Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1743: Chương 1743




Bạch Việt thở dài:” Nhan Nhan ra nông nỗi này là điều mà không ai có thể ngờ tới.’ Không, có lẽ cô có lẽ sớm đã trở thành như vậy, trải qua bao nhiêu sóng gió, trở nên như vậy chắc chản không phải chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn chính là chúng ta, những người chứng kiến, nhưng không một ai có thể lên tiếng.

“Mỗi tuần hãy đưa con bé đi khám một lần, mặt khác hãy thử đưa con bé đến tìm một bác sĩ tâm lí, mở rộng nội tâm, trò chuyện vui vẻ, biết con bé đau ở đâu để từ từ phục hồi, như vậy chắc có thế…” Giang Lăng cúi đầu, không đành lòng nhìn bộ dạng Tô Nhan và Đường Duy đứng cạnh nhau. Lúc chúng còn nhỏ rõ ràng ở trong hôn lễ của Khương Thích xứng đôi như vậy, kim đồng ngọc nữ, tại sao sau khi trưởng thành.

Mọi chuyện không ngờ lại trở nên như thế này.

Đường Duy buồn bã gật đầu::’Cháu biết, là cần phải phối hợp với thuốc ạ? Cháu đi lấy giúp cô ấy…

Tô Nhan bị Đường Duy nắm tay kéo đi, đã rất lâu không lên tiếng, dường như không thể chịu được đau đớn, từ từ nhầm mắt lại, trong đầu cô vang lên một giọng nói, nếu không chống đỡ được, vậy thì… đổi một người khác đi.

Thay tôi đi… Đối mặt với tình yêu của tôi, anh trai đó.

Tô Nhan vịn tay vào bức tường gần đó, mắt nhắm chặt, Đường Duy hốt hoảng chạy nhanh tới xoay người đỡ lấy cô, thấy cô suy sụp chắc cậu cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, hiện giờ tân suất hoán đổi cảm xúc của cô ngày càng nhanh và nhiều, có phải là cho thấy trong nội tâm cô đang chịu một sự hỗn loạn kịch liệt không?

Đường Duy từ đẳng sau vươn tay ra nắm lấy tay cô.

Đường Duy sững sờ, nhìn lên phía Tô Nhan, cô dường như đã lấy lại được bình tĩnh, cô cười với Đường Duy, nhẹ nhàng nói:” Người ta sao lại ở bệnh viện vậy?”

Nơi cô nhận biết rõ nhất là bệnh viện, lúc nhỏ thường đi nhất cũng chính là bệnh viện.

Đường Duy không kìm lòng nổi, giọng run run, đưa tay lên vuốt ve.

khuôn mặt Tô Nhan, dường như cậu muốn dùng đầu ngón tay để ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt cô, ghi nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt thuần khiết đã từng nhìn cậu biết bao nhiêu lần:”Đừng…cười với anh nữa, Tô Nhan!”

Thậm chí đến tư cách làm tốn thương người khác cũng không có, khi không thể chống đỡ được nữa, người đứng ra chính là Bạc Nhan với sự đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, đối mặt với Đường Duy, người từng làm tổn thương cô sâu sắc.

Đường Duy giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm can cô:’Em không nên nhất chính là cười với anh, Bạc Nhan, lúc này, tại sao…”

Còn có thế…đối mặt với một cái tôi như vậy, mà cười ra được!

Tô Nhan chẳng giải thích lấy một lời, chỉ thản nhiên nói với Đường Duy: “Bởi vì anh trai là tốt nhất”

Anh trai sẽ vào lúc cô bị bắt nạt đứng ra, sẽ nguyện ý nói chuyện với cô!

Đó là ánh sáng của cuộc đời cô!

Vì thế, Tô Nhan nhẹ nhàng nắm tay Đường Duy:“Chẳng phải anh muốn đi lấy thuốc sao? Em với anh cùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.