Bá Đạo Thiếu Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 2: Chương 2: Liên Tiếp Tổn Thương




Trong căn phòng bệnh vô cùng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng quạt gió đang quay khẽ. Cô hơi động đậy, mi mắt nặng trĩu khẽ hé ra. Đập vào mắt cô là gương mặt lo lắng của ba mẹ cô và Phụng Vi. Còn anh đâu, sao anh không tới thăm cô. Càng nghĩ cô càng tự mắng mình, cô suýt là đã quên mất rằng anh đã đi, đã bỏ lại cô một mình để theo đuổi cuộc sống mới. Nhớ tới những lời nói tàn nhẫn của anh, trái tim cô như bị kim xuyên thẳng, hô hấp trở nên khó khăn, ánh mắt nhuốm màu tuyệt vọng. Ông bà Lâm nhìn thấy đứa con gái cưng của mình phải chịu thiệt thòi, tâm trạng cũng không khá hơn. Bà tiến lên nắm lấy bàn tay ốm yếu của cô, nhẹ giọng an ủi:

- Con gái à, con đừng buồn nữa. Dù sao vẫn còn cha mẹ ở đây mà.

- Đúng vậy con gái cưng chúng ta phải chứng minh cho bọn họ thấy rằng bọn họ đã sai lầm khi đối xử như vậy với con. Ông Lâm cũng nén đau xót an ủi cô.

Cô vẫn không nói gì, mắt vẫn nhìn trân trân lên sàn nhà. Ánh mắt hờ hững, vô hồn càng khiến ba mẹ cô thêm lo lắng. Cuối cùng Phụng Vi cũng không nhịn được đau lòng nhìn cô lên tiếng:

- Là hắn ta có mắt như mù mới để lạc mất cậu. Nên cậu phải chứng minh cho hắn ta biết được hắn ta đã sai lầm như thế nào. Phụng Vi từng chữ kiên định đánh thẳng vào lòng cô.

- Con muốn ở một mình.Cô nhẹ nhàng nói nhưng cũng không quay mặt nhìn bọn họ. Giờ phút này cô cần bình tâm để suy nghĩ lại mọi thứ.

- Được rồi con gái con cứ từ từ suy nghĩ cho thông suốt đi. Chúng ta ra ngoài trước.

Nói xong ông ba Lâm cùng Phụng Vi bước ra ngoài để cho cô một mình yên tĩnh. Cánh cửa vừa khép lại, thì một giọt nước mắt từ khóe mắt cô lập tức trào ra. Ở trước mặt bọn họ, vì không muốn làm bọn họ lo lắng cho nên cô mới tỏ ra kiên cường. Nhưng có ai biết được lòng cô đang đau đớn đến nhường nào. Anh bây giờ đang ở đâu, có nhớ đến cô hay không? Chắc chắn là không rồi. Đối với anh cô chỉ là một con cờ tùy ý để anh sai khiến lợi dụng mà thôi. Trong đầu cô không ngừng tua lại những lời nói cùng gương mặt lạnh lùng, châm biếm của anh và gia đình anh dành cho cô. Cô cũng là con người cũng có tự tôn mà. Tại sao lại đành đoạn chà đạp cô như vậy. Nghĩ đến việc anh lừa dối mình bấy lâu nay, cùng với thái độ khinh bỉ của mẹ anh đối với mình, mắt cô tràn ngập bi thương cùng phẫn hận. Ánh mắt to tròn, đen láy ngày nào giờ cũng trở nên đỏ ngầu, xót xa tột cùng.

Cũng cùng lúc đó, tại bệnh viện ở Mỹ.

