Hàn Thâm một đường đưa Đường Thi về nhà, trên đường đi, những lúc thấy hơi nhàm chán anh lại lấy chuyện ban nãy ra để nói với Đường Thi: “Tôi cứ nghĩ em sẽ đồng ý với anh ta đấy.”
Đường Thi cười nhẹ một tiếng: “Nếu là năm năm trước, chắc chắn tôi sẽ vô cùng vui mừng mà đồng ý với anh ấy.”
Hàn Thâm đánh tay lái: “Đã vậy còn không định quay đầu nhìn lại Bạc Dạ luôn đấy à?”
Đường Thi lắc đầu.
Hàm Thâm lại nói: “Tôi thấy lúc đó anh ta có vẻ rất cô đơn đấy.” %3D
Trong lòng Đường Thi đột nhiên tê rần, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Tôi đối với Bạc Dạ hay đối với chính mình đều chỉ có thể trói tay chịu chết, chẳng thể làm gì hơn.”
Hàn Thâm không nhắc lại nữa nhưng Đường Thi vẫn tiếp tục nói: “Anh Hàn, tôi biết mấy ngày nay anh sang đây chắc là vì muốn thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta.
Hàn Thâm bất ngờ liếc nhìn Đường Thi: “Ngại thật, khoảng cách giữa chúng ta khiến em cảm thấy không thoải mái sao?”
“Người phải ngại là tôi mới phải”
Đường Thi dùng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Hàn Thâm: “Khương Thích và Hàn Nhượng có ý muốn giúp hai chúng ta ở bên nhau, chúng ta cũng không phải những đứa con nít, mọi người có ý định gì chúng ta đều nhìn ra được. Nhưng mà thật xin lỗi anh Hàn, anh không nên cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy.”
Hàn Thâm vô thức đạp chân ga, cảm giác không thể giữ được tâm trạng của mình nữa: “Đường Thi, em chờ một chút đã…”
Thế nhưng Đường Thi đã cắt ngang lời anh nói, vẫn là nên nói trắng cả ra: “Trước mắt tôi sống một mình vẫn rất ổn, vậy nên có lẽ phải khiến anh Hàn thất vọng rồi, thật xin lỗi anh.”
Đây cũng là đang uyển chuyển từ chối anh.
Hàn Thâm nghĩ, hiện tại bản thân mình bị từ chối không khác gì Bạc Dạ ban nãy cả.
Đường Thi sửa lại tóc tai, cười đến gió nhẹ mây bay, vậy nhưng không ai biết đằng sau nụ cười gió nhẹ mây bay đó cô đã phải trằn trọc khó ngủ biết bao nhiêu ngày đêm.
Gặp phải một Bạc Dạ biết hối cải, biết thay đổi, thế nhưng làm sao Đường Thi có thể dễ dàng buông bỏ mọi thù hận ngày trước được đây?
Hàn Thâm thở dài: “Tôi không bắt buộc em bất cứ chuyện gì cả, ngay từ đầu cũng do chính tôi tự chủ trương, tự quyết định, cho nên em cũng không cần phải xin lỗi tôi, mọi thứ đã được ông trời định trước cả rồi, cái gì đến thì sẽ đến thôi.”
Đường Thi khẽ cười: “Anh có thể nghĩ như thế, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.”
Ánh mắt Hàn Thâm lạnh xuống, lại nhìn Đường Thi thêm lần nữa, cô gái nghiêng nghiêng mặt, gò má trắng nõn cao thanh thoát, ánh mắt trong trẻo, tựa như một cô nương xinh đẹp hạ trần, nhưng tất nhiên không có một ai lại mang nét cương nghị như Đường Thi cả.
“Em thì như vậy… em có thể sống một mình vẫn tốt, nhưng em chưa từng nghĩ sẽ tìm cho Duy Duy một người ba sao?”
Hàn Thâm do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Dù sao em thân là đàn bà con gái, nhất định nếu một mình nuôi con lớn cũng mất nhiều sức lực đúng không?”
Đường Thi chớp chớp mắt: “Nói thật vậy, Duy Duy không hề mong muốn có một người ba, nếu một ngày nào đó cậu nhóc muốn có ba, cậu nhóc sẽ nói cho tôi biết.”
Hàn Thâm nuốt lời định nói bên môi xuống, vốn dĩ định nói nếu không hãy để cho anh thử một lần được bảo vệ, chăm sóc Đường Thi, dù sao anh rất cũng có hảo cảm với cô gái trước mắt này.
Nhưng mà như những gì Đường Thi đã nói, ý ở mặt ngoài cũng quá rõ ràng rồi, anh cũng không định ép mua ép bản gì người ta, vậy nên chỉ có thể cười nói: “Vậy thì tiếc thật đấy.”
Đường Thi lấy điện thoại di động ra, giả vờ thờ ơ nói: “Thật ra thì anh Hàn đẹp trai phong độ như vậy, hoàn toàn có thể tìm được một cô bạn gái tốt hơn nhiều mà.”
“Phải vậy không?” Hàm Thâm lắc lắc đầu hỏi lại cô: “Nói chung chắc là không có duyên rồi, nếu ngày nào đó em muốn yêu đương thì tôi sẽ lại tìm tới em, Còn hiện tại tôi không đến cửa quấy rầy em đâu. Dù sao như thế lại khiến em cảm thấy tôi thật phiền phức mất.”
“Thật xin lỗi.” Đường Thi lại xin lỗi anh: “Người nhà anh ai ai cũng đều rất tốt, nhờ anh thay tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người nhé.”
“Không sao đâu mà.” Hàn Thâm căn chặt môi, anh không thích dễ dàng nắm lấy thứ gì đó, thôi thì nhàn rỗi cũng chính là nhàn rỗi mà thôi, bỏ chút thời gian lên người Đường Thi cũng chẳng có sao cả.