Bắc Hợi Thành....
Dương Tuấn mất hết mấy ngày mới vượt qua tinh không phận giữ Nam Hợi Thành cùng Bắc Hợi Thành, nên biết nếu tự thân muốn vượt qua tinh không này cũng mất ít nhất nửa tháng, mà nhờ Lưu Vân Thuyền nên thời gian mới ít như vậy.
Mà trong mấy ngày này, Dương Tuấn dùng Hoả Đan Lô luyện ra Tích Linh Đan, giúp tăng lên tu vi theo đan phương của hệ thống, mà tác dụng phụ của nó là giống như xuân dược, khiến mấy ngày vừa rồi Dương Tuấn hai chân bủn rủn, mỗi lần xông trận xong là phải vịn tường mà đi, chúng nữ thì thân thể mềm mại nhũn ra như một vũng nước, thật đáng sợ à.
Phong Vân Tế Hội, tổ chức ở Bắc Hợi Thành, Thương Linh thành, do Phong Vân Tiên Trì tổ chức, tế lễ Phong Vân Tiên Đế sáng lập, để cho các đệ tử cùng các tán tu khâp Hợi Tiên Vực tham gia, mở ra bí cảnh Phong Vân Nhai, lịch luyện bên trong tìm kiếm kỳ ngộ, tiên thảo, tiên pháp các loại.
Còn hai ngày nữa Phong Vân Tế Hội mới mở ra, Dương Tuấn cũng không có việc gì làm, mang theo Hồ Điệp, Hương Ngọc cùng Ngọc Lan đi dạo phố ở đây, bởi vì tu vi hai người tinh tiến nhanh nhất, ngay cả Tuyết Bích hiện tại cũng không bằng, Hương Ngọc cũng đạt đến Ngụy Thần nhị trọng thiên, ngang bằng Ngụy Tiên như Dương Tuấn, cho nên Dương Tuấn đưa họ ra ngoài để thư giãn.
Ba người một bộ thanh thuần đáng yêu, dung mạo càng là xinh đẹp không lời tả được, đi trên phố là thu hút hết ánh mắt nam nhân, trong đôi mắt hiện lên vẻ thèm khát mãnh liệt, Dương Tuấn khó chịu liếc một cái, tất cả ánh mắt kia đều biến mất.
Nhưng mà dù có vậy, vẫn có cái gọi là quần là áo lượt, đầu óc ngu si người...
- Khà khà, mấy vị tiểu thư xinh đẹp, có thể đi ăn một bữa với Phương Hoả ta không?
Một đám ba nam tử đi đến trước mặt Hồ Điệp các nàng, bộ dạng tất nhiên là quần là áo lượt công tử hào môn vọng tộc, một tên nam tử dáng người thon dài, mái tóc màu đỏ dài đến giữa lưng, hơi cúi người nói với ba người Hồ Điệp.
- Ta không quen biết các người, tránh đường.
Hồ Điệp với tu vi Ngụy Tiên sơ kì 9 tinh tứ ngăn trước người Ngọc Lan nói.
- Hehe, trước lạ sau quen, không có gì phải lo lắng cả.
Một tên nam tử khác bước ra, dáng người gầy gò, mái tóc màu lục để dài, nở một nụ cười ti tiện trên mặt, nói.
- Chó ngoan không cản đường, ta không muốn bẩn tay ta....
Dương Tuấn lập tức chắn trước người tam nữ, khuôn mặt lạnh lẽo, giọng nói đầy sát ý nói.
- Ngươi nói cái gì?
Nam nhân ti tiện lúc nãy nổi giận quát lên, kinh động người trên phố lớn, có người nhận ra ba người này, lập tức xì xầm bàn tán lên.
- Xì, là Phong Lưu Tam Tặc đây mà....
- Ỷ vào là đệ tử của Phong Vân Tiên Trì, có Hạo Long là chân truyền đệ tử nên không xem ai ra gì cả.
- Ài, tội nghiệp cho tiểu tử kia à....
Ba người nam tử này là Phương Hoả, nam nhân tóc đỏ, Lí Quân, nam nhân quát tháo với Dương Tuấn cùng Phúc Quy, người còn lại trong ba người, một đầu tóc dài màu đen, dáng người cao lớn, được người trong Bắc Hợi Thành gọi hết là Phong Lưu Tam Tặc, chuyên đi trêu ghẹo nữ tử xinh đẹp, cướp phu nhân người ta, làm đủ chuyện xấu, nhưng nhờ có Trương Hạo Long, là đệ tử chân truyền trong Phong Vân Tiên Trì nhận thức, nên mới lộng hành như vậy.
