Bá Đạo Thiếu Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 1: Chương 1: Nước Mắt Chia Ly




Tại phi trường đông vui, nhộn nhịp, từng dòng người vẫn hối hả đi qua..!

Ở một góc vắng trong phi trường, bỗng có một tiếng nói nhỏ nhẹ, thánh thót của một người phụ nữ vang lên:

- Khánh Tuyền.. em có chắc là mình muốn làm như vậy không? Khánh Tuyết đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của em trai mình, nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Nếu không thì em còn cách nào khác chứ? Vương Khánh Tuyền thở hắt ra, mệt mỏi trả lời chị mình.

- Sao em không nói thẳng cho con bé biết bệnh tình của em? Sao em lại phải chịu nỗi khổ này một mình chứ?

- Nói cho cô ấy biết? Để được gì? Để nhìn cô ấy vì em mà đau đớn, hay phải vì em mà đau khổ tuyệt vọng. Nếu thật sự phải đối xử với cô ấy như thế thì em thà một mình chịu khổ còn hơn. Thà cứ để cô ấy hận em còn hơn phải nhìn thấy cô ấy vì em mà quỵ lụy trong đau đớn. Cô ấy đã chịu đựng quá nhiều rồi, em không muốn cô ấy phải khổ sở thêm nữa. Khánh Tuyền nhìn chị mình chân thành nói. Đây chính là những lời nói thật lòng của anh, nhưng anh không cách nào nói cho cô biết được.

- Chị hiểu rồi. Tuyết thở dài, nhìn anh mà lòng quặng đau. Không ngờ lần đầu tiên em trai cô biết yêu mà lại phải chịu nhiều dày vò như vậy. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với em trai cô như vậy?

Hai người họ nhìn nhau không ai nói gì. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Ông bà Vương đứng ngoài này nãy giờ, cũng đã nghe hết lời thâm tình của con trai mình. Và cũng thầm trách tại sao số phận lại trớ trêu như vậy?

Cũng vào lúc ấy, tại nhà của Nhuận My.

Cô đang nằm trên giường, say sưa đọc manga thì nghe tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Cô lười biếng vớ tay lấy điện thoại, nhẹ giọng bắt máy.

- Alo? Cậu chết ở đâu mà giờ này mới bắt máy hả? Cô vừa nghe máy đã nghe thấy tiếng thét sang sảng của Phụng Vi qua điện thoại.

- Tớ đang ở nhà. Cậu có cần phải nói lớn tiếng thế không?

- Cái gì? Giờ này mà cậu còn ở nhà à?

- Không ở nhà thì ở đâu chứ?

- Tớ cứ nghĩ cậu đang ở sân bay?

- Tại sao lại ở sân bay?

- Lâm Nhuận My… Cậu thật sự không biết gì thật à?

- Biết gì chứ? Cô vẫn trưng ra bộ mặt nai tơ làm Phụng Vi tức xì khói.

- LÂM NHUẬN MY…TÔI NÓI CHO CẬU BIẾT KHÁNH TUYỀN ĐANG CHUẨN BỊ BAY SANG MĨ. CẬU HÃY ĐẾN ĐÓ LIỀN ĐI.

Đoàng. Cô nghe như sét đánh giữa trời quang. Chiếc điện thoại trong tay cũng theo đó mà rơi bộp xuống đất. Cô không kịp tiêu hóa hết những lời Phụng Vi vừa nói. Trong đầu cô vô thức lặp lại những lời nói lúc nãy “ Khánh Tuyền sẽ qua Mĩ”.

Lồng ngực cô dâng đầy cảm giác chua xót, hốc mắt theo đó mà đỏ lên. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, liền tốc chăn chạy thẳng đến phi trường. Cô gấp gáp đến nỗi, không có thời gian để mang dép, chỉ vơ vội một chút tiền, rồi phi thẳng xuống lầu. Cô kêu một chiếc taxi, rồi hốt hoảng bảo tài xế chạy đến nơi của anh. Trong xe, cô thấp thỏm không yên, cứ sợ sẽ trễ nên không ngừng hối thúc. Trong miệng không ngừng lẩm nhẩm cầu xin ông trời đừng đưa Khánh Tuyền rời khỏi cô. Cô thật không thể sống thiếu anh đâu.

Két. Xe phanh gấp trước cổng sân bay nhốn nháo. Cô trả tiền, rồi phóng xuống, chạy chân trần vào trong tìm anh. Trên người cô chỉ mặc đơn độc một chiếc váy cộc tay màu xanh lam nhạt, dài tới đầu gối. Mái tóc dài bị gió thổi làm cho rối tung. Gương mặt kiều diễm, thanh tú nhuốm đầy mồ hôi. Thân hình nhỏ nhắn của cô không ngừng len lách qua đám người, cái miệng nhỏ bé liên tục kêu lên.

- Khánh Tuyền.. Anh ở đâu?

