Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1787: Chương 1787




Sống trong thế giới của riêng mình, thật là đáng thương.

Nhưng Sakahara Kurosawa còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, vốn phục vụ đã gọi bảo vệ đến vây quanh cửa không để ai vào, thấy người đến, chỉ có thể vội vàng ngăn cản: “Chờ một chút, mấy người này, cô chủ của chúng tôi có nói không cho ai vào.

“Không cho ai vào?” Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng: “Không cho ai vào thì cũng không thể hại người, sao cô ta lại có thể muốn gì được nấy như vậy?”

Đường Duy có chút bất ngờ, giọng nói này… Cậu còn chưa nói với họ mà…

Nhưng không còn kịp nữa, đi đến cửa, bất ngờ là Bạc Dạ và Đường Thi!

Khoảnh khắc Đường Thi nhìn thấy Đường Duy, cô xông lên ôm lấy con trai mình: “Thắng nhóc ngốc này, tại sao con gặp phải loại chuyện này nhưng lại không nói với ba mẹ! Chúng ta đều rất lo lắng cho Nhan Nhan con có biết không!”

Đường Duy đứng đó, không nói lời nào, cậu muốn tự mình giải quyết mọi việc, không nghĩ tới..

“Là cậu nói với hai người sao?”

Đường Duy biết cậu Tùng Sam của mình là người sẽ không nói dối người khác, nhất định là lúc đó đã bị chọc tức, cho nên khi trở về đã nói cho Bạc Dạ và Đường Thị, bấy giờ Bạc Dạ và Đường Thi mới tức giận rồi vội vã chạy đến, chuyện này Chuyện này, đương nhiên là lớn chuyện rồi Đường Thi vội vàng nhìn Đường Duy: “Nhan Nhan đâu? Mẹ chỉ tra được con đã đến đây, Nhan Nhan đâu rồi? Nhan Nhan có sao không?”

Từ khi Đường Thí vào phòng, trong đầu cũng chỉ có Nhan Nhan, ở trong mất cô, từ nhỏ đứa trẻ này đã gánh vác quá nhiều gánh nặng, khi lớn cũng giấu chuyện bực bội vào trong lòng, hôm nay bị uất ức như vậy, trên đời này có con gái nhà nào có thể chịu được loại kích động này chứ? Cô đau lòng chết đi được.

Rõ ràng là con gái của An Mật, nhưng sao tâm hồn Tô Nhan lại có thể cứng cỏi sắt đá như vậy.

Đường Duy nhìn về phía Sakahara Sakurako: “Mẹ, bây giờ Nhan Nhan đang ngủ trong nhà con, vẫn chưa tỉnh, chú Bạch Việt và Giang Lăng đang giúp con chăm sóc cô ấy, nhưng bây giờ có chuyện khác cần mẹ ra mặt Nói xong, Đường Duy mỉm cười, nhìn về phía Sakahara Sakurako nói: “Để tôi giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi, cũng chính là người bị mẹ của Tô Nhan, An Mật hãm hại năm đó – Đường Thị, xin hỏi cô Sakahara Sakurako, cô có thể đường đường chính chính nói lại những lời vừa nói với tôi cho người trong cuộc là mẹ tôi nghe hay không?”

Đường Thi nhíu mày: “Nói cái gì?”

‘Đường Duy bắt đầu đùa giỡn vô lại, mặt đầy vẻ vô tội, giơ hai tay ra, rụt cổ một cái: ‘Mommy hỏi cô ta đi”

Lần đầu tiên Sakahara Sakurako mặt đối mặt với Đường Thị, cô ta lập tức mất hết sức lực, mở miệng đều là hốt hoảng: “Chào… Chào cô, tôi tên là Sakahara Sakurako, anh trai tôi là Sakahara Kurosawa”

Sakahara Kurosawa vừa nghe, lập tức nói, “Họ hàng xa, họ hàng xa! Chúng ta là họ hàng!”

Lúc này Đường Duy rất vui vẻ, có lúc cậu cảm thấy tên Sakahara Kurosawa.

này cũng thật thần kỳ, anh ta giống như luôn sống trong thế giới của riêng mình, dù gì cũng là em gái họ hàng xa, chuyện âm ï thành như vậy nhưng người anh này lại không muốn giúp cô em gái họ hàng xa thu dọn cục diện rối rắm một chút nào.

“Thậm chí còn chê cô ta làm việc bẩn thỉu.

Nhìn biểu cảm chỉ mong phủi sạch quan hệ với Sakahara Sakurako của Sakahara Kurosawa, Đường Duy vui vẻ, thấy anh ta thật sự không muốn có một chút quan hệ nào với Sakahara Sakurako, nên cậu mở miệng nói: “Mẹ, điều ‘Sakahara Sakurako nói là sự thật, Sakahara Kurosawa thật sự là anh của cô ta”

Xem náo nhiệt sẽ không chê chuyện lớn!

‘Sakahara Kurosawa giận đến mức thiếu chút nữa không nói chuyện trôi chảy được, nhìn về phía Đường Thỉ nói: “Chào dì ạ, mặc dù cháu là anh của ‘Sakahara Sakurako, nhưng chỉ có quan hệ họ hàng xa, có thế là máu đã loãng đi rất nhiều, cháu thật sự chưa từng chỉ dẫn bất kỳ hành động hay lời nói nào.

của cô ta, đều là cô ta tự nghĩ. Di, cháu rất tôn trọng di, dị vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, cô chủ nhà họ Đường năm đó có ai không tâm phục khấu phục cơ chứ? Cháu là phận con cháu không dám xúc phạm dì, xin dì hãy đôi xử với cháu và Sakahara Sakurako như hai người độc lập”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.