Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 130: Chương 130: Thật là quá nhớ




"Cái kia? Tôi không hiểu anh đang nói gì." u Thiển Thiển ngơ ngác nhìn hắn.

"Đừng giả bộ không biết, trong lòng em đang suy nghĩ gì tôi đều rất rõ ràng, mau đem đồ vật đó ra, tôi không cho phép em làm loạn!" Three hốt hoảng, từng bước từng bước tiến tới gần cô, dùng sức nắm bả vai của cô mà uy hiếp.

"Chuyện của tôi, tôi có cách giải quyết!" u Thiển Thiển lạnh lùng trả lời, cả người giống như tượng gỗ không có linh hồn.

"Thiển Thiển, em không thể, không thể làm như vậy!" Three lắc lắc người cô.

u Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn, cô nhẹ nhàng nói, "Tôi không sao, anh yên tâm!"

"Em như vậy thì làm sao tôi có thể yên tâm được?" Trước kia cô vì chị mà sống, hiện tại chị đã chết, cô không còn mục đích gì để sống nữa, không có người thân, cuộc sống lại có quá nhiều khốn khổ như vậy, thật ra thì cả người của cô cũng đã khô kiệt rồi từ lâu rồi, nếu như không phải chị còn sống, cô cũng đã muốn chết rồi.

Trải qua mười lăm năm, cái loại dày vò này, không phải người nào cũng có thể chịu được!

"Thiển ... Thiển!" Three kêu từng tiếng khổ sở, đau lòng nói, "Em không thể chết, không thể thương tổn chính mình, ngoài người nhà là chị , em còn có bạn bè ở Thiên quốc gia, nếu như em chết, tôi cũng sẽ đau lòng giống như em bây giờ, cho nên van xin em đừng làm những chuyện điên rồ nữa, đưa thứ đó cho tôi đi!"

Hắn đã từng cho cô ba viên thuốc “hồng bạch lam”. Màu xanh dương là thuốc mê, màu đỏ là mị dược, mà viên màu trắng. . . . . . Là độc dược!

Lần đó điện thoại cho hắn, cô cầu xin hắn chế ra ba viên thuốc này, lúc đó hắn đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, tại sao lại muốn độc dược chứ? Là sợ thân phận sẽ bị lộ nên chuẩn bị sao? Khi đó hắn vẫn không nghĩ ra, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ thông suốt, viên thuốc kia là chuẩn bị cho mình, lúc chị của cô sắp chết, cô đã có ý nghĩ muốn cùng chị lên trời tìm ba mẹ. Cô đơn một mình là chuyện mà cô sợ nhất, cho nên cô nhất định sẽ làm như vậy.

u Thiển Thiển nhìn Three kích động như vậy, ánh mắt bỗng nổi lên niềm thương cảm, nhưng mà rất nhanh lại trở về lạnh lẽo, dùng sức đẩy hắn ra nói, "Tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không có thứ gì đó mà anh muốn, anh về đi, đừng tới tìm tôi nữa!"

"Không, nếu như em không đưa nó cho tôi, tôi sẽ không đi!" Three kiên quyết nói.

Nhìn hắn khư khư cố chấp, cô chỉ có thể trầm mặc không nói.

Cô thật sự quá mỏi mệt rồi,cô đến thế giới này chắc chắn là sai lầm của ông trời rồi, nếu không tại sao lại bắt cô gặp phải nhiều chuyện đau khổ như vậy? Cô không nhớ chút chuyện gì trước năm tuổi, ba mẹ ruột là ai cũng không biết, lúc nhỏ cô lang thang ở trên đường lớn thiếu chút nữa đã chết rồi, là người nhà họ u đem cô về, nhưng hạnh phúc lại ngắn ngủi mà phía sau là bi kịch đáng sợ như vậy, phá sản, ba chết rồi, mẹ chết rồi, chị cũng đã chết, tất cả giống như trong chuyện cổ tích mà cô là nhân vật nữ chính bi thảm nhất, nhưng thật đáng buồn là cô lại không có kết cục tốt đẹp giống trong chuyện cổ tích.

Làm cho nhà họ u phá sản là người nhà họ Hàn, chị yêu kẻ thù nhiều năm như vậy, mà cô cũng động lòng với kẻ thù của mình! Muốn báo thù sao? Không, cô không thể! Bởi vì đó là người mà chị yêu nhất!

Mệt quá đi. . . . . . Mệt mỏi không còn muốn tiếp tục sống nữa rồi. . . . . .

Thật là nhớ chết mất . . . . . Thật là nhớ thật là nhớ. . . . . .

" u Thiển Thiển!" Three đột nhiên lớn tiếng gào thét tên của nàng, sau đó luống cuống tay chân tìm kiếm khắp người cô, trong miệng không ngừng nói, "Ở nơi nào? Ở nơi nào? Ở nơi nào?Em để món đồ đó ở nơi nào rồi hả ? Ở nơi nào? Ở nơi nào. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.