liếc Vô Thần bên cạnh mình, chỉ thấy hắn vẫn là bộ dạng thong dong đó, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hắn tới đây.
“Mỗi con người đều có một Không Gian Linh Hồn, trong không gian đó sẽ có hai cánh cửa, một là Tử Môn, một là Sinh Môn.” Vô Thần dẫn đầu đi trước, Tiểu Tuyết không nói lời nào mà chậm rãi đi theo sau lưng hắn.
“Hai cánh cửa đó nằm hai bên của linh hồn, mỗi một thời khắc trôi qua linh hồn sẽ trôi qua bên Tử Môn, đó cũng là lí do nhiều cường giả dù mạnh mẽ thế nào cũng sẽ có lúc chết bất đắc kỳ tử, đó là do linh hồn đã hoàn toàn trôi qua Tử Môn.” Vô Thần vẫn tiếp tục nói. Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nghe nàng tới hai thứ Sinh Môn Tử Môn này, theo mấy lão thầy bói nói thì người ta chết là vì số kiếp đã định vậy chứ không phải là do hai cánh cửa đó.
“Ta biết ngươi nghĩ gì, đây là lần đầu tiên nghe nên ngạc nhiên đúng không?” Vô Thần liếc liếc Tiểu Tuyết, nàng nghe vậy cũng khẽ gật gật đầu rồi nói:
“Vậy có cách nào để ngăn cản linh hồn trôi qua Tử Môn không?” Tiểu Tuyết cũng có chút hứng thú, ai mà không thích sống lâu hơn một chút?
“Hoàn toàn ngăn cản thì không có, nhưng làm chậm thời gian đó thì có rất nhiều, một trong số đó chính là tu vi càng cao càng tốt, hoặc là có thể cường hành lôi kéo linh hồn về phía Sinh Môn, nhưng ta khuyên không nên làm cách này bởi lẽ nó sẽ khiến linh hồn tổn thương, làm không ổn còn có thể khiến ngươi chết.” Tiểu Tuyết kinh ngạc, bây giờ nàng mới hiểu ra lí do mình ở đây để làm gì. Nghĩ vậy, tâm tình nàng chợt khẩn trương, thật sự cách này ổn không, lỡ mà có chuyện gì đó bất trắc xảy ra thì sao?
Biết được nàng ta đang lo lắng, Vô Thần chỉ nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên đầu nàng, vô cùng ôn nhu xoa xoa, hệt như cách năm đó Nguyên Du đã đối xử với nàng. Tiểu Tuyết kinh ngạc, cảm giác này quá quen thuộc, đến mức nàng gần như quên mất bên cạnh mình là Vô Thần chứ không phải là Nguyên Du mà nàng biết.
Cùng lúc này, tại chỗ đăng kí tham gia Kế Nhiệm Chi Chiến, có một tổ hợp hai nữ một nam đang đứng xếp hàng. Nam vô cùng đẹp trai, lãng tử phong trần và đặc biệt là đôi mắt đen tuyền như trời đêm vô cùng thu hút, nếu nói điểm trừ duy nhất đó chính là hắn ta không cười mà vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng. Thiếu nữ cũng xinh đẹp không kém, mặc dù cơ thể không quá mức phát triển nhưng vẫn đủ để khiến người ta cảm thấy khi nàng hoàn toàn trổ mã nàng sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Một mỹ phụ xinh đẹp lúc nào cũng nở một nụ cười kiều mị câu dẫn nam nhân, mặc dù nàng ăn mặc rất kín đáo nhưng nó không thể nào hoàn toàn che dấu cơ thể tuyệt đẹp kia, nó khiến không ít nam nhân ở đây cảm thấy rạo rực trong lòng vô cùng. Tổ đội nhìn như không liên quan này lại có tu vi khiến người khác phải kinh ngạc, mỹ phụ kia tu vi ít nhất cũng là Chiến Linh Đỉnh Phong, còn nam nhân tu vi cùng khoảng tầm đó còn thiếu nữ kia là Chiến Linh Sơ Kì. Tổ hợp thế này mặc dù không nói là mạnh nhất nhưng chiếm được năm vị trí đầu cũng không phải là khó.
“Tên?” Đứng trước mặt nam nhân kia là một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm bút lông gà đang ghi chép gì đó.
“Tiểu Tử.” Người nam nhân đó vô cùng bình thản đáp dù rằng cái tên của mình có chút kì lạ. Ông lão kia dĩ nhiên cũng thấy vậy, mặc dù rất muốn cười nhưng vẫn nhịn được, ghi tên cậu ta vào trong một tờ giấy, ổng lại hỏi:
“Tu vi?”