- Thế nào? Không hiểu tiếng người sao?
Dương Tuấn một mặt lạnh lùng, âm thanh đè nặng, hắn ghét nhất là có người chọc vào gia đình, người thân cùng nữ nhân của hắn.
- Tiểu tử đáng chết, xem chiêu....
Lí Quân gầm lên, bàn tay phải bọc lên một tầng băng sương, chộp về phía tim Dương Tuấn, tu vi của hắn là Ngụy Tiên hậu kì, nhưng dưới tấn công bất ngờ như vậy, dù là Ngụy Tiên đỉnh cũng phải mất mấy lớp da a.
- Muốn là được sao?
Dương Tuấn ghẻ lạnh, nắm đấm nắm chặt lại, lực lượng pháp tắc luân chuyển trong xương cốt, kinh mạch, Dương Tuấn mới phát hiện ra điều này, pháp tắc có thể ẩn bên dưới da thịt, hoặc thay thế cho xương cốt kinh mạch gãy vỡ hoặc đứt đoạn cũng được, đây là tác dụng của Ma Thân Pháp Tắc, nắm đấm của Dương Tuấn nhanh hơn trảo của Lí Quân đánh tới.
Oanh...
Lòng ngực Lí Quân bị Dương Tuấn đánh lên một quyền, ngay lập tức lực lượng kinh khủng bộc phát ra, lòng ngực lõm xuống một lỗ lớn, mà tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên lớn tới nỗi tất cả người ở đây đều nghe thấy, Lí Quân miệng phun ra máu cùng mảnh vỡ gân cốt, đôi mắt trừng lớn lộ vẻ không thể tin, phù phù một tiếng, Lí Quân ngã quỵ xuống đường phố.
Ngụy Tiên cảnh có sinh mệnh lực cực lớn, một đấm này chỉ trọng thương Lí Quân, nhưng muốn hồi phục cũng cần ít nhất mấy năm, bởi vì đó không phải là tiên nguyên lực bình thường, mà là pháp tắc thiên địa.
- Cái gì?
Lúc này, Phương Hoả cùng Phúc Quy mới ý thức được việc vừa xảy ra, vội vàng chạy đến đỡ Lí Quân đứng dậy, Lí Quân xương cốt như gãy vụn hết thảy, đứng dậy cũng vô cùng khó khăn, Hồ Điệp các nàng thì cười khúc khích, chọc ghẹo nữ nhân của Ác ma như phu quân của các nàng sẽ có kết quả như vậy đấy.
- Tiểu tử, ngươi độc....
Phương Hoả cùng Phúc Quy đỡ dậy Lí Quân, sau đó quăng cho Dương Tuấn một câu nói, quay đầu rời đi, người trên phố cũng tản đi, Dương Tuấn mặc nhiên không quan tâm những điều này, dẫn tam nữ đi đến một tửu điếm, cùng nhau ăn một bữa lớn.
............
Phiêu Hương Lâu....
Bên trong một gian phòng lớn, có ba nam tử cùng ngồi chung một cái bàn lớn, trong đó có hai người sắc mặt âm trầm, lộ vẻ vô cùng giận dữ, mà trước mặt họ là một nam tử dáng người thon dài, mái tóc đen dài, khuôn mặt anh tuấn, đặc biệt là trên đầu có một cặp long giác, hai người kia không ai khác là Phương Hoả cùng Chúc Quy, Lí Quân đã được đưa về nội viện để điều trị, bọn họ buổi sáng mất hết mặt mũi, nhưng mà tu vi cả hai hợp lại đánh cũng không lại Lí Quân, tên kia lại một quyền chấn thương Lí Quân, hai người họ làm sao đánh lại, chỉ biết quay đầu rút lui.
Mà nam nhân có cặp long giác kia là Trương Hạo Long, bởi vì khi tám tuổi uống phải tinh huyết của Kim Long Thánh Thú, may mắn không bạo thể mà chết, lại thức tỉnh được huyết mạch Kim Long, từ đó tu vi tăng lên nhanh chóng, ngộ tính cũng ghê gớm không kém, được Trương gia đổi tên thành Hạo Long, đến này mới hơn trăm năm đã đạt Nhân Tiên đỉnh phong 8 toàn nguyệt luân.
- Trương thiếu, tiểu tử kia ngang nhiên đánh Lí Quân, là người dưới trướng Trương thiếu ngài, nghiễm nhiên là đang xúc phạm đến ngài đó.