Anh mặc đồ bệnh nhân, vô lực tựa người vào thành giường, mắt chăm chú nhìn ngoài phía cửa sổ. Anh bất giác nhớ đến khuôn mặt kiều diễm, đáng yêu của cô. Môi không tự chủ được nở nụ cười cưng chiều. Không biết bây giờ ở Việt cô đang làm gì. Có biết anh bị bệnh hay chưa và có nghĩ đến anh không? Nghĩ vậy anh tự thấy khinh bỉ chính mình, anh đã làm tổn thương cô nhiều như vậy thì làm gì còn tư cách quan tâm đến cô. Ngày mai anh phải phẫu thuật rồi nhưng với anh đã không còn quan trọng nữa. Bởi anh giờ chẳng khác nào một người đã chết, trái tim anh cũng đã bị cô gái đó mang đi mất rồi. Anh ước gì có thể thấy cô lúc này, thấy cô nũng nịu với anh, thấy cô hung hăng đánh anh và thấy cô ngã nhào vào lòng anh mà ngủ. Nhưng việc đó đã không còn xảy ra nữa rồi. Cứ nghĩ tới ánh mắt oán hận, cùng lạnh lùng xa cách của cô dành cho mình, tim anh như bị băng giá bao phủ, trái tim tràn ngập chua xót không thể diễn tả thành lời.

Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì cửa phòng nhẹ bật mở. Khánh Tuyết bước vào, nhìn em mình đang âm trầm, cũng không đoán ra là anh đang nghĩ cái gì.

Cô nhẹ đến bên cửa sổ, quay đầu lại nhìn anh.

- Có phải em hối hận?

- Hối hận? Anh nhếch mép. Bây giờ hối hận cũng giải quyết được gì. Nói thì cũng nói rồi, tổn thương thì cũng tổn thương rồi, anh còn có thể làm gì đây.

Như đoán được suy nghĩ của anh, cô không khỏi lắc đầu thở dài.

- Con bé thật sự rất đơn thuần. Chị chỉ sợ đây sẽ là đả kích lớn đối với con bé.

Anh im lặng không nói gì. Anh làm sao không biết đây sẽ là cú sốc lớn với cô chứ, nhưng anh tin cô sẽ vượt qua được vì anh biết cô rất kiên cường.

- Kiên cường đến đâu thì cũng không chấp nhận được sự thật này đâu, chị chỉ sợ con bé bị tổn thương nhiều quá sẽ trở thành thù hận rồi đánh mất cả chính bản thân mình. Cô nhẹ nói nhưng lại đánh trúng vào chỗ sâu nhất trong lòng anh.

Nghe chị mình nói, trong lòng anh bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi lạ kì trước nay chưa từng có. Anh thật sự không dám nghĩ đến việc, cô sẽ bị thù hận làm thay đổi đến mức nào. Nếu như cô có việc gì xảy ra anh tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

-Thôi được rồi em nghĩ sớm đi, mai còn làm phẫu thuật. Khánh Tuyết ra ngoài để lại Vương Khánh Tuyền một mình trong sự day dứt của nỗi đau và cào xé của nỗi nhớ.

...

Sáng hôm sau, anh được y tá chuẩn bị vào phòng phẫu thuật. Nhìn anh mặc đồ bệnh, ốm yếu nằm trên băng ca mọi người không khỏi đau lòng.

- Cố gắng lên con trai mẹ tin con sẽ làm được.

- Đúng vậy con trai.

- Mọi người sẽ đợi em, tập đoàn Vương Trịnh đều nhờ cả vào em đấy.

Mỗi người một câu đều cố ý khích lệ tinh thần cho anh, nhưng anh chẳng còn sức đâu quan tâm đến mấy chuyện đó. Anh chỉ lẳng lặng nhìn chị mình, sau đó khàn giọng mở miệng.

- Nếu em có chuyện gì, thì chị hãy đưa chiếc nhẫn này cho Nhuận My và nói rằng em yêu cô ấy nhiều lắm.Vừa nói anh vừa dúi vào tay chị mình một chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng rất đẹp và tao nhã.

Khánh Tuyết không nói gì, nhưng cô thấy hốc mắt mình ươn ướt.

- Được.

