Trời xế chiều tại khách sạn Roaly.Thế Khang nằm lăn lộn trên giường, cái tên Khánh Tuyền đó đi đâu mà lâu vậy không biết.
Cạch...
Nghe tiếng cửa mở, Đổng Thế Khang liền ngồi bật dậy, trừng mắt về phía cửa thì thấy Vương Khánh Tuyền đang hiên ngang bước vào. Cậu ta có biết gì là lịch sự không vậy.
- Này ai cho cậu tự tiện vào phòng tôi thế hả? Thế Khang trừng mắt với anh, nói giọng bất mãn.
- Khách sạn này là của tôi. Vương Khánh Tuyền thoải mái ngồi xuống sofa, híp mắt nói.
Quả nhiên, lời của anh vừa thốt ra, Đổng Thế Khang lập tức im thin. Được lắm, thôi cứ xem mình như trang tuấn kiệt thất thời đi. Anh hùng trả thù mười năm chưa muộn. Vương Khánh Tuyền cậu hãy đợi đấy.
Vương Khánh Tuyền phớt lờ vẻ mặt đen như đáy nồi của Thế Khang, lập tức vào vấn đề chính.
- Hợp đồng kí với công ty nào?
- Trung Tâm Buun Start. Đổng Thế Khang thấy anh nghiêm túc, liền dẹp đi tư thù cá nhân, nhanh chóng báo cáo.
- Lĩnh vực gì? Anh tựa người vào ghế, giọng nhàn nhạt hỏi.
- Thời trang. Mà sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này. Thế Khang chợt cảm thấy khó hiểu, chẳng phải từ trước đến giờ, cậu ta chẳng khi nào quan tâm đến những hợp đồng nhỏ như thế này sao. Sao hôm nay lại đổi tính thế nhỉ?
- Cậu chuẩn bị đi, mai tôi sẽ đi với cậu. Vương Khánh Tuyền căn dặn rồi cao ngạo bước đi. Lúc ra khỏi cửa cũng không quên đóng cửa cái rầm khiến Đổng Thế Khang giật thót tim.
- Cậu ta sao thế nhỉ? Thế Khang càng ngày càng thấy anh quá khó hiểu rồi.
Mà thôi, dẹp sang một bên đi, trước tiên anh nên đi tham quan một vòng nơi đây, kiếm cái gì lót bụng đã rồi hãy tiếp tục nghĩ đến việc đối diện với cái núi băng kia.
***
Vương Khánh Tuyền sải bước dài trở về phòng vip sang trọng của mình, anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Anh ra lan can hóng gió, rồi châm một điếu thuốc, tay không ngừng nắm chặt điện thoại trong tay.
" reng reng"
- Alo. Anh lãnh đạm nói.
-......
- Tiếp tục. Xem ra sắc mặt Vương Khánh Tuyền ngày càng khó coi rồi.
-....
- Mẹ kiếp, có điều tra được chủ nhân chiếc xe đó là ai hay không? Nghe thuộc hạ mình báo cáo, Vương Khánh Tuyền tức giận ném điếu thuốc trong tay, bật ra một câu chửi thề.
-....
-Được rồi.
Vương Khánh Tuyền khóa máy, tầm mắt mơ hồ nhìn về nơi xa.
Khốn kiếp thật, anh chỉ đi có 3 năm thôi mà đã có biết bao nhiêu việc xảy ra với Nhuận My. Lòng anh đau xót như bị dao băm khi nhớ lại những lời báo cáo của thuộc hạ mình lúc nãy.
" Sau khi chủ nhân đi thì Lâm tiểu thư liên tục mất đi hai người thân nhất. Ba của cô thì bị tai nạn khi làm việc, còn mẹ của cô cũng bất hạnh khi trở thành nạn nhân của vụ cướp trong công ti. Cô ấy đã vay tiền để chôn cất cho ba mẹ mình và đi làm bán thời gian để kiếm tiền trả nợ. Cô luôn tục bị những chủ nợ tới mắng mỏ, chửi rủa thậm chí là còn dùng vũ lực. Cũng may những lúc ấy đều nhờ Trương Phụng Vi đến cứu. Khoảng một tháng sau, khi Lâm tiểu thư làm việc trở về, khi qua đường đã bị một tên say rượu tông phải, nhưng hắn ta bỏ đi, sau đó cô ấy được người dân đưa đi cấp cứu. Bác sĩ nói là cô ấy có thể bị mất trí nhớ tạm thời hoặc vĩnh viễn cũng không chừng."
Vương Khánh Tuyền khi nghe đến câu "Cô có thể sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn cũng không chừng." thì tim lại căng lên như sợi dây đàn. Nếu cô mất trí nhớ thì chẳng phải cô sẽ không nhớ anh là ai sao, sẽ không nhớ những kỉ niệm êm đềm giữa họ hay sao. Tại sao một người con gái thiện lương như cô lại phải chịu nhiều đau khổ đến vậy. Anh thề sẽ tìm ra kẻ đã tông cô hôm ấy, kẻ đã cướp đi phần ký ức của cô về anh và bắt hắn nếm mùi của địa ngục nhân gian. Vương Khánh Tuyền đau đớn, xót xa mở điện thoại. Trên màn hình là ảnh của cô đang cười, nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy. Anh áp sát điện thoại lên tim mình, nói khẽ.
" My Nhi, em đừng sợ, từ đây về sau đã có anh ở đây rồi."