Phương Hoả lập tức cung kính nói, hắn cùng Lí Quân và Chúc Quy là một trong mấy thuộc hạ của Trương Hạo Long, tu vi cũng chỉ là Ngụy Tiên, là cấp dưới cùng hết, bên trên còn có rất nhiều Nhân Tiên cảnh khác, bọn họ tự lập nên Hạo Long Hội, một lòng phục tùng Trương Hạo Long.
- Im lặng, các ngươi nói, lai lịch của hắn thế nào?
Trương Hạo Long cầm lên chén Thiên Hương Trà, uống một ngụm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Phương Hoả, hắn lập tức cúi mặt xuống, bắt đầu nói.
- Trương thiếu, tiểu tử đó chỉ là Ngụy Tiên hậu kì, nhưng mà man lực kinh khủng cùng tốc độ rất nhanh, có lẽ là người từ tiểu thành khác đến đây, hơn nữa còn mang theo 3 nữ tử tuyệt sắc, có lẽ là dạng công tử hào môn mới xuất môn.
Chúc Quy im lặng lập tức trả lời giúp Phương Hoả, âm ngữ không cao không thấp, dường như không có sợ hãi uy thế của Trương Hạo Long chút nào cả.
- Tốt, ngày mai ta sẽ cho Vân Triệt, đi xử lý tiểu tử kia.
Trương Hạo Long phất phất tay, bảo Chúc Quy cùng Phương Hoả rời đi, hai người họ lập tức lui xuống, để một mình Hạo Long ở lại, tay Hạo Long cầm chén trà, đứng cạnh cửa sổ, ngắm nhìn phương xa Phong Vân Nhai.
......................
Ngày hôm sau, Dương Tuấn sau một đêm điên loan đảo phượng với tam nữ, hắn buổi sáng tinh thần sảng khoái, để các nàng ở lại nghỉ ngơi, Dương Tuấn đặt xuống căn phòng một toà sát trận nho nhỏ, gọi là Phù Đồ Trận, chỉ cần có chút địch ý mà đi vào bên trong, sẽ lập tức bị trận pháp đồ diệt.
Dương Tuấn rời khỏi khách điếm, con đường phố buổi sáng lại tấp nập người qua kẻ lại, tiên giới thì tiên giới, người cũng cần “tiền” để sống, dư dả thì cũng cần chỗ để vui chơi, chứ chẳng lẽ cứ ở trong mật thất bế quan tu luyện, đến khí tuổi thọ hao hết mới xuất quan, thì tu luyện để làm gì.
--- Thiên Trường Các ---
Dương Tuấn đi quanh một lát, bất ngờ đi đến toà các lâu này, kiến trúc vô cùng đồ sộ, được xây bằng lam tinh thiết, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng thần thánh, mà chỗ này lại là nơi mở ra đấu giá trường, tranh đấu bằng tiền của - tiên thạch.
- Hehe, có nên luyện ra mấy kiện Tiên Khí, bán cho bọn họ không đây?
Dương Tuấn mỉm cười, từ túi đồ lấy ra áo choàng Dâm Vương, mặc lên người có thể che giấu khí tức cùng dung mạo, sau đó ý niệm động một cái, theo kí ức kiếp trước, luyện ra một đám Cấm Khí đặc biệt, hình dáng thon dài như quả trứng, nhưng vô cùng cứng, bên trên có khắc phù văn, khi kích hoạt sẽ bộc phát, tạo ra uy lực kinh khủng, ngang bằng Kim Ất Đại Tiên đỉnh một kích toàn lực, thuộc về Khí Vương đẳng cấp.
Tiêu hao 200 vạn bá điểm để thay thế huyền tiên thiết, Dương Tuấn luyện ra 6 quả cấm khí “lựu đạn” hình, mỗi quả dùng tinh thần lực gia trì lên, khi đẩy ra không khác một viên đá bình thường là mấy, nhưng rút đi tinh thần lực sau, uy lực bạo nổ như Kim Ất Đại Tiên đỉnh bạo thể, thuộc dạng Cấm Khí một lần dùng.
- Khặc khặc, lần này phải kiếm đến một đống tiên thạch mới được.
Dương Tuấn cười tiện tiện, bước vào Thiên Trường Các, ngay lập tức hướng cái bàn ở góc trái bên trong tiến đến, gặp mặt thiếu nữ ở quầy.
- Vị đại nhân này, ngài muốn đấu giá hay đi đấu giá?
Thiếu nữ lập tức cung kính nói với Dương Tuấn.
- Ta muốn đấu giá Cấm Khí cấp Khí Vương.
Dương Tuấn khuôn mặt ẩn sau cái áo choàng lạnh nhạt nói.
- Cấm, Cấm Khí cấp Khí Vương? Chuyện, chuyện này, xin ngài đợi một lát, tôi sẽ gọi chưởng các đến.