Nhận được sự đồng ý của chị, anh nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhắm chặt mi mặc cho y tá đẩy anh vào phòng bệnh.

Mọi người ở bên ngoài không ngừng cầu mong ông trời hãy thương xót cho anh.Và phù hộ cho anh vượt qua khó khăn này.

***

Trong khi đó ở Việt .

Sau một đêm dài đăng đẳng để suy nghĩ thông suốt mọi việc, Lâm Nhuận My cuối cùng cũng biết là mình phải nên làm gì. Phụng Vi nói đúng, họ càng khinh thường cô thì cô càng phải chứng minh cho họ thấy, Lâm Nhuận My cô không dễ bị ức hiếp như vậy đâu. Cô sẽ cho họ biết cái giá mà họ phải trả khi khinh bỉ những người nghèo là như thế nào. Nghĩ đến điều ấy, gương mặt cô như phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo khát máu. Có lẽ cô nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn một chút...

Lúc ấy bất chợt điện thoại cô rung lên là số của Phụng Vi. Tại sao cô ấy lại gọi cho cô giờ này, trong lòng cô bỗng cảm thấy bất an đến lạ. Cô thận trọng bất máy, sau khi nghe được thông tin từ Phụng Vi, cô như chết trân tại chỗ, tin này so với tin anh đi còn sốc hơn mấy ngàn lần. Cô trèo vội xuống giường, phi như bay đến công trường của bố mình.

Vừa chạy, trong đầu cô vừa hiện lên những câu nói của Phụng Vi lúc nãy :” Bố cậu bị tai nạn, cậu hãy mau đến đây đi tớ cũng đang ở đây.”

Trong lòng cô vô cùng hoảng sợ. Ông trời ơi xin người hãy bảo vệ cho bố của con, đừng để ông ấy xảy ra chuyện gì. Cô chạy thục mạng đến nơi của ba cô làm việc. Khi đến cô chỉ thấy một đám người đang xúm xít vây quanh một ai đó. Bước chân cô dần dần chậm lại, như không tin vào sự thật phũ phàng trước mắt mình. Bố cô trơ trọi nằm đó, trên người đầy máu tươi. Chắc là do rơi từ trên cao xuống.

-Bố….

Cô nghẹn giọng gọi ba mình rồi tiến đến, quỳ bên xác ông, áp bàn tay nhỏ bé của mình lên thân thể lạnh giá của ông như muốn chứng minh đây không phải là sự thật. Nhưng người của ông lạnh quá, một giây sau cô ôm lấy thi thể của ông òa khóc như một đứa trẻ. Cảm giác mất đi người thân xé toạc trái tim vốn dĩ đã mang đầy vết xước của cô. Ông trời tại sao lại trớ trêu như vậy. Ông vừa mới lấy đi Khánh Tuyền – người con trai mà cô yêu nhất còn chưa đủ hay sao. Tại sao còn cướp đi người bố mà cô quý trọng nhất. Ba mất rồi cô và mẹ biết phải chống chọi làm sao đây. Phụng Vi nhìn thấy cảnh này, tim cũng như bị ai nhéo thật đau. Ông trời thật lắm nghiệt ngã. Nhuận My đã làm gì sai để phải chịu nhiều tổn thương như vậy. Phụng Vi quỳ xuống ôm lấy cô vào lòng không ngừng động viên, an ủi.

Sau khi khóc một trận, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh được đôi chút. Cô nghe lời Phụng Vi thuê người đưa xác ba cô về nhà rồi chuẩn bị mai táng cho ông. Cô quỳ trước di hài của ông, tự hứa sẽ chăm sóc cho bản thân mình và cho mẹ thật tốt. Nhưng cô nào biết trò chơi tàn ác của cuộc đời còn chưa dừng lại ở đây.

Sau khi cố nén nước mắt, cô quay trở về nhà, đang suy nghĩ không biết phải nói cho mẹ cô thế nào thì điện thoại cô lại rung lên lần nữa.