“Chiến Linh Trung Kì.” Nghe được đáp án, ông lão không tỏ ra vẻ bất ngờ gì bởi lẽ khi cậu ta vừa đứng đây thì ông đã quan sát từ trên xuống dưới rồi. Ghi tu vi vào trong một tờ giấy rồi sau đó ghi vào sổ, ông lão đưa tờ giấy cho Thanatos, nói:
“Cầm lấy nó, nhớ đến đúng ngày.” Gật gật đầu, Thanatos cầm lấy tờ giấy sau đó nhường chỗ cho Trịnh An Vy sau lưng mình. Cậu không chờ nàng và Mặc Uyển mà ngay lập tức rời khỏi nơi đăng kí, dù sao thực lực của họ cũng không phải yếu, không đến lượt cậu lo lắng. So với việc lo lắng an nguy hai người thì cậu có lẽ cần phải lo cho bản thân mình thì hơn, từ lúc bước vào đây cậu đã cảm thấy một cặp mắt liên tục quan sát mình từ đầu tới cuối, nhưng cậu lại không thể biết người đó là ai, thứ duy nhất cậu biết đó là người đó tạo cho cậu một loại cảm giác vô cùng bất an nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Biết mình đã bị theo dõi, Thanatos ngay lập tức đi ra khỏi thành, chạy tới một cánh rừng gần đó, mặc dù không biết người kia có mục đích gì nhưng cậu phải đảm bảo được sự an toàn của Trịnh An Vy và Mặc Uyển, cậu dám chắc rằng nếu họ có mệnh hệ gì thì cái chết không phải là thứ duy nhất cậu nên sợ.
Di chuyển với tốc độ vô cùng cao nhưng Thanatos vẫn cảm thấy được đôi mắt quen thuộc đó vẫn bám theo mình, cái này khiến cậu có chút kinh ngạc nhưng vẫn không biểu hiện cái gì mà tiếp tục tăng tốc. Đằng sau Thanatos, cách cậu chỉ khoảng 10m là một hắc y nhân, sau lưng người đó là một thứ gì đó hình dạng giống lưỡi hái được bọc lại bằng vải trắng. Nhìn theo mục tiêu của mình, hắc y nhân cười khểnh một cái rồi sau đó cũng tăng tốc đuổi theo.
Hai bóng đen phóng theo nhau trong khu rừng âm u, theo thời gian trôi qua càng lâu tốc độ của cả hai bóng đen càng nhanh, đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường nữa. Nhưng sau khi phóng tới giữa rừng, bóng đen phía trước chợt dừng lại hoàn toàn, không theo bất cứ logic vật lí nào, thậm chí là bóng đen sau lưng cũng dừng lại đột ngột như vậy.
“Ra mặt đi, chúng ta đi đủ xa rồi.” Thanatos quay đầu, đôi mắt hoàn toàn sắc lạnh. Hắc y nhân kia cười không nói, rút ra vũ khí sau lưng mình rồi sau đó phóng tới, bổ một cú mạnh mẽ từ trên xuống dưới, để lộ đằng sau lớp vải băng đó là một cây lưỡi hái màu trắng như xương, lưỡi đen cùng với những đường vân tím vô cùng yêu dị. Thanatos dù bị tấn công bất ngờ nhưng cũng không để mình bị rơi vào bị động, không nói lời nào rút ra hai cây lưỡi liềm bên hông chặn lại đòn đánh mạnh mẽ kia.
Rầm!
Một tiếng va chạm trầm đục vang lên giữa khu rừng. Thấy đòn đánh này không mạnh như mình đã nghĩ, Thanatos không chút kiêng dè nói:
“Chỉ đến thế thôi à?” Nhưng một khắc sau, Thanatos buộc phải tròn xoe mắt kinh ngạc khi thân ảnh trước mắt mình chợt biến mất, sau đó là một đòn quét từ trái sang phải ở sau lưng. Mặc dù lại bị đánh bất ngờ nhưng cậu không để mình bị đối phương nắm thóp. Vận dụng sức mạnh của tử vong, Thanatos biến cơ thể mình thành một làn khói đen khiến đòn đánh kia không thể gây thương tích gì. Hắc y nhân thấy đòn đánh của mình vô dụng nhưng lại không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn xem đó là đương nhiên.
Thanatos né được một đòn, cơ thể lại trở về máu thịt như bình thường, chiêu này chỉ nên sử dụng vào những tình huống bất khả kháng mà thôi bởi nó ngốn không ít năng lượng của cậu. Liếc mắt nhìn về đối thủ đằng sau lưng, Thanatos không để bản thân rơi vào thế bị động liền quay người phóng tới, hai cây liềm trong tay không chút chần chờ bổ tới.
