Trong khu rừng âm u, có hai bóng đen liên tục di chuyển với một tốc độ người thường không thể nào theo kịp, từng làn khói đen được tung ra một cách hoàn mỹ đánh vào đối phương, ép kẻ đó phải chuyển về thế phòng thủ. Những đòn chém ở một góc chết không thể phòng thủ, những đòn cận chiến đậm sắc màu dã thú liên tục được tung ra. Hai bóng đen đó không ai khác chính là Thanatos và Diệp Dạ, cả hai từ đầu đến giờ đã trao đổi không dưới một ngàn chiêu thức.
“Sao vậy? Nếu chỉ như vậy thì ngươi không có tư cách gọi ngài ấy là lão già đâu.” Thanatos sau khi thực hiện một đòn quét chân liền lên tiếng chế giễu. Diệp Dạ bật người nhảy lên không trung tránh đòn, khóe miệng nở ra một đường cong, hệt như đang chế giễu Thanatos. Sau khi thực hiện một cú lộn người tuyệt đẹp trên không trung, Diệp Dạ thuận tay vung lưỡi hái của mình, thực hiện cú lộn thứ hai.
Thanatos đã quá quen với chiêu này, một cây lưỡi liềm được cậu ném thẳng tới mặt của Diệp Dạ trong khi tay còn lại đỡ đòn đánh chết người đó, nếu đòn đánh được hoàn thành thì cậu sẽ biến thành hai mảnh cơ thể ngay lập tức. Diệp Dạ bị tấn công ngay trên không trung, lại bị nhắm vào mặt, vốn tưởng cậu sẽ hết đường lui, nhưng không, từ trong tay cậu lại xuất hiện làn khói đen quen thuộc đó. Nó như có sinh mệnh của riêng mình, tự nhắm vào một thân cây rồi sau đó kéo cậu tới, tránh thoát một đòn đánh. Nhưng ngay thời khắc đó, Thanatos chợt nở một nụ cười, từ trong tay cậu cũng xuất hiện làn khói đen đó, nó kết nối với lưỡi liềm. Sau đó, bằng một cú vung mạnh mẽ, Thanatos điều khiển lưỡi liềm bổ thẳng xuống đầu của Diệp Dạ.
Diệp Dạ dĩ nhiên không muốn ăn trọn đòn đánh chết người này, cậu ngay lập tức sử dụng Chuyển Bóng dịch chuyển qua một chỗ khác ngay trước khi lưỡi liềm kia chặt vào đầu cậu. Lưỡi liềm tấn công hụt, ngay lập tức bổ đôi cái cây đó ra, thậm chí cả những cái cây và mặt đất cũng bị năng lượng tỏa ra từ nó chém đứt đôi. Diệp Dạ lợi dụng ngay thời khắc Thanatos chém hụt, ngay lập tức công kích, lưỡi hái trong tay vung thẳng xuống đầu Thanatos, ở phần lưỡi cũng được cậu bao bọc trong làn khói đen kia.
Diệp Dạ thấy nguy mà không hãi, một cú đạp hậu được tung ra, đạp chính xác vào thân lưỡi hái đánh bật cả Diệp Dạ và đòn đánh kia. Không dừng lại ở đó, Thanatos ngay lập tức xoay người, lưỡi liềm cũng xoay theo, đòn này nếu dính là sẽ ngay lập tức gặt đầu Diệp Dạ xuống. Nhưng ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Dạ bất chợt cười, thân ảnh Diệp Dạ trước mặt chợt biến mất cùng với thời khắc có một đòn quét ở đằng sau lưng được thực hiện.
Thanatos như đoán trước được tình huống này, cậu cũng nở một nụ cười. Diệp Dạ muốn nhân thời khắc cậu mất đà để tấn công thì cậu cũng lợi dụng thời khắc tên đó tấn công để phản công. Đòn quét đánh trúng Thanatos nhưng sau khi quét qua thì thứ để lại chỉ là một đám khói có hình dạng giống cơ thể người mà thôi. Diệp Dạ có chút kinh ngạc, cùng lúc đó từ trên đầu cậu chợt có hai lưỡi liềm được bổ thẳng xuống.
