Màn tỏ tình của Bạc Dạ rõ ràng là điều không một ai ngờ đến, cứ như vậy đột ngột xảy ra, thậm chí còn không cho bọn họ chút thời gian chuẩn bị.
Anh đứng trước mặt Đường Thi, dõng dạc nhét một đồng tiền xu vào tay cô, biểu tình vô cùng chân thành, tha thiết: “Đường Thi…”
Vốn dĩ Đường Thi muốn xoay người rời đi ngay, nhưng mà hành động không hề ngờ đến của Bạc Dạ lại khiến cô vô cùng ngượng ngùng, đi được vài bước, cô quay lại nhìn trợ lý của mình, trên mặt mang biểu tình như vừa bị sét đánh trúng…
“Bà mẹ nó? Coi như tôi bị người ta vứt bỏ rồi đấy à?”
Không phải trong tiểu thuyết chỉ cần tỏ tình như thế thì sẽ được đối phương đồng thuận rồi hay sao? Tiểu thuyết tình cảm lừa gạt người khác rồi kìa!
Đường đường là một quý công tử nhà giàu ở Hải Thành – Bạc Dạ, nay tỉnh mộng mỹ nhân, say theo ôn nhu hương, chỉ cần một ánh mắt làm càn chán nản của Bạc Dạ cũng đủ chèn ép cả thiên hạ trong giới kinh doanh, đã sống nhiều năm như vậy rồi, nay đầu óc nóng lên mới xúc động tỏ tình như vậy được một lần mà còn bị nữ chính từ chối!
Ngay cả một câu trả lời cũng không có, người ta trực tiếp xoay người đi luôn đấy nhé!
Lúc đó chắc hẳn Bạc Dạ đang ôm chặt trái tim thủy tinh của mình rồi, không phải vậy chứ hả Đường Thi ơi! Trong tình huống hết sức cảm động thế này, người bình thường không phải sẽ rung động rồi lựa chọn ở bên anh ấy sao hả?
Tình tiết phát triển sang hướng này thật là sai trái mà. Ôi trời ơi…
Nhìn vẻ mặt suy sụp của Bạc Dạ, Lâm Từ cảm thấy thật đáng tiếc nhưng cũng thật buồn cười, đột nhiên không biết phải tỏ thái độ như thế này trong chuyện này nữa.
Phản ứng của Đường Thi năm trong dự liệu của Lâm Từ.
Suy cho cùng, sau khi trải qua quá nhiều, họ không còn là họ của ngày xưa nữa, tất cả những yêu thương đã cạn dần theo năm tháng, không còn sức để yêu thêm một người nữa.
Sau khi Đường Thi rời đi, trên mặt Bạc Dạ vẫn là một mảnh mơ hồ, đại khái anh không hề nghĩ bản thân lại bị cô từ chối thế này, anh thật sự… rất chân thành, rất nghiêm túc muốn đối xử thật tốt với Đường Thi.
Anh muốn nói cho cô biết từ nay về sau anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô nữa, anh muốn cô có thể tin tưởng anh và cho anh một cơ hội nữa.
Nhưng Bạc Dạ à, trước đây Đường Thi đau khổ chờ anh, quay lại lúc đó… anh đã ở đâu chứ? Bọn họ lần lượt rời khỏi học viện Hoằng Xuyên, dọc đường đi Khương Thích vẫn còn bàng hoàng, chưa tỉnh lại kịp: “Ôi trời ạ… tớ nhất định là đang nắm mơ rồi.”
Hàn Nhượng cũng giống như Khương Thích: “Hình như anh cũng vậy…”
Riêng Hàn Thâm không nói gì, anh ta cười với Đường Thi: “Em có thể từ chối lời tỏ tình của Bạc Dạ.”
Đường Thi nghi hoặc nhìn anh một cái: “Tại sao không chứ?”
“Hơn nữa còn không thèm nói lời nào đã xoay người rời đi! Cái phong cách này hay thật!” Khương Thích thật muốn nhào tới ôm đùi Đường Thi, liếm liếm hai cái: “Đúng là trời đất xoay chuyển rồi, thiên hạ này phỏng chừng chắc chỉ còn mình em dám khiến Bạc Dạ mất mặt như thế đấy!”
Đường Thi không nói gì, bạn bè đùa giỡn thế thôi nhưng trong lòng cô lại cảm thấy tất cả đều giống như một sự giễu cợt.
Nếu như cô vẫn là cô gái năm đó, nghe tấm chân tình chân thành của Bạc Dạ, chắc hẳn cô sẽ vô cùng cảm động đến rơi cả nước mắt.
Thế nhưng… thời gian không buông tha bất cứ ai cả, cô không thể vượt qua thời gian trở về năm tháng đó, cô đã mất đi khả năng yêu một người, dù cho đối phương có là Bạc Dạ đi chăng nữa cũng thế.
Hàn Thâm thầm nghĩ, cô nàng Đường Thi trước mặt khá thú vị đây, không có bao nhiêu người dám công khai ngó lơ Bạc Dạ như thế đâu, huống chì đây là một Bạc Dạ đã hồi tâm chuyển ý: “Tôi cho rằng em đợi lâu như vậy là đang đợi Bạc Dạ hối hận, quay đầu.”
“Hối hận, biết quay đầu à.” Đường Thi nhìn trời, miệng lấm bấm: “Anh ấy đã hối hận, biết quay đầu rồi, vậy nhưng ai sẽ trả lại cho tôi những gì tôi đã phải bỏ qua đây?
Bạc Dạ có thể dành thời gian còn lại của cuộc đời anh để quay đầu, làm lại mọi thứ, thế như giờ cô không còn dũng khí để nhận bất kỳ lời hứa hẹn nào của anh nữa rồi.
Chọn Bách Thành làm nơi để sống suốt quãng đời còn lại, nửa đời Đường Thi cô đã phải dãi nắng dầm mưa, phải chịu hết thảy bao nhiêu gian khổ rồi, nếu mãi đến lúc già nua vẫn có thể cười cười nói nói, vậy thì đời này sẽ chẳng uổng phí chút nào.