Trong khi Lâm Nhuận My đang kêu gào thảm thiết ở bên ngoài. Thì ở bên trong, bọn họ chẳng nghe được gì cả. Anh chần chừ chưa chịu bước lên máy bay. Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn ra ngoài như trông chờ bóng hình của ai đó sẽ xuất hiện. Trái tim bị mất mát và đau xót lấp đầy. Chút nữa thôi anh sẽ rời khỏi đây, rời xa người con gái mà anh yêu thương nhất. Nội tâm anh kêu gào muốn được gặp cô, nhưng lí trí đã giữ anh lại. Anh không thể để cô biết hoàn cảnh hiện tại của anh, anh sợ chỉ cần gặp lại cô anh sẽ không còn can đảm rời đi nữa. Bà Vương nhìn con trai mình, cũng hiểu là anh không không nỡ. Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác nên đành nhắc nhở.

- Khánh Tuyền chúng ta đi thôi con.

Vương Khánh Tuyền không nói gì chỉ lãnh đạm gật đầu. Trước mắt anh bây giờ chỉ là một màu u tối. Anh nuối tiếc xoay lưng, vừa mở giơ chân lên thì đã nghe được giọng nói không thể nào quen thuộc hơn.

- Vương Khánh Tuyền. Cô gọi tên anh xong liền khụy xuống thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au.

Nghe được giọng nói mềm mại, dịu dàng của cô, chân anh vô thức dừng lại. Anh không nghe lầm, chính là cô, cô thật sự tới đây tìm anh. Tim anh như dâng trào một cỗ nước ấm, cảm giác mất mát lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Anh chầm chậm quay đầu, cố gắng kìm nén để cho mình không chạy đến ôm chặt lấy cô và nói cho cô biết anh đã nhớ cô nhiều như thế nào.

Tuy trong lòng đang muốn phát điên, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ. Ánh mắt đầy yêu thương phút chốc đã trở nên khinh bỉ và chán ghét. Ánh mắt ấy như vạn mũi kim xuyên thẳng vào lòng cô, khiến cô hốt hoảng giật mình. Anh chưa bao giờ nhìn cô như vậy cả. Cô định mở miệng nói gì đó thì bị anh chặn trước.

- Lâm Nhuận My, tôi không nghĩ là cô sẽ ngốc nghếch theo tôi đến tận đây. Anh nhếch môi cười khinh bỉ, nhưng sâu thẳm trong tim như bị ai đó cào xé đến đau buốt.

Cô bị thái độ xa cách, chán ghét cùng khinh thường này của anh làm cho đau nhói. Cố gắng kìm chế những giọt nước mắt nặng trĩu sắp rơi ra, cô khó khăn mở miệng.

- Khánh Tuyền. Ý của anh là sao?

- Ý của tôi? Không phải cô cho là tôi yêu cô thật chứ?

- Anh..anh..chẳng lẽ không phải vậy sao?

- Lâm Nhuận My, cô thật quá ngây thơ rồi. Tôi chỉ qua đường với cô thôi. Nhưng không ngờ cô lại khờ khạo đến nỗi tin điều đó là thật. Anh thấp giọng nói, nhưng nếu nghe kĩ sẽ nghe ra được vài phần chua chát trong đó.

Sững sờ, ngỡ ngàng, cô không tin vào những lời anh vừa nói. Đây chính là người đàn ông cô yêu sao, người mà cô tin tưởng nhất hay sao? Tại sao anh lại đành tâm nói ra những lời tàn nhẫn này để tổn thương cô. Thì ra trước giờ chỉ là mình cô tự mình đa tình thôi sao? Anh chưa từng yêu cô, anh chỉ xem cô như những tình nhân khác thôi sao. Trái tim nghe như bị ai bóp vỡ, nước mắt tuôn trào mãnh liệt, cô tuyệt vọng trả lời anh.

- Anh thật sự không có tình cảm gì với tôi sao?

- Đúng vậy. Anh ép mình nói ra những lời trái với lương tâm, nhìn những giọt lệ trong suốt của cô trái tim như mềm đi.

- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Cô đau đớn tột cùng, thét lớn rồi đánh vào người anh thùm thụp.

Anh cũng đứng yên, mặc cho cô tức giận đánh lên người mình. Nếu như điều này làm cô cảm thấy thoải mái hơn, thì dù đánh chết anh cũng không sao. Thấy anh đứng yên, không trả lời, cô càng dùng lực mạnh hơn, nước mắt cũng trào ra không ngớt. Ông bà Vương cùng Khánh Tuyết nhìn thấy cảnh này không khỏi đau xót trong lòng. Bà cùng Khánh Tuyết tiến lên đỡ anh và trừng mắt nhìn cô.

- Cô đang phát điên cái gì thế hả? Bà Vương hằn học trách cứ, nhưng thật tâm thì bà cũng đau không kém vì từ lâu bà đã xem cô như là con dâu của mình rồi.