Trong lúc nguy cấp Diệp Dạ chỉ có thể ráng thu chiêu đỡ lại đòn đánh, nhưng cậu nào ngờ khi hai bên vừa chạm thì thân ảnh bên trên lại biến mất, đằng sau lưng cậu lại xuất hiện khí tức tử vong quen thuộc đó, cùng lúc giọng của Thanatos vang lên:
“Trò chơi kết thúc!” Hai lưỡi liềm vung theo một đường chéo hướng về phía cổ của Diệp Dạ. Diệp Dạ do tạm thời không thể di chuyển do Chuyển Bóng, lại thêm bị bất ngờ thành ra không thể tránh được đòn này, chỉ có thể mở to mắt kinh hãi. Đều là do một người huấn luyện ra nhưng tại sao tên này lại mạnh như vậy? Thậm chí so về khả năng sử dựng ảo ảnh còn hơn cả cậu. Diệp Dạ không cam lòng, cậu đã đánh đổi quá nhiều thứ, vậy thì tại sao cậu vẫn còn yếu đuối như vậy!?
Cùng với tâm tình không ổn định đó, trên người cậu chợt tung trào ra những làn khói đen đặc quánh như mật ong, nó bao lấy cậu rồi sau đó hình thành một tấm màng bảo vệ chắc chắn chặn lại hai đòn đánh kia. Cùng thời khắc đó, những nơi đám khói đen kia đi qua chợt có những bàn tay xương xẩu trồi ra khỏi mặt đất rồi sau đó có hàng chục bộ xương khô cũng theo đó mà trỗi dậy từ mặt đất.
Thanatos dù có kinh ngạc nhưng cậu biết rằng bây giờ tiếp tục ngạnh kháng là một quyết định ngu xuẩn vậy nên cậu rất quyết đoán lui lại chờ đợi thời khắc tấn công khác. Nhưng, chưa kịp để cậu làm gì thì từ đằng sau chợt có một đòn tấn công tới, Thanatos vốn cho rằng đây là đòn tấn công mạnh mẽ vậy nên đã dồn hết sức để đỡ đòn nhưng nào ngờ nó yếu đến mức nực cười. Có lại tầm nhìn, Thanatos nhìn thấy trước mắt mình là một bộ xương khô, mặc áo giáp đã hao tổn nặng nề và cầm một thanh kiếm rỉ sét đứt gãy lung tung. Nó lại vung thanh kiếm đó tới đầu của Thanatos nhưng tốc độ thật sự rất chậm, gần như chỉ là tốc độ của một người bình thường vậy nên cậu rất dễ dàng đánh bay nó và chém đứt đôi bộ xương khô. Nhưng sự việc sau đó lại khiến cậu kinh ngạc vô cùng.
Từ hai nửa khung xương đó như có sinh mệnh của riêng mình, chúng tự tìm tới lẫn nhau rồi sau đó bằng một cách quái dị nào đó mà chúng kết nối với nhau tạo thành một bộ xương khô chỉ có một vết chém giữa người chứng tỏ nó đã phục hồi lại mà thôi.
“Thứ quỷ quái gì đây?” Thanatos tự hỏi bản thân. Không tin rằng đòn đánh của mình không có chút tác dụng nào, Thanatos ngay lập tức vung hai lưỡi liềm chém tan nát bộ xương khô kia. Nhưng, y như lúc nãy, từng mảnh vụn ấy lại tìm tới nhau rồi kết hợp tọa thành một bộ xương chắp vá với hàng ngàn vết chém trên thân. Tuy bị chém nát như thế nhưng nó vẫn có thể phục hồi bằng một cách quái thai nào đó, nó nhìn Thanatos với đôi mắt đỏ ngầu rồi sau đó vung kiếm chém đến dù biết rằng điều đó là vô dụng.
