Bá Đạo Thiếu Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 4: Chương 4: Tái Ngộ




Cuộc đời này...dường như là một vòng luẩn quẩn mà con người không thể nào lường trước.

3 năm trước, chuyến máy bay vô tình ấy đã đưa anh đi xa, đến một đất nước hoàn toàn xa lạ để thay đổi cả cuộc đời anh. Để rồi khoảng cách giữa cô và anh dường như kéo dài đến vô tận..

Nhưng hôm nay thì khác, Vương Khánh Tuyền có lòng tin, chuyến máy bay lần này sẽ giúp anh tìm lại được hạnh phúc mà anh đã từng nhẫn tâm đánh rơi trước kia.

Ngồi trên chiếc máy bay tư nhân, Vương Khánh Tuyền im lặng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ máy bay. Tất cả đều toàn là một màu trắng nhưng sao trong mắt anh chỉ toàn là màu đen. Chỉ khi có Nhuận My, anh mới cảm thấy cuộc đời này có màu sắc, còn không anh chẳng khác nào người đã chết.

Đổng Thế Khang ngồi phía đối diện, nhướng mắt liếc nhìn Vương Khánh Tuyền đang chăm chú nhìn ra phía nào. Quen với anh đã lâu, Thế Khang cũng hiểu được anh là người lạnh lùng, tàn khốc như thế nào. Nhưng đây là lần đầu tiên Thế Khang nhìn thấy một Vương Khánh Tuyền ưu sầu, đôi mắt của anh còn hằn lên tia tuyệt vọng. Dáng vẻ của Vương Khánh Tuyền cao lớn, uy nghiêm nhưng sao lại cô đơn vậy không biết?

Đổng Thế Khang chợt nhớ đến vấn đề tối qua mình đang thắc mắc, liền thuận miệng hỏi.

- Khánh Tuyền, sao tự nhiên cậu lại muốn về VN chứ?

- Vì bản thân tôi. Vương Khánh Tuyền lạnh nhạt phun ra mấy chữ, nhưng mắt vẫn dán chặt vào những đám mây đang trôi lơ lững ngoài kia.

Nghe câu trả lời của anh, Thế Khang lắc đầu bó tay. Trả lời mập mờ như vậy, ai mà hiểu được chứ.

Không gian lại tiếp tục rơi vào im lặng...

Và cứ thế...chuyến bay vẫn cứ tiếp tục cuộc hành trình của mình...

- WOW..VN đẹp thật đấy! Vừa đáp xuống sân bay, Thế Khang liền cảm thán.

Vương Khánh Tuyền không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn xung quanh. Không biết từ đâu, hình ảnh một cô gái mỏng manh đang kêu gào tên anh thảm thiết lại bất ngờ dội vào tâm trí anh. Trái tim anh lại đau nữa rồi.

- Đẹp trai quá!

-Ôi! Có phải là diễn viên không vậy?

Vương Khánh Tuyền và Đổng Thế Khang vừa xuống liền náo động cả phi trường. Cũng không thể nào trách được vì sức hút của hai người quá mãnh liệt mà.

- Này họ có cần phấn khích thế không? Thế Khang gặp trường hợp như thế này không phải là lần đầu. Nhưng anh nhớ rõ ràng, là anh và Khánh Tuyền hôm nay đều cố tình ăn mặc rất bình thường. Chỉ đơn giản là áo phông cùng quần tây, khuôn mặt cũng đã bị kính mát che hết phân nửa. Nhưng dường như điều đó không làm giảm đi mà còn tăng sức hút của hai người lên rất nhiều thì phải.

Thế Khang vừa lau mồ hôi vừa nhìn xung quanh, Khánh Tuyền đâu rồi nhỉ? Rõ ràng lúc nãy vẫn còn ở đây mà. Anh phóng tầm mắt về phía xa, thì thấy Khánh Tuyền đang ngồi trong xe và chuẩn bị rời đi. Anh lập tức ba chân bốn cẵng chạy đến chỗ Khánh Tuyền.

- Này cậu đi vậy mà coi được à? Thế Khang thở hồng hộc, đưa tay ra định mở cửa xe thì chiếc xe đã lao đi.

Vương Khánh Tuyền nhìn Đổng Thế Khang qua kính chiếu hậu, thấp giọng phun ra mấy chữ.

- Tự đón xe về khách sạn đi.

Đổng Thế Khang uất ức nhìn theo chiếc xe đang dần lăn bánh của anh, cục tức này thật không thể nuốt trôi mà. Là ai có lòng tốt thông báo cho cậu ta trở về VN chứ? Thật không có tình người mà.

Và thế là..giữa trời trưa nắng nóng, chàng hot boy họ Đổng kia phải đứng đợi hết chiếc này đến chiếc khác để đón xe trở về khách sạn. Mối hận này anh nhất định sẽ ghi nhớ.

***

Sau khi rời khỏi sân bay, Vương Khánh Tuyền liền lái xe đi vòng vòng thành phố. Nơi này khi xưa đối với anh đã từng rất quen thuộc nhưng nay lại...

Khi lái xe qua một thư viện dường như đã cũ kĩ, anh lập tức phanh gấp. Anh bồi hồi nhìn về thư viện, 1s sau không hiểu sao anh lại bước xuống tiến vào trong. Nếu anh nhớ không lầm thì đây chính là nơi đầu tiên mà anh và Nhuận My đã gặp nhau. Mọi thứ dường như vẫn chẳng thay đổi gì nhiều, vẫn rất thưa thớt người đến. Anh dừng lại trước một kệ sách rồi chợt nhớ đến cô.

Vương Khánh Tuyền vừa đưa tay lên định lấy một quyển để giết thời gian, thì mắt lại vô tình đảo xung quanh rồi dừng lại trên người của một cô gái đứng cách đó không xa. Cô ấy đang đọc sách. đứng nghiêng người dựa vào tường. Mái tóc dài được vén gọn qua một bên, khuôn mặt kiều diễm đáng yêu. Khuôn mặt ấy đối với anh dường như không thể nào quen thuộc hơn, vì nó luôn xuất hiện trong từng giấc mơ, trong từng suy nghĩ của anh. Từ ánh mắt đến đôi môi đã ám ảnh anh suốt bao nhiêu năm. Đó chẳng phải là cô hay sao?

Vương Khánh Tuyền cảm thấy tim mình rung động mãnh liệt, xem ra ông trời cũng không bạc đãi anh. Cuối cùng, ở giữa thế giới rộng lớn này, anh cũng có thể gặp lại cô mà không hề tốn chút công sức nào. Liệu đây có phải là duyên phận hay không?

Vương Khánh Tuyền cố gắng đè nén cảm xúc của mình, từng bước thật chậm tiến lại gần cô. Giọng anh run run gọi cô.

- Nhuận My!

Nghe thấy tiếng động lạ, người con gái ấy lập tức ngẩng đầu lên. Và rồi hai ánh mắt giao nhau, cả anh và cô dường như hóa đá tại nơi đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.