Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1786: Chương 1786




‘Sakahara Kurosawa ở bên cạnh nghe thấy vậy liền vui vẻ, bao nhiêu năm không thấy Đường Duy dùng giọng điệu này nói chuyện, nhưng sau khi anh nói xong, Sakahara Sakurako đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Đường Duy. Động tác cực nhanh, vốn dĩ cô ta đang bị Đường Duy giữ chặt, thế nhưng lại lập tức ôm lấy Đường Duy, giống như đến chết cũng không buông: “Đường Duy, em thật sự yêu anh, thật sự trên thế giới này chỉ có em yêu anh.

Đường Duy dường như cười ra tiếng, anh cảm thấy, nếu là người đàn ông bình thường chắc hẳn vẫn bị những lời nói của cô ta tẩy não, làm cho u mê, khẳng định sau khi nghe xong sẽ cảm động không thôi, không thể không nị Sakahara Sakurako rất hiếu lòng người, một bên thì nói với Đường Duy cô ta không có tội, một bên lại không ngừng nói cô ta yêu anh nhất, không ai yêu anh hơn cô ta, tất cả những việc cô ta làm đều muốn tốt cho anh, mà Đường Duy lại không hề công nhận những việc làm đó của Sakahara Sakurako.

Đúng là người phụ nữ kinh tớm Đường Duy nheo mắt cười dữ dội, sau đó kéo Sakahara Sakurako ra khỏi cơ thế, cậu nói: “Phải không? Vì vậy, nếu cô muốn chịu trách nhiệm về những việc cô đã làm trong quá khứ thì hãy đến đây”

Cậu nảm lấy cổ tay Sakahara Sakurako rất mạnh, không hề nhẹ tay, lúc đầu cô ta thấy vậy còn tỏ ra vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Duy nhếch miệng cười, trong lòng cô ta đột nhiên lạnh lo.

Bởi vì cô ta nghe thấy Đường Duy nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ đưa cô đi gặp mẹ tôi”

Đi gặp Đường Thị, cô ta sẽ phải tự mình đối mặt với cô ấy, một người ngoài như cô ta khi đối mặt với Đường Thi thì bắt buộc phải nói ra tất cả một cách đàng hoàng!

“Tôi ghét nhất những người tự coi mình là đúng, đặc biệt, tôi cũng rất thích nhìn những người đó diễn trò trước mặt tôi. Lại còn nói những lời yêu thương như thế, Đường Duy nháy mắt với Sakahara Kurosawa, ý anh muốn bây giờ mang theo Sakahara Sakurako đi, Sakahara Kurosawa chậc chậc một tiếng: “Cậu.

định để cô ấy đi đối mặt với Đường Thi sao?”

“Đúng vậy, nếu ta nói cô ta không nghe, lại còn làm như mọi chuyện chưa.

từng xảy ra, cô ta mở miệng giống như nạn nhân, khi ở trước mặt người bị hại thì cô ta có thể diễn tiếp sao?”

Đường Duy xoay người, nhìn về phía Đào Anh Nguyên nở nụ cười: “Nhưng đến lúc đó nhìn thấy mẹ tôi đã thấy sợ hãi, Sakahara Sakurako, tôi còn muốn xem cô còn có thể nói những gì trước mặt mẹ tôi về Tô Nhan”

Trước mặt Đường Thĩ?

Chuyện này… Năm đó Hải Thành có cô chủ Đường Thỉ nối danh…

Sắc mặt Sakahara Sakurako lập tức trở nên vô cùng tái nhợt!

‘Sakahara Sakurako không ngừng giùng giảng: “Tôi không muốn, Đường Duy, tôi thấy anh quá xúc động rồi, sau này tôi sẽ tự đi gặp mẹ Đường Thi của anh, bây giờ vẫn chưa…”

Nhưng Đường Duy không cho phép cô ta phản bác: “Nếu không làm gì thì khi đối mặt với mẹ tôi chắc cô sẽ không chột dạ đâu nhỉ?”

Cậu cười rất vui vẻ, giống như đang thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Sakahara Sakurako: “Không phải cô cảm thấy tất cả mọi chuyện minh làm đều tất kín kế sao? Không phải cô cảm thấy vị trí mình đang đứng rất quang minh chính đại, rất đúng sao? Tôi muốn nhìn xem cuối cùng cô có thể dối gạt bản thân và ức hiếp người khác đến mức nào, hoặc có thế nói chẳng qua là cô đang giả vờ, từ đầu đến cuối đều là giả vờ, lấy cớ là vì tôi để diệt trừ tất cả chướng ngại vật của cô.”

Sakahara Sakurako liều mạng lắc đầu, thậm chí cô ta còn nói với Sakahara Kurosawa: ” Anh, anh không thể nói giúp tôi vài câu à, sao Đường Duy lại đối xử với tôi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.