Nhưng lần này, nó không làm một mình, những bộ xương xung quanh có vẻ như đã chán với việc xem màn kịch chém giết một chiều, chúng cũng quyết định nhập hội. Gần ba mươi bộ xương khô đồng loạt chém tới từ khắp các góc độ, tưởng như việc chúng làm là ngu xuẩn khi rất có thể những đòn đánh ấy chưa kịp chạm tới Thanatos thì đã va vào nhau rồi, nhưng thật sự thì những đòn đánh ấy không biết là vô tình hay cố ý mà lại có thể chặn hết lối thoát của cậu. Hàng lông mày hơi nhíu lại, Thanatos hạ thấp người, hai cây lưỡi liềm ngay lập tức xoay tròn xung quanh chém làm đôi những bộ xương xông lên trước một cách không hề nhân nhượng.
Có được một chút không gian trống, Thanatos không chần chờ chút nào mà ngay lập tức nhảy xổ ra rồi sau đó leo lên một cành cây còn đám xương khô chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi. Theo như những gì quan sát được từ nãy đến giờ thì có vẻ như chúng không hề vô tri như cậu tưởng mà ngược lại rất biết phối hợp với nhau, biết lúc nào có thể tấn công, tấn công ở góc nào, ai làm mồi nhử,... chúng làm những việc ấy vô cùng chuyên nghiệp hệt như đã từng được huấn luyện một cách bài bản vậy. Không những vậy với khả năng hồi phục dù có chém nát vụn kia khiến Thanatos có chút không biết phải xử lí chúng thế nào, đúng là cậu có thể áp đảo chúng với sức mạnh của mình, nhưng chúng áp đảo cậu với số lượng và sức bền. Cũng thật may là ở đây chỉ có gần ba mươi bộ xương cộng với tốc độ và sức mạnh của chúng không cao nên tạm thời Thanatos sẽ an toàn, không chỉ vậy đám này có vẻ không biết leo cây khi chúng cứ leo lên được một đoạn rồi tuột xuống.
Không tiếp tục để ý tới chúng, Thanatos dùng đôi mắt vô cùng dè chừng nhìn thẳng vào khối khói đen trông giống hệt cái kén kia. Rốt cuộc thì nó đang thai nghén thứ gì? Thanatos tự hỏi. Thật lòng mà nói đây là đối thủ có sức mạnh và kĩ thuật ngang cậu, nếu đánh một cách công bằng thì không biết bao giờ mới có thể đánh xong. Nhưng thật may khi tên đó khá tự kiêu vào sức mạnh của mình cũng như khả năng phán đoán chiến trận kém hơn cậu một chút nên Thanatos mới có thể dành được chiến thắng. Nhưng cậu không biết thế này có thể gọi là thắng không khi mình bất lực ngồi đây trong khi tên kia có vẻ như đang chuẩn bị đại chiêu gì đó.
Thanatos xoa xoa thái dương, cậu thật sự chỉ muốn đánh một cái ra uy mà thôi, sao bây giờ nó lại thành thế này. Nhưng mà bây giờ cũng đã khá muộn để hối hận rồi, cậu phải bằng mọi cách để ngăn chặn tên này bằng không Vô Thần mà biết thì khá chắc cậu sẽ bị lột da mất. Dùng đôi mắt mệt mỏi nhìn tên Diệp Dạ kia, thật sự nếu so ra thì cậu còn trưởng thành hơn tên đó đấy dù rằng Diệp Dạ mới là người lớn tuổi hơn, Thanatos nếu tính đúng ra thì cũng chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng cậu đã phải trải qua nhiều thứ, cộng thêm chưa bao giờ có sự kiêu ngạo nên so về tâm tính thì Thanatos ăn đứt Diệp Dạ.
