Sau khi rời khỏi thư viện, Nhuận My cố gắng đi thật nhanh về nhà. Nhưng dọc suốt dọc đường đi, trong lòng cô chỉ toàn là ánh mắt chất chứa muôn vàn tia đau khổ của người đàn ông lúc nãy. Thật lòng, cô cũng không muốn làm anh ta buồn, nhưng cô thật không nhớ ra anh ta là ai, cả tên anh ta cô cũng chẳng thể nào nhớ nổi.Cô nhớ đến lúc tay anh chạm vào tay cô, lúc ấy cô chợt cảm thấy thật ấm áp. Bàn tay của anh ta thật ấm! Cô thật không muốn rút tay khỏi tay anh chút nào cả.
- Anh sẽ nắm tay em cả đời chứ?
- Tất nhiên.
Nhuận My khẽ lắc đầu, một cuộc đối thoại xa lạ mà cũng rất quen chợt hiện lên trong đầu cô.
Aizzz...Sao đầu cô đau quá. Nhuận My bất chợt ngồi bệch xuống trước cửa nhà, tay ôm chặt lấy đầu.
Cùng lúc đó, vừa hay Phụng Vi vừa mở cửa xem thử cô đã về chưa thì phát hiện cô đang ngồi dưới nền đất, tay đang ôm lấy đầu.
- Cậu sao vậy My? Đừng làm tớ sợ mà. Phụng Vi hoảng hốt ôm cô vào lòng, viền mắt hơi ươn ướt.
- Đầu mình đau quá. Cô vòng tay ôm Phụng Vi, khóc nức nở.
- Ngoan, không sao. Có gì vào trong rồi nói. Phụng Vi nhẹ giọng an ủi cô.Phụng Vi dìu cô đứng lên, rồi chậm chạp mở cửa đỡ cô vào trong.
Khi hai người bọn họ vừa khuất sau cánh cửa, ánh mắt của Vương Khánh Tuyền chợt lóe lên tia phức tạp. Những biểu hiện nãy giờ của Nhuận My, anh đều thấy cả rồi. Dường như trong thời gian anh đi, cô gái của anh đã xảy ra chuyện gì rồi. Tim anh đột nhiên thắt lại, anh nhất định sẽ điều tra ra mọi thứ về cô, anh thề anh sẽ bắt những kẻ đã khiến cô ra nông nỗi này phải trả những cái giá thật đắt. Anh đau đớn nhìn ngôi nhà lần cuối, rồi quay phắt xe chạy như bay trên đường.
***
Phụng Vi đỡ cô ngồi xuống bàn ăn, trên bàn toàn là những món mà Nhuận My thích ăn nhất, Vi đã chuẩn bị tất cả cho cô đấy.
- Kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu? Phụng Vi đặt ly nước lọc trước mặt cô, dịu dàng hỏi.
Nhuận My run run cầm lấy ly nước, rồi từ từ kể lại cho Vi nghe cuộc gặp gỡ giữa cô và người đàn ông khó hiểu kia.
Nghe cô kể, sắc mặt Phụng Vi dần dần thay đổi. Cô nghiêm túc hỏi Nhuận My:
- Anh ta có nói cho cậu biết anh ta là ai không?
- Không có, anh ta chưa kịp nói là mình đã chạy đi rồi. Cô suy nghĩ một chút rồi nói.
Lúc này thì Phụng Vi mới thở phào một cái, xem ra tên bạc tình đó vẫn chưa nói gì với Nhuận My. Lần này cô tuyệt đối sẽ không để cho anh ta làm tổn thương Nhuận My như khi xưa đâu.
Phụng Vi đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô, vịn chặt hai bả vai cô nói giọng kiên định:
- Lần sau, nếu có gặp hắn ta cậu nhất định không được tiếp xúc với hắn ta biết không?
- Tại sao vậy? Nhuận My hướng đôi mắt long lanh hỏi.
- Anh ta sẽ làm hại cậu. Phụng Vi buông một câu rồi trở về phòng, không nói gì thêm.
Nhuận My nhìn theo Phụng Vi, bỗng cảm thấy đau lòng kì lạ. Rốt cuộc thì giữa cô và người đó có quan hệ gì, sao Phụng Vi lại ngăn cản không cho cô gặp anh ta chứ. Có phải là 3 năm qua cô đã quên đi rất nhiều chuyện phải không? Và có phải trong đó có cả người đàn ông đó...
***
Lúc này, Vương Khánh Tuyền đang lái xe như bay trên đường cao tốc. Cứ mỗi khi nghĩ đến việc Nhuận My đã từng chịu rất nhiều đau khổ khi anh đang ở Mỹ, thì anh lại thấy hận chính bản thân mình. Nếu năm ấy, anh mang cô đi cùng, thì sẽ đâu có cớ sự như ngày hôm nay. Tất cả đều do anh mà ra. Vương Khánh Tuyền tức giận đập tay vào vô lăng, rồi móc điện thoại ra điện cho ai đó, giọng nói lạnh lùng như đang ở trong hầm băng.
- Điều tra tất cả mọi thứ về Lâm Nhuận My.