Thiếu nữ kia lập tức ấp úng, sợ hãi đến nỗi giọng nói cũng bị ngắt quãng, vội vã rời quầy, chạy lên lầu trên, Dương Tuấn phì cười, Cấm Khí cấp Vương ở Bắc Hợi Thành này, không, phải nói cả Tuất, Hợi Tiên Vực cũng phải phát cuồng với Cấm Khí này, bởi vì Tuất Tiên Vực cường giả đỉnh cấp cũng chỉ là Kim Ất Đại Tiên mà thôi.
Một lát sau, một nữ nhân mặc hồng y bước xuống, khuôn mặt thon dài, trên trán có đồ án hình hoa sen màu đỏ, đôi mi thanh tú khẽ nâng, đôi mắt lấp lánh như sao hơi mở, làn môi đỏ mọng mềm mại ướt át, bộ hồng y mở rộng để lộ cái cổ trắng ngần cùng gần nửa hai ngọc phong tròn trịa, trắng hồng, làn eo thon một tay cũng ôm hết, nhất là kiều đồn ngạo nhân vểnh lên khiến bất cứ nam nhân nào cũng bị thu hút, một mỹ nữ tuyệt sắc, không thua kém Hồ Điệp bao nhiêu về nhan trị, nhưng khí chất thì hơn hẳn Hồ Điệp, phong vận thành thục quyến rũ nam nhân.
- Chào đại nhân, ta là Hồng Vận Trúc, chưởng các Thiên Trường Các này, ngài muốn bán Cấm Khí Vương cấp sao?
Mỹ nữ tuyệt sắc thành thục này tên là Hồng Vận Trúc, là đệ nhất mỹ nữ ở trong Thương Linh thành lẫn Bắc Hợi Thành, nàng cúi người xuống, lộ ra hơn nửa đôi sơn phong hùng vĩ của nàng, nói.
- Đúng, ta ở đây có 6 kiện Cấm Khí Vương cấp cùng loại, khi sử dụng chỉ cần dùng tinh thần lực kết nối, sau đó ném về phía đối phương, tốc độ vô cùng nhanh, khi rút ra tinh thần lực có thể bạo phát uy lực tương đương một kích toàn lực của Kim Ất Đại Tiên đỉnh.
Dương Tuấn bình thản nói, nhưng khuôn mặt của Hồng Vận Trúc thì lập tức đổi sắc, Kim Ất Đại Tiên đỉnh một kích toàn lực a, đó là đáng sợ cỡ nào, nàng tu vi bất quá cũng là Minh Tiên mà thôi, Kim Ất Đại Tiên sơ kì cũng đủ nghiền ép ức vạn cái như nàng.
- Thật sự sao? Ngài có thể cho ta, xem thử không?
- Không được, Cấm Khí này chỉ sử dụng được một lần, hơn nữa dung nhập tinh thần lực vào trong khi rút ra lập tức phát nổ, ta không muốn tiêu hao một kiện Cấm Khí một cách lãng phí như vậy.
- Vậy làm sao tôi biết đó là đồ thật?
- Ngươi biết có chỗ nào có tiên thú tu vi như vậy không?
- A, không có, nhưng ở Khốn Long Ngục có phạm nhân tu vi Kim Ất Đại Tiên, nhưng khoảng cách rất xa, đi ít nhất hai tháng mới đến.
- Ài, không còn cách nào à, như vậy đi, các người cứ bán lên đấu giá, đợi ta đi tìm một đầu tiên thú tu vi này.
Dương Tuấn ném ra 6 viên cấm khí “lựu đạn” cho Hồng Vận Trúc, hắn không sợ Thiên Trường Các dám cưỡm luôn 6 cấm khí này, bởi vì bây giờ họ đang nghĩ Dương Tuấn là một cái Khí Vương, hơn nữa còn có cấm khí Vương cấp, không cung kính thì thôi, nào dám đắc tội với hắn.
- Hệ thống, có bán Tiên Thú hay không?
Keng, hệ thống có bán ra đủ loại Tiên Thú, tu vi, nhưng kí chủ không thể dùng nó để giết kẻ địch, chỉ có thể nuôi dưỡng mà thôi.
- Tốt, bán cho ta hai đầu tiên thú Kim Ất Đại Tiên hậu kì.
Keng, giá mỗi đầu tiên thú này là 1050 vạn, hiện có 2340 vạn bá điểm.
- Con mẹ nó, ngươi gian thương....
Dương Tuấn lập tức nhảy dựng lên, mẹ, một đầu thú cứ mà thôi, đắt như vậy làm gì.
