3 năm sau...Tại một căn phòng vô cùng rộng lớn ở New York.
Thời gian thấm thoắt trôi qua mau...Mới đây thôi mà anh và Nhuận My cũng xa nhau hơn 3 năm rồi. Không biết thời gian qua cô đã sống như thế nào và có nhớ đến anh không. Anh và cô quen nhau chưa đến 2 năm đã vội vàng chia xa nhau lâu như vậy. Đã nhiều lần anh muốn quay về Việt Nam tìm cô nhưng anh lại sợ mình làm tổn thương đến cô, sợ những nỗi đau khi xưa sẽ tiếp diễn với cô và anh một lần nữa.
Vương Khánh Tuyền bây giờ đã trở thành ông chủ của một tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, muốn hô mưa gọi gió lúc nào chẳng được. Anh có tiền bạc, danh vọng và địa vị nhưng tại sao anh lại không có người con gái mà anh yêu. Tuy cuộc sống anh lúc này giàu sang nhưng anh chẳng lúc nào vui vẻ. Bởi thành công hôm nay của anh phải đổi bằng những giọt nước mắt của người con gái mà anh yêu nhất, thì anh thà mình trắng tay còn hơn.
Vương Khánh Tuyền mệt mỏi dựa xuống ghế, trong đầu lại thoáng nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Nhuận My. Cô có biết là giờ này anh rất nhớ cô không? Không biết từ lúc nào, cái cô gái xinh đẹp có trái tim vô cùng thiện lương này đã đi vào cuộc sống của anh, chiếm trọn trái tim của anh. Tuy giờ đây, bên cạnh anh có rất nhiều người phụ nữ khác xinh đẹp và thành đạt hơn cô, nhưng anh lại chẳng thể nào yêu họ được. Bởi con tim anh đang gữi ở nơi cô mất rồi.
Trong lúc đang mơ màng thì anh chợt nghe tiếng chuông điện thoại.
- Alo. Sau vài giây điện thoại đổ chuông, Vương Khánh Tuyền liền lập tức bắt máy.
- Khánh Tuyền, cậu ngủ chưa? Đổng Thế Khang nhỏ giọng hỏi.
Đổng Thế Khang là bạn thân của anh từ khi anh qua Mĩ. Thế Khang là con trai của tập đoàn đá quý lớn, nhan sắc thì cũng không thua kém gì anh. Vì hai người họ là bạn thân lại xem nhau như anh em nên Thế Khang quyết định từ bỏ tập đoàn đá quý của cha mình, để qua làm cho công ty của Khánh Tuyền.
- Có chuyện gì? Anh lạnh lùng hỏi, dường như ngoài Nhuận My thì anh chẳng thể dịu dàng với bất cứ ai.
- Ngày mai tôi có một hợp đồng lớn ở VN, tôi cần phải về đấy gấp. Công việc tôi sẽ giao lại cho Trọng Minh, tôi muốn thông báo cho cậu một tiếng.
Vương Khánh Tuyền vừa nghe nhắc đến 2 chữ VN thì bỗng nhiên đau xót kì lạ. Tâm trạng phút chốc chùng xuống. Ở đầu dây bên kia, Thế Khang thấy anh bỗng nhiên im lặng kì lạ, liền vội vàng hỏi.
- Sao thế Khánh Tuyền, có gì không ổn à?
Nghe thấy giọng nói lo lắng của người đầu dây, Vương Khánh Tuyền cố gắng thoát khỏi cảm giác đau đớn cùng cô đơn đang vây lấy anh lúc này.
- Khi nào cậu đi? Anh không trả lời mà trực tiếp hỏi lại.
- À..Sáng mai, có gì không?
- Không...Ngày mai tôi sẽ về cùng cậu. Vương Khánh Tuyền nói rồi liền cúp máy.
Đổng Thế Khang hơi ngạc nhiên khi nghe anh nói sẽ cùng về VN với mình. Đây thật ra chỉ là hợp đồng nhỏ thôi mà, cậu ấy đâu cần phải ra mặt. Hay là muốn đi chơi nhỉ? Suy nghĩ một lúc, Đổng Thế Khang rốt cuộc cũng không hiểu tại sao Vương Khánh Tuyền - ông chủ luôn cuồng công việc này lại đột ngột muốn về VN. Thôi thì cứ để ngày mai trực tiếp hỏi cậu ấy có phải là hơn không. Đổng Thế Khang liền đánh thẳng một giấc, chuẩn bị tinh thần cho chuyến bay ngày mai.
Khi tất cả mọ người đều ngủ say, thì anh vẫn còn thao thức. Anh day day huyệt thái dương, anh không biết mình làm như vậy có đúng hay không. Nhưng dù sao anh cũng đã trốn tránh 3 năm rồi, cũng đến lúc anh nên đối mặt với Nhuận My thôi. Lần này anh trở về VN. anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay cô nữa. Bởi vì cô chính là của anh, của một mình Vương Khánh Tuyền anh.