Không phải là có chuyện gì nữa chứ.Cô run tay bắt máy điện thoại.

- A.. Alo.

- Alo. Cho hỏi cô có phải là Lâm Nhuận My con gái của bà Hoàng Linh Uyển không?

- Đúng vậy.. là tôi..

- Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với cô, công ty của mẹ cô làm vừa mới xảy ra một vụ cướp, và mẹ cô không may là nạn nhân của bọn chúng. Phiền cô đến đây nhận xác.

Từng câu từng chữ nặng nề nện vào lòng cô. Buông thõng chiếc điện thoại trong tay, bây giờ thì cô đã suy sụp hoàn toàn. Trong một lúc mà phải mất đi hai người thân yêu nhất cô làm sao chấp nhận được đi. Cô cảm thấy tay chân mình đều lạnh giá,cả trái tim lẫn thể xác chẳng khác nào người đã chết. Cô như một người điên đi trên đường, mưa rơi xuống cô cũng mặc kệ. Những hạt mưa ấy có đau bằng lòng cô lúc này hay không? Cô thẩn thơ, đến công ty của bà Lâm như một cái xác không hồn. Khi đến nơi, nhìn thấy mẹ mình nằm dưới nền đất lạnh lẽo, cô thấy sao mà chạnh lòng, đau xót. Những hình ảnh kinh hoàng của ba cô lúc nãy lại một lần nữa dội vào lòng cô, khiến cô nghẹn ngào rơi nước mắt. Cô lặng lẽ ôm lấy bà,cảm thấy lúc này như ngày tận thế rồi gục đi lúc nào không hay.

Lúc cô tỉnh dậy là vào ngày hôm sau. Cô ngồi bật dậy, nhìn dáo dác xung quanh, đây là đâu mà cô cảm thấy xa lạ như vậy, còn nữa mẹ cô đang ở đâu. Cô nhớ lúc đó là cô đang ôm mẹ cô mà.

-Cậu đang ở nhà tớ. Phụng Vi đẩy cửa bước vào thì thấy cô cảnh giác nhìn xung quanh, liền mở miệng giải thích.

Nghe được giọng nói quen thuộc của Phụng Vi cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nghĩ đến mẹ, sắc mặt cô liền lập tức thay đổi.

- Mẹ tôi đâu?

Phụng Vi cũng bị sự lãnh đạm trong câu nói của cô hù cho giật mình. Phụng Vi chưa bao giờ nhìn thấy Nhuận My như thế này cả, nhưng vẫn chậm rãi trả lời.

-Tớ đã thay cậu chôn cất cho bác gái rồi. Cậu hãy an tâm nghỉ ngơi đi.

Phụng Vi vừa nói vừa bê khay thức ăn để lên bàn. Lâm Nhuận My đang quay lưng về phía cô, nên cô cũng chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng cô cũng hiểu được rằng hiện giờ Nhuận My đang chịu một cú sốc rất lớn. Trong một lúc mà phải mất đi ba người mà mình thương yêu nhất, đối với người bình thường là quá sức chịu đựng rồi huống chi cô lại là một cô gái yếu đuối như vậy.Thấy cô trầm mặc, Phụng Vi nhỏ giọng nói:

-Tớ ra ngoài có chút việc, cậu cứ ăn đi rồi nghỉ ngơi.

Cô cũng chẳng thèm trả lời Phụng Vi. Phụng Vi lắc đầu chán nản ra khỏi phòng. Nghe tiếng bước chân ngày một xa của Phụng Vi, cô mới từ từ quay lưng. Từ người người cô tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo bức người, ánh mắt khát máu đỏ tươi.

“ Tôi sẽ không tha cho các người.” .Lâm Nhuận My quyết định sẽ tìm ra những người đã khiến cô phải chịu cảnh tan nhà nát cửa này và bắt bọn chúng trả những cái giá thật đắt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.