Keng, tiên thú này khi bị kẻ khác diệt sát, kí chủ sẽ nhận lại điểm mua ban đầu, kèm theo từ 1- 10 lần số bá điểm bỏ ra mua sắm.
- OK, bán cho ta hai đầu....
Dương Tuấn lập tức quay phắt 180° thái độ, mẹ, buôn bán lần này kiếm lời rồi, để cho hai đầu tiên thú này bị “lựu đạn” kia giết chết, chẳng phải hắn ngồi không cũng có tiền rơi vào túi sao?
Keng, nhận được Tiên Thú Xích Loan Thú, Kim Ất Đại Tiên hậu kì.
Keng, nhận được Tiên Thú Thanh Giao Thú, Kim Ất Đại Tiên hậu kì.
Keng, tiêu hao 2100 vạn bá điểm, còn lại 240 vạn bá điểm.
............
Yêuuuu......
Ngangggg......
Hai âm thanh gần giống như long ngâm cùng phượng hót vang lên khắp Bắc Hợi Thành, mà hai luồng hơi thở kinh khủng cũng đột ngột xuất hiện, đè cho người trong thành dưới Nhân Tiên lập tức ngất, dưới Thiên Tiên thì nằm rạp dưới đất, mà dưới Minh Tiên lập tức hơi thở yếu đi mấy phần, quá là khủng bố.
- Con bà nó, cường đạo tinh hải đến à?
- Mẹ, là Tiên Thú, hơn nữa, vô cùng cường đại.
- Ta xong, ta xong mất, aaaa....
Khắp Bắc Hợi Thành, Thương Linh thành vang lên tiếng người ai oán, mà bên cạnh Dương Tuấn lúc này có thêm hai đầu tiên thú, một đầu bề ngoài giống như Chu Tước, nhưng trên người khí chất Thần Thú là không có, dài 3000 trượng, uy vũ vô song, mà đầu Tiên Thú còn lại thì nhìn gần giống Thanh Long, nhưng trên đầu chỉ hơi nhô ra một chút Long Giác, khí chất Thần Thú cũng không có, dài vạn trượng, bễ nghễ thiên địa.
- Phốc... Con bà nó, thu, thu nhỏ lại....
Dương Tuấn lập tức kinh sợ, hai đầu tiên thú này vừa xuất hiện liền ép hắn gần như không thở nổi, mà sau đó hắn lập tức cảm nhận được sự liên hệ của hắn với hai đầu Tiên Thú này, cảm giác khó thở kia lập tức biến mất, nhưng lại nhìn hình thể của bọn chúng, Dương Tuấn lần nữa sợ hãi, lập tức bảo bọn chúng biến nhỏ lại.
Tiên Thú, linh trí không thua kém tu sĩ là mấy, hai đầu Xích Loan cùng Thanh Giao lập tức thu nhỏ hình thể, trong một cái chớp mắt liền biến thành một đầu rắn nhỏ màu xanh cùng một đầu loan điểu màu đỏ bình thường không thể bình thường hơn, nhưng khí tức Kim Ất Đại Tiên vẫn toả ra, khiến bất cứ ai cũng thể xem thường hai đầu thú nhỏ này.
- Phù phù, làm ta hết cả hồn, nhanh rời khỏi đây.
Từ đầu, Dương Tuấn đã chọn một vị trí khá hoang vắng ngoài Thưong Linh thành, cho nên sẽ không có bắt gặp hắn, Dương Tuấn phù phù thở mấy hơi, lập tức sử dụng Di Hành Chi Bộ rời đi, nếu không lại có người đến tìm hắn phiền phức.
Quả nhiên, một lúc sau, bốn bóng người từ trên trời đáp xuống vị trí lúc nãy Dương Tuấn đứng, ba lão giả, một lão ẩu, theo khí tức trên người toả ra, tu vi bọn họ đều là Minh Tiên.
- Rõ ràng là vừa mới ở đây, vậy mà khí tức trong ngàn dặm xung quanh lại không thấy.
Một lão giả mặc lục y khẽ vuốt râu, nói.
- Khí tức này cho thấy, hai đầu Tiên Thú này tu vi ít nhất, là trên chúng ta một cái đại cảnh giới.
Lão giả mặc xích y bên trong khẽ nói.
- Chuyện này không bình thường, Trương huynh, Chính huynh, Phương huynh, ta phải trở về Chư gia bẩm báo việc này.
Trong bốn người, vị lão ẩu duy nhất nói với ba lão giả kia, sau đó không nói hai lời đạp không mà đi, ba lão giả kia quay đầu nhìn nhau, sau đó cũng đạp không rời đi.