Lam Minh liếc nhìn biểu tình trên mặt con gái mình, biết là đã muộn.
Nếu đã như vậy, anh ta chỉ có thể ở phía sau Lam Thất Thất mà bảo vệ cô, cố hết khả năng… Để cô bị tổn thương ít nhất.
Ngày hôm sau, khi thức dậy tâm trạng Lam Thất Thất rất tốt, cô trang điểm, hẹn Lạc Du Du đã lâu chưa thấy ra ngoài ăn cơm, lúc gặp mặt, Lam Thất Thất nói tất cả những gì đã xảy ra đêm qua cho cô ta.
Lạc Du Du cả kinh che miệng. Trong quán cà phê, hai cô gái trẻ đang thì thầm với nhau: “Trời ạ… Lam Thất Thất cậu nghiêm túc sao?”
Lam Thất Thất gật đầu: “Đúng vậy, cậu có muốn giúp tớ một tay không?”
Lạc Du Du đặt tay lên tay Lam Thất Thất: “Nếu cần tớ hỗ trợ, tớ nhất định sẽ giúp! Chỉ là…”
Cô ta dừng một chút: “Chuyện này, cậu nói cho Nhan Nhan chưa?” Lam Thất Thất lắc đầu: “Cậu ấy đang nỗ lực hướng tới một cuộc sống mới, tớ không muốn làm phiền cậu ấy lần nữa vào lúc này.”
Lạc Du Du hơi đau lòng nhìn Lam Thất Thất, sau đó nói: “Tớ hiểu rồi, tớ có thể giúp cậu đi hỏi Sakahara Kurosawa một chút, sau đó từ chỗ của anh ta tìm hiểu tình huống của Từ Thánh Mân.”
“Tốt quá, tốt quá, Từ Thánh Mân có làm việc trong công ty của anh ta không?”
“Ừm, đúng” Lạc Du Du nháy nháy mắt: “Sao vậy, cậu muốn đi phỏng vấn? Đến công ty của anh ta để bắt đầu cuộc tấn công mới?”
Lam Thất Thất búng ngón tay: “Cậu thật đúng là hiểu rất rõ tớ!”
Lạc Du Du che miệng cười: “Tớ đây cầu chúc cậu thành công!”
Sau một ngày, quả nhiên Lam Thất Thất nộp hồ sơ cho Từ thị.
Cô có xuất thân danh môn, có học thức bằng cấp cao, còn xinh đẹp, nên tất nhiên nhân viên xét duyệt của Từ thị sẽ không bỏ qua một nhân tài ưu tú như vậy, nhất là còn nghe nói Lam Thất Thất là cô cả nhà họ Lam, nhân viên xét duyệt bàn luận xôn xao: “Đây là đến để trải nghiệm cuộc sống à.”
“Cũng tốt, để cho cô ta vào Từ thị, cũng có thể tăng thêm quan hệ giữa hai nhà, có lợi đối với Từ thị.”
“Cô ta là cô cả nhà họ Lam, bằng cấp cũng không tệ, không chừng về sau có thể trở thành là người phụ nữ mạnh mẽ.”
Vì vậy Lam Thất Thất thuận lợi vào Từ thị, thậm chí cô còn lấy được một chức vị tương đối khá, khi cô làm xong mọi thủ tục thì tình cờ gặp Từ Thánh Mân cùng đến công ty, khi hai người gặp nhau, tim Lam Thất Thất đập loạn xạ. Lo lắng…
“Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Quả nhiên, Từ Thánh Mẫn mở miệng ra là nói điều này, anh ta nói: “Đi nhầm chỗ?”
Nét mặt Lam Thất Thất lộ ra một nụ cười sáng sủa lại hòa đồng, những người đàn ông xung quanh liên tục nhìn cô vài lần. Cô nói: “Em đã vượt qua cuộc phỏng vấn, Từ Thánh Mẫn, em sẽ làm việc trong công ty của anh.”
Lông mày Từ Thánh Mân giật lên: “Tôi không rảnh chơi với cô mấy trò chơi này.”
“Em không chơi với anh.” Lam Thất Thất giơ giơ tài liệu trong tay lên: “Em nghiêm túc.”
Cô ta muốn cách anh ta gần hơn một chút, cũng muốn chứng minh mình có thể.
“Không phải, tôi cảm thấy rất nhàm chán với cô.” Từ Thánh Mẫn cau mày, đối với hành vi Lam Thất Thất gây ra anh ta phê bình sắc bén: “Một cô cả như cô không cần tới dính vào loại chuyện như vậy, nó chỉ làm cho tôi thêm phiền phức mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Lam Thất Thất cứng đờ, nhưng rất nhanh sau, cô lại nỗ lực để mình mỉm cười: “Không sao, em sẽ chứng minh với anh!”
Loại thái độ này có thêm vài lần nữa, cô cũng chịu nổi.
Từ Thánh Mẫn thực sự muốn biết rốt cuộc những người dưới tay mình nghĩ như thế nào, một phiền toái lớn như vậy còn dẫn dụ đến, nhỡ Lam Thất Thất bị chút oan ức ở Từ thị, đến lúc đó nét mặt hai nhà đều khó coi.
Phiên phức.
Từ Thánh Mân hừ một tiếng, quay đầu đi vào thang máy.