- Tôi..Tôi..

-Cô có tư cách gì để trách móc nó chứ? Sao cô không xem thân phận của mình đi. Một con nhỏ nhà quê, thấp hèn như cô mà cũng mong có được Khánh Tuyền sao. Đúng là mơ mộng viễn vông, tôi thấy cô và cái gia đình nghèo khó đó của cô cùng nhau yên phận sống cho qua ngày đi. Đừng trèo cao nữa, chúng ta đi thôi. Bà Vương đay nghiến nói với nó, rồi quay sang đỡ anh bước lên máy bay.

Đứng trước những lời lăng mạ, xúc phạm cô của mẹ mình, anh không nói gì chỉ âm thầm trừng mắt liếc bà một cái, ý bảo bà đừng nặng lời với cô như vậy chứ. Còn cô, khi nghe những lời chỉ trích, nhục mạ của mẹ anh, thì như chết đứng tại chỗ. Trái tim như lạnh đi, tâm hồn hóa đá tại chỗ, thì ra đây là cách sống của người có tiền sao. Đem nhân phẩm, tình yêu của người khác ra làm trò đùa sao. Thật là cô không thể nào ngờ được thú vui của những người thượng lưu lại tàn nhẫn như vậy.

- Thì ra đây là thú vui của những người có tiền à? Cô mỉa mai, châm chọc.

Trước sự châm biếm của cô, anh cũng không lên tiếng phủ nhận. Anh biết giờ phút này cô rất hận anh, nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Chỉ có cách này cô mới có thể sống hạnh phúc hơn.

- Tùy cô. Anh lạnh lùng buông một câu, rồi xoay người bỏ vào trong.

Câu nói của anh khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng. Một chút niềm tin cuối cùng cũng đã bị sụp đổ. Phút chốc trước mắt cô chỉ toàn là màu đen đang bủa vây lấy cô. Cô khụy xuống sàn đá lạnh buốt, vô lực nhìn theo tấm lưng rộng lớn của anh. Hô hấp dường như cũng trở nên đứt quãng. Cô run run thét lớn.

- Rồi các người sẽ phải hối hận.

Tiếng hét tuyệt vọng của cô làm bước chân anh thoáng khựng lại. Lồng ngực như bị rút hết khí, trái tim kịch liệt đau đớn, anh ghì chặt hai tay mình nỗi rõ cả khớp gân xanh. Nhưng anh không còn cách nào để quay lại nữa. “Nhuận My hãy tha thứ cho anh”.

Anh hơi ngước mắt lên, cố không cho giọt lệ ấm nóng tràn ra khỏi khóe mắt. Khuôn mặt điển trai hiện lên sự đau khổ tột cùng, bờ môi mỏng khẽ mấp máy gì đó nhưng không ai nghe được. Anh nặng nề thở hắt ra, toan cất bước đi thì lại nghe thêm câu nói của cô làm trái tim anh đóng băng hoàn toàn.

- Vương Khánh Tuyền. TÔI HẬN ANH ! Cô thét lên rồi òa khóc nức nở, mặc kệ ánh mắt hiếu kì của mọi người xung quanh.

Anh biết những lời này của cô là thật lòng, tim anh như chìm vào hố sâu của tuyệt vọng. Nhưng anh vẫn cứ lầm lũi bước đi, từng bước ra khỏi cuộc đời của cô.

Nhìn thấy anh khuất sau cánh cửa máy bay, cô dường như không còn cảm thấy được gì nữa. Con đường phía trước sao mà ảm đạm mù mịt. Người con trai mà cô yêu nhất đã nhẫn tâm rời khỏi cuộc đời cô, còn đâm cho cô một nhát thương chí mạng. Quãng thời gian còn lại cô biết sống thế nào đây?

Cô bỗng thấy trước mắt tối tăm rồi ngất lịm đi.

Còn anh sau khi lên máy bay thì mắt cũng không rời khỏi người con gái kia. Nhìn người con gái mà mình yêu thương phải đau khổ tuyệt vọng vì mình, trái tim anh như dần lạnh đi, chẳng còn muốn sống nữa. Anh không biết mình đi chuyến đi này để làm gì nữa. Trái tim này vốn vì cô mà đập, bây giờ không còn cô nữa thì anh sống có ý nghĩa gì? Anh biết, dù lần này anh có phẫu thuật thành công và quay về thì cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Bởi lần này anh đã thực sự tổn thương cô sâu đậm. Nhìn thân hình mảnh mai của cô ngất đi giữa dòng người vội vã, anh cảm thấy quặng thắt, anh có kích động muốn nhảy xuống khỏi máy bay và ôm lấy cô vào lòng. Nhưng đáng tiếc là đã bay quá cao, khoảng cách giữa cô và anh đã xa quá rồi. Anh nhìn về phía cô, đôi mắt thâm sâu tràn ngập đau đớn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.