Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1788: Chương 1788




Những lời này đã phủi sạch quan hệ một cách dứt khoát, anh ta còn rất thông minh mà khéo léo nịch bợ Đường Thị Không hổ là Sakahara Kurosawa, làm rất tốt!

Đường Duy hắng giọng một cái, hơi đè tức giận xuống một chút, nhìn về phía Đường Thi nói: “Mommy, con điều tra thì phát hiện ra khoản tiền lớn của Từ Dao là do người nhà của Sakahara Sakurako đưa, mà số tiền lớn này lại được Từ Dao đưa cho mấy tên côn đồ làm hại Nhan Nhan, cho nên hôm nay.

con mới vội vàng đến tìm cô ta như vậy.

Lời tiếp theo Đường Duy lại không nói luôn, cũng không biết là học từ ai, giong nói ngừng lại một lát, nghe càng làm cho người ta cảm thấy Tô Nhan quá thảm, chưa từng đắc tội với Sakahara Sakurako nhưng lại bị người ta ngấm ngầm hãm hại như vậy, Đường Thi vừa nghe, há lại như vậy?

Lập tức tiến lên, khí thế nữ tống giám đốc bá đạo lập tức tuôn ra, nhưng giọng nói vẫn vững vàng hỏi: “Sakahara Sakurako, là cô làm sao?”

Sao Sakahara Sakurako dám nhận, không ngừng lắc đầu: “Cháu không biết chuyện này, cháu thật sự không biết, di, dì hiếu làm cháu rồi, cháu đối với Đường Duy… Là một tấm chân tình…”

“Cô đối với con tôi là một tấm chân tình?”

Đường Thị lắc đầu: “Đứa nhỏ, dưới tình huống này, cô nói cô đối với Đường Duy là một tấm chân tình thì cũng không có cách nào khiến chúng tôi hết nghỉ ngờ cô, không bằng trực tiếp lấy chứng cớ ra để chứng minh những chuyện kia không liên quan đến cô, so với việc cô luôn mồm kế lế mình yêu Đường Duy với ý đồ cảm động chúng tôi để lừa gạt che giấu quá khứ, thì chứng cứ có còn thể trả lại trong sạch cho cô, nói cho tôi biết có phải cô là người đứng sau chuyện hãm hại Tô Nhan không?”

‘Sakahara Sakurako không dám tưởng tượng, Đường Thi là một người phụ nữ không còn trẻ nữa nhưng sao lại vẫn còn lý trí và quyết đoán như vậy, người bình thường khi nghe một cô gái yếu đuối nói đến một tấm chân tình, không phải là sẽ mềm lòng sao, nhưng tại sao!

Từ trong mắt cô, cô ta không nhìn thấy một chút xíu mềm lòng nào, chỉ có kiên định..

‘Sakahara Sakurako lùi lại hai bước, không ngừng thở dốc, từ trên người Đường Thi truyền đến sức ép quá mạnh mẽ, thậm chí vẫn chưa cần Bạc Dạ ra tay, anh chỉ đứng một bên, chỉ một mình Đường Thi đã ép cô ta tới không thở nổi, cô ta thật sự rất muốn tìm người nhà đến để cùng nhau đối mặt với chuyện này, cô ta chỉ đơn thuần không thích Tô Nhan mà thôi, dì Đường Thi xuất sắc như vậy, tại sao.

Tại sao lại hết lần này đến lần khác coi thường cô ta?

‘Sakahara Sakurako không muốn như vậy, cô ta làm tất cả cũng vì Đường Duy, cũng vì tương lai của ga tộc Sakahara, cô ta không thể nào là người xấu, nhưng tại sao..

Phải chịu đối xử như vậy.

Đám người này giống như xem cô ta như một người độc ác, nhưng, nhưng người hãm hại Đường Thi năm đó không phải là cô ta mà! Là mẹ của Tô Nhan, cho nên Tô Nhan mới người nên chết ‘Sakahara Sakurako cô trong sạch, dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu loại đối xử này?

Sakahara Sakurako định giải thích: “Chào dì Đường Thị, di đột nhiên xuất hiện khiến cháu sợ hãi, không kịp tiếp đón dì “Nói ít lời khách sáo thôi” Đường Duy cười híp mát: “Hôm nay đến tìm cô là để tính sổ, không phải đến chào hỏi cô, không phải cô luôn miệng nói là vì tôi sao? Mommy, cô Sakahara Sakurako nói, cô ta làm tất cả những việc này đều là vì con..”

Mặt Đường Thi đầy nghỉ ngờ: “Duy Duy, trước đó con có quen biết với cô.

‘Sakahara Sakurako sao?”

Đường Duy không chút nghĩ ngợi nói: “Không quen biết, không hiếu sao cô ta tự nhiên lại đi lên chào hỏi con, nói thật chúng con ngay cả bạn cũng không tính, con cũng không có cách thức liên lạc của cô ta”

“Vậy tại sao cô gái kia lại phải nói là vì con?”

Đường Duy nhún vai: “Con không biết, chuyện cô ta hãm hại người khác nhưng lại nói là vì con, sao con lại có cảm giác… Con giống như đang cõng nồi vậy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.