Đúng lúc cậu đang nghĩ làm thế nào để lôi đầu Diệp Dạ ra khỏi cái kén đó thì bất chợt cái kén nứt ra rồi sau đó một cánh tay thò ra từ đó. Lấy cánh tay đó làm điểm tựa, một cơ thể dần dần lôi mình ra khỏi cái kén. Sau khoảng một lúc, rốt cuộc Thanatos đã có thể nhìn rõ, thứ đó chính xác là Diệp Dạ, chỉ khác rằng sau lưng tên đó là một đôi cánh bằng xương với vô số vết nứt gãy, cả cơ thể tên đó có vẻ như đang lõa thể và được thứ khói đen kia bao bọc tạo thành một bộ quần áo cũng như lớp giáp mới. Ở giữa trán Diệp Dạ là biểu tượng một con mắt với hai khóe mắt kéo dài xuống mắt cậu như hai vết sẹo. Đôi mắt vốn bình thường kia nay cũng đã trở thành không còn tròng trắng mà chỉ đen một màu. Diệp Dạ nhìn Thanatos, nở một nụ cười tự mãn, nói:
“Hiệp hai?” Cậu nói, rồi sau đó đưa tay ra, thanh lưỡi hái không biết từ đâu chợt bay về tay cậu, hình dạng của nó có gì thay đổi nhưng không biết vì sao sự áp lực tỏa ra từ nó lại nhiều hơn. Thanatos bắt đầu cảm thấy có chút nhức đầu, xem ra hai bên phải đánh sống đánh chết mới mong kết thúc được chuyện này. Thanatos cũng không ngại, bởi vốn dĩ mục tiêu duy nhất của cậu là sống vì Vô Thần, bây giờ cậu chết đi cũng không có chuyện gì. Chỉ sợ rằng nó làm hỏng kế hoạch của ngài ấy.
“Chơi thì chơi.” Thanatos cắn răng, cậu hít sâu mấy cái rồi sau đó nói:
“Từ bây giờ, tên ta sẽ là Thanatos!” Lời nói ấy như một pháo hiệu, cơ thể của Thanatos bất chợt tỏa ra một loại sức mạnh không rõ nguồn gốc. Làn khói đen tỏa ra dày đặc từ cơ thể cậu, chúng đi tới đâu cỏ cây chết đến đấy, thậm chí là mấy bộ xương khô vốn là thứ chết cũng trở nên bất động rồi sau đó vỡ nát. Thanatos chậm rãi đứng lên từ trên cành cây, sau lưng cậu như ẩn như hiện một bộ xương khô tay cầm lưỡi hái, bộ dạng vô cùng đáng sợ. Cơ thể Thanatos cũng xảy ra một chút biến đổi, đám khói đen sau khi thu thập một vòng rồi trở lại bao bọc cơ thể cậu trong chúng.
Diệp Dạ dù là kẻ ngốc cũng biết không thể để Thanatos tiếp tục nhận được sức mạnh liền không chút chần chờ xông lên, lưỡi hái trong tay bổ xuống thẳng đầu tên đó. Bộ xương khô kia như nhận dạng được kẻ địch, lưỡi hái trong tay nó cũng vung ra chặn lại đòn đánh kia. Diệp Dạ hơi nhíu mày, khói đen từ sau lưng chợt xuất hiện hệt như những cái đuôi, chúng tụ lại với nhau thành một khối khổng lồ rồi sau đó đập thẳng xuống đầu bộ xương.
Bộ xương có lẽ là còn quá yếu, không dám lãnh đòn đó liền cố sức vung Diệp Dạ đi nhưng bất kể nó sử dụng bao nhiêu lực cũng là phí công, khối khói đen đó đập thẳng xuống đầu nó, khiến nó bay đập thẳng xuống đất rồi tan biến như làn khói. Dẹp được kẻ cản đường mình, Diệp Dạ không còn chần chừ mà vung cây lưỡi hái theo chiều ngang muốn gặt đầu Thanatos xuống.