Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1365: Chương 1365




Cô là cô cả nhà họ Lam, tính tình kiêu ngạo, tự phụ, người con trai mình thích, nhất định phải cắn răng kiên trì, kiên trì đến cuối cùng đến khi thật sự không nhìn thấy một chút hy vọng nào, mới buông tha hoàn toàn.

Chí ít như vậy, sẽ không để mình sau này tiếc nuối.

Đối với sự quật cường và cố chấp như vậy của Lam Thất Thất, Từ Thánh Mân không nói một lời, sau đó không chút lưu tình mà rời đi, còn lại một mình Lam Thất Thất đứng ở cửa chính nhà họ Lam, cô siết chặt nắm tay, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

Chỉ là vừa đẩy cửa ra, đèn trong phòng khách chợt sáng lên.

Lam Thất Thất lại càng hoảng sợ, cô đã nhìn thấy ba già nhà mình Lam Minh đang ngồi trên ghế salon ở chính giữa phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kia làm cô ta cảm thấy sợ. “Ba… Lam Thất Thất sợ đến mức không dám nói lời nào: “Ba… tại sao nửa đêm không ngủ?

Lam Minh ngoài cười nhưng trong không cười: “Làm sao vậy, con còn quản lý ba?”

Cổ Lam Thất Thất co rụt lại. Lam Minh còn nói: “Đi với Từ Thánh Mân?”

Tim Lam Thất Thất run lên, nhưng suy nghĩ một chút cô vẫn thừa nhận: “Vâng.”

“Nó tới đón con?”

“Vâng.”

“Hỗn hào!” Không biết lửa giận ở đầu ra, Lam Minh trực tiếp đập nát cái gạt tàn thuốc ở trên bàn trà xuống sàn, động tĩnh kia dọa sợ đến Lam Thất Thất làm cô thét to chói tai. Tuy Lam Minh hung dữ, nhưng lúc trước chưa bao giờ như vậy, cô cho là mình sắp bị ăn đòn.

“Ba, ba làm cái gì vậy!”

“Bố mày điên tiết!” Lam Minh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế salon, ép tới trước mặt Lam Thất Thất: “Cái thằng nhãi ranh không biết trời cao đất rộng kia ba phen mấy bận cua con ở ngay dưới mí mắt ba Đồ hỗn hào!”

Đó con gái rượu đấy… Nhỡ nó bị người không tốt lừa, Lam Minh thật sự sẽ phát cáu giết người.

Tuy Lam Thất Thất bị dọa sợ không nhẹ, nhưng cô vẫn thay Từ Thánh Mẫn nói: “Ba cần mắng thì mắng con là được rồi, nếu con không đồng ý, thì anh ấy dù có tới nhà con tìm con, cũng không mang con đi được.

“Con còn nói đỡ cho nó?” Lam Minh bị giận điên lên: “Cái tên giống chó kia thì có gì tốt! Dáng dấp đẹp thì coi là ưu điểm gì, Đường Duy không đẹp à? Con xem một chút xem nó đã làm nên chuyện gì!”

“Từ Thánh Mân và Đường Duy không giống nhau!”

“Không giống chỗ nào!” “Con thích anh ấy, anh ấy ở trong mắt con là khác biệt!”

Lam Minh cảm thấy sợi dây trong đầu mình phụt một tiếng bị đứt, thậm chí còn trực tiếp xuyên thủng thẳng một lỗ trên trán, sau đó núi lửa phun trào.

“Con…”

Chuyện Lam Minh sợ nhất vẫn xảy ra: “Thất Thất, bảo bối, con nghe ba nói một câu có được không, Từ Thánh Mẫn nó không phải người đơn giản như vậy…

Lam Thất Thất kiên định mà nhìn ba của mình: “Ba, con biết. Nhưng con không thể nói dối mình. Ba, ba nhiều năm dạy con phải đối xử chân thành với mọi người và bình tĩnh đối mặt với bản thân. Có lẽ Từ Thánh Mẫn không phải là người tốt lành gì, nhưng là con, con không có biện pháp khống chế mình thích anh ấy. Con không lừa được chính mình.”

Lừa mình dối người là vô dụng nhất.

Lam Minh đã trau dồi tính cách ấm áp và chân thành của cô, thậm chí ở khía cạnh động tâm này, cô cũng rất mạnh mẽ.

Lam Minh lắc đầu nói: “Thất Thất, con thật sự thích nó sao? Hay là con lầm? Thích người khác có được hay không? Ba tìm cho con, con thích kiểu gì?”

Lam Thất Thất cúi đầu xuống: “Ba, con sẽ cố tự con nỗ lực đi thích, nhưng nếu không thích cũng không sao, khi đó con cũng sẽ bình tĩnh từ bỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.