Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1744: Chương 1744




Cổ họng Đường Duy giật lên giật xuống, gật gật đầu, nắm tay Tô Nhan bước xuống lầu, lúc này cậu cảm thấy dường như mình được trở về quá khứ tươi đẹp, tất cả mọi chuyện đều chưa xảy đến, cô tin tưởng cậu vô điều kiện, vậy mà cậu cũng không thể giữ cô lại bên mình.

Bạch Việt và Giang Lăng khoanh hai tay ra trước ngực, nhìn họ một lúc lâu, Giang Lăng mới bật cười: “Trong mắt tôi dường như hai đứa nó chưa từng trưởng thành”

“Có lẽ bởi chúng ta đều là người ngoài cuộc.”

Bạch Việt đang đi cũng dừng lại, sau đó liếc nhìn Giang Lăng.

Người đàn ông vẫn đứng đó, vẫn cao gầy như ngày xưa, người ta nói rằng người đàn ông lớn tuổi nào cũng sẽ đều có cái bụng phê, vừa mập mạp vừa nhiều mỡ nhưng tình trạng này không tồn tại ở hai người họ. Giang Lăng vẫn vậy, vẫn tươm tất và gọn gàng, thậm chí còn khí chất hơn ngày xưa.

Thấy Bạch Việt đang chäm chấm nhìn mình, Giang Lăng hỏi:’ Có chuyện gì sao?”

“Tôi ư?”

Bạch Việt cười, mái tóc trắng xóa rủ xuống khuôn mặt, Bạch Việt vẫn rất đẹp, đẹp phi giới tính. Trong cả thập kỉ qua, anh dường như không hề già đi.

Giang Lăng tiến đến sờ tóc Bạch Vi.

Ngay lúc này, Giang Lăng đưa tay lên ấn đầu Bạch Việt “Tình tình xấu xa, tự cao tự đại, hay ghen ghét đố kị với người khác, anh mãi mãi là cậu thiếu niên lòng dạ hẹp hòi như vậy”

Tình cờ, có một cô y tá đi qua, thấy thế liên đỏ bừng mặt, cầm tài liệu che mặt đi.

Bạch Việt hất tay Giang Lăng ra và cố tình ho một tiếng:” Đã không còn trẻ trung gì nữa mà còn làm vậy, thật xấu hổ!”

“Bạc Dạ mỗi ngày vẫn dính lấy Đường Thi đấy thôi”

Giang Lăng cười nói:” Anh mỗi ngày dính lấy tôi cũng được mà”

“Tránh ra!”

Bạch Việt nổi giận:” Ai tiếc anh? Nếu không phải anh có đầu óc và bộ não thông minh, tôi đã không có hứng thú ở cùng với anh rồi!”

“Phải phải”

Giang Lăng bất đắc dĩ cười:”Sau hai đứa nhỏ đi lấy thuốc về, chúng ta dẫn chúng ra ngoài ăn chút gì đi.”

Bạch Việt không phản đối:* Nhưng mà, anh có nghe nới Thất Tông Tội Lý muốn tuyển người mới rồi không?”

Giang Lăng ngẩn người, thoáng chút bàng hoàng:”Tại sao phải tuyển người mới?”

*Có vẻ như là lại tụ họp lại lần nữa” Bạch Việt nhìn theo bóng lưng Đường Duy và Tô Nhan đi vào thang máy Tôi thực sự lo lắng rằng hai đứa nhỏ này sẽ bị chọn. Tô Nhan ở nước ngoài đã dành được nhiều giải thưởng về viết báo. Cô bé trầm nhưng lại rất thông minh, hơn nữa tính tình lại khác hẳn so với người thường, tôi sợ cô bé sẽ trở thành người tiếp theo. Về phần Đường Duy…”

Từ nhỏ đã có những suy nghĩ kì quái, không thể không có tên trong danh sách.

“Thật ra, tôi không muốn Thất Tông Tội Lý kia tồn tại.” Bạch Việt nhìn Giang Lăng'” Tôi phải đi tìm Kỳ Mặc và Lạc Phàm nói chuyện, nếu được, tôi sẽ đề nghị giải tán Thất Tông Tội Lý”

Chuyện mà bọn họ vì mấy gia tộc lớn đã đủ rí một Thất Tông Tội Lý khác tới để chịu tội đâu.

Chỉ sợ rằng trên thế giới này cũng sẽ không còn tiếng tăm của bọn họ nữa cũng không cần.

Tuy nhiên, trong phòng họp cấp cao nhất, Vinh Nam nhìn bản báo cáo trong tay, chậm rãi cau mày, Ngải Tư ở ben cạnh vẫn là bộ dạng trầm mặc ít nói, chủ tớ hai người mãi mãi đều như vậy, không một chút thay đổi Anh ta phục vụ một cách thành kính, ngay cả khi anh ta biết rằng Lục Y Đình yêu Vinh Nam đến phát điên, anh ta vẫn không nói một lời, giống như là một cỗ máy không có cảm xúc, hoạt động ngày này qua ngày khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.