Hắc y nhân thấy vậy không những không sợ mà còn lấy làm mừng, cây lưỡi hái trong tay chợt vung trở lại, hoàn toàn không theo bất cứ quy tắc vật lí nào. Thanatos sau hai đòn đánh đã tạm thời nhận định thứ đó không còn là mối lo ngại của bản thân bởi cậu vẫn còn có thể biến cơ thể mình thành khói đen để tránh. Nhưng chính giây phút đó, đôi mắt của cậu chợt mở to vì kinh ngạc, từ trong tay của hắc y nhân kia cũng trào ra những làn khói đen len lỏi dọc theo thân lưỡi hái rồi sau đó bao phủ lưỡi hái bên trong làn khói đó. Chính thời khắc đó lưỡi hái cũng va vào người Thanatos, nếu đúng như những gì cậu nghĩ thì nó sẽ xuyên qua cơ thể như lúc nãy, nhưng không, nó đập cậu bay một khoảng khá xa, đánh ngã những cái cây ven đường. Hắc y nhân thấy một kích thành công liền cười đắc thắng, vác lưỡi hái lên vai, người đó nói:
“Nhảy múa đủ rồi. Thật không biết ngươi lấy tư cách gì để phò tá lão già đó.” Hắc y nhân chậm rãi lắc lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, sau đó cũng cởi ra cái mũ chùm để lộ dưới không gian tối đen đó là một gương mặt đẹp trai, hút hồn vô cùng. Đôi mắt tím yêu dị sắc lẹm nhìn đối thủ một cách không khoan nhượng, mũi dọc dừa, môi mỏng hồng nhạt, đặc biệt là mái tóc đen xơ cứng không những không khiến cậu trở nên mất hình ảnh mà ngược lại còn tăng thêm sự quyến rũ chết người đối với phái nữ, nếu so sánh thì cũng tám lạng nửa cân với Thanatos. Người này không ai khác chính là Diệp Dạ, cũng là một người được Vô Thần huấn luyện.
Thanatos chật vật đứng dậy, cả người cậu đã phủ đầy bụi đất, tuy vậy cậu không chút nào để ý đến chúng mà ngược lại, đôi mắt đã trở nên vô cùng sắc lạnh nhìn vào người nam nhân trước mắt. Thanatos có thể nhẫn nhịn những lời phỉ báng và chế giễu, đó là thứ cậu đã quá quen tai khi còn là một thằng nô lệ, nhưng hiện tại cậu đã không còn là nô lệ, sinh mạng của cậu đã được người nam nhân gọi là Vô Thần đó là cứu rỗi. Vô Thần trong lòng cậu không còn là một người bình thường nữa mà đối với với cậu người ấy đã như một vị thần, vậy nên bất kì ai dám chế giễu đức tin ấy cậu sẽ không ngại làm cho bàn tay của mình vấy bẩn máu tươi.
“Ngươi là Diệp Dạ phải chứ?” Đứng thẳng người dậy, khẽ phủi bụi trên người một chút, Thanatos bất chợt hỏi.
“Đúng, thì sao?” Diệp Dạ không kinh ngạc chút nào, vốn dĩ cậu cũng là một vị hoàng tử mặc dù không được lòng mọi người lắm nhưng danh tiếng phế vật thì hẳn ai cũng biết. Hiện tại dù đã có thay đổi khá nhiều nhưng về cơ bản vẫn có mấy nét giống lúc cũ, đặc biệt là mái tóc xơ cứng kia đã trở thành thương hiệu.
“Vô Thần nói ta sẽ tham gia dưới trướng của ngươi, giúp ngươi đoạt được vương vị. Nhưng ta đoán có lẽ ngài ấy nhầm mất rồi.” Không để Diệp Dạ kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào Thanatos lại phóng đến, hoàn toàn quên mất vết thương do cú vụt lúc nãy để lại. Trong tay cậu xuất hiện hai cây lưỡi liềm cũng màu trắng hếu như xương, lưỡi liềm màu xanh đậm đến mức gần như là một màu đen. Cậu không nể nang chút nào bổ cả hai xuống đầu Diệp Dạ, mặc kệ tên đó có phải là hoàng tử gì đó hay không.
“Không báo trước mà đã tấn công, công nhận lão già đó biết cách dạy đệ tử thật.” Giống như biết được điểm yếu của đối phương là lão già đó, Diệp Dạ không chần chờ mà ngay lập tức tiếp tục công kích. Thanatos biết đối phương muốn khích tướng, đó cũng là chiêu Vô Thần từng dạy nên cậu đã không còn mắc mưu. Hai cây lưỡi liềm bổ xuống đầu Diệp Dạ, mặc dù đòn tấn công chớp nhoáng nhưng Diệp Dạ vẫn có thời gian để chế giễu, có thể thấy cậu ta cũng nhanh không kém.
Rầm!
Lại một tiếng vang nhức óc nữa vang lên, bụi cát mù mịt khắp nơi. Vốn tưởng đòn đánh đó sẽ khiến Diệp Dạ gặp khó khăn một chút, nhưng không! Cậu ta đã rút lại cây lưỡi hái rồi sau đó nâng lên chặn lại hai đòn tấn công mạnh mẽ kia. Thanatos lại bị chặn đòn nhưng không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ là lạnh lẽo nói:
“Ngươi sẽ phải trả giá vì những lời ngông cuồng đó.”