Hôm nay là chủ nhật, Nhuận My có chút thời gian rảnh rỗi, nên cô liền đến đây để tìm một số tài liệu để chuẩn bị cho bài luận văn sắp tới của mình. Và có một điều mà cô cũng không thể nào hiểu được, rõ ràng trong tiềm thức của cô, cô rất có ấn tượng với nơi này. Nhưng tại sao cô lại chẳng cách nào nhớ ra những việc mà cô đã từng trải qua trong quá khứ. Cũng như lúc này, khi cô đang say mê đọc sách thì bất chợt nghe có người gọi tên mình. Giọng nói này sao mà quen quá!Nhuận My ngước đôi mắt to tròn của mình lên quan sát người đàn ông đối diện. anh ta đẹp trai thật đấy, gương mặt manly, ngũ quan sắc bén, mũi thẳng, môi mỏng cương nghị. Khí thế từ người anh ta tỏa ra thật không thể xem thường. Cô liếc nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi bình thản mở miệng.
- Anh là ai?
Bộp...
Sắc mặt anh thoáng hiện lên tia kinh hoàng. Anh không nghe lầm chứ? Cô vừa hỏi anh là ai. Cô gái mà anh yêu thương nhất cuộc đời này không nhận ra anh. Anh thấy cõi lòng mình dường như tan nát. Vương Khánh Tuyền nhìn thẳng vào đôi mắt thơ ngây của cô, chắc là cô còn giận anh nên mới hỏi như vậy thôi đúng không. Làm ơn hãy nói với anh đây không phải là sự thật.
Nhuận My khó hiểu nhìn người đàn ông xa lạ này. Tại sao cô chỉ không nhận ra anh mà anh lại đau khổ như vậy? Có phải trước đây cô và anh đã từng biết nhau không? Và hơn nữa, khi thấy anh ta khổ sở như thế, tim của Nhuận My cũng cảm thấy hơi nhói. Nhưng tại sao cô lại chẳng có chút ấn tượng gì về anh hết vậy.
- Em...em không nhận ra anh sao? Vương Khánh Tuyền cố nén đau xót hỏi, như để muốn chứng minh đây không phải là sự thật, giọng cũng không kìm chế được sự run rẩy. Nhưng đáp lại anh cũng chỉ là cái lắc đầu lãnh đạm của cô.
- Không biết. Nhuận My thật thà lắc đầu, mà đâu hay đã có người vì cái lắc đầu ấy của cô mà đau đớn dường như sắp chết.
Đến lúc này, thì Vương Khánh Tuyền như đứng chết trân tại chỗ. Còn gì đau khổ hơn khi gặp lại người mà mình yêu thương sau bao năm xa cách, người ấy lại không nhận ra mình. Thà rằng không gặp nhau chắc sẽ không đau như lúc này.
-Em...
Trong lúc anh vừa định nói gì đó thì điện thoại cô bất chợt reo lên.
- Phụng Vi, sao thế? Nhuận My ngọt ngào trả lời Phụng Vi, hoàn toàn khác giọng điệu xa cách khi nói chuyện với anh lúc nãy. Điều này đã khiến cho Vương Khánh Tuyền bị đánh thêm một cước thật đau, lồng ngực như bị rút hết khí.
- Cậu đang ở đâu. Về ăn cơm mau lên.
- Tớ đang ở thư viện. Được, tớ về ngay. Cô trả lời Vi rồi nhanh chóng cúp máy.
Nhuận My quay sang nhìn anh còn đang chôn chân tại chỗ, nhỏ nhẹ nói.
- Xin lỗi, tôi có việc đi trước. Cô nói xong liền xoay lưng rời đi.
Trong giây phút cô bước đi rời khỏi anh, tay của Vương Khánh Tuyền đã vô thức vươn ra níu lấy tay cô.
Cô hơi bất ngờ dừng chân, nhìn anh nhẫn nại nói.
- Tôi phải đi rồi, anh buông ra đi.
Thấy anh vẫn khư khư nắm chặt tay mình và còn nhìn cô với ánh mắt chờ mong, lúc ấy cô chợt thấy không nỡ. Nhưng cô có linh cảm nếu cô dính líu tới người đàn ông này thì chắc chắn sẽ không hay. Nên cô lạnh lùng gạt tay anh ra khỏi tay mình, vô tình xoay lưng cất bước.
Vương Khánh Tuyền nhìn theo cô, đôi chân anh vô lực, bất giác khuỵu xuống. Ông trời ơi! Có phải đây chính là cái giá mà anh phải trả cho tội lỗi của mình hay không. Cô đã lạnh lùng, nhẫn tâm cất bước bỏ lại một người đang đau đớn gục ngã ở phía sau, chẳng khác nào anh năm ấy. Một giọt lệ kiên cường mà Vương Khánh Tuyền kìm nén suốt bao năm nay cuối cùng cũng vượt qua khỏi khóe mi mà rơi xuống rồi.