Bá Đạo Thiếu Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 8: Chương 8: Tranh Thủ Cơ Hội




Tại nhà của Phụng Vi.

Không biết hôm nay Nhuận My có uống lộn thuốc gì hay không, mà cô đã thức dậy từ rất sớm và chuẩn bị bữa sáng cho cô và Phụng Vi.

Cô đeo tạp dề hình hello kitty rất đáng yêu, tóc cũng được búi gọn lên cao. Nhuận My thành thạo đập trứng rồi đổ dầu vào chảo. Thật ra tay nghề cô cũng không đến nỗi tệ. Chỉ là bình thường Phụng Vi đều dành làm với cô nên cô không có cơ hội trổ tài thôi.

Vài phút sau, thì liền có mùi thơm từ trong bếp bốc ra.

Phụng Vi đang đi trên cầu thang là đã ngửi thấy mùi rồi. Chắc là Nhuận My đang làm bữa sáng.

- Cậu nấu gì mà thơm vậy? Phụng Vi lên tiếng hỏi khi thấy dáng người nhỏ bé của cô đang chạy tới chạy lui trong bếp.

- À..Mình chiên trứng thôi. Cô vừa nói vừa cầm cây xạn trong tay, khuôn mặt lấm lem.

Nhuận My tắt bếp, rồi quay sang Phụng Vi. Bây giờ cô mới để ý, sao Phụng Vi mặc đồ đẹp thế nhỉ, trong tay còn cầm tài liệu nữa.

- Cậu định ra ngoài à? Cô hỏi mà không tránh khỏi thất vọng, vậy là một mình cô phải xử hết bữa sáng này sao?

- Um. Xin lỗi cậu, hôm nay là ngày thử việc của mình. Phụng Vi áy náy nói với cô.

- Có gì đâu chứ, công việc quan trọng hơn mà. Cô nói rồi đẩy Phụng Vi ra cửa- Đi vui vẻ nhá!

- Này còn cái này nữa. Phụng Vi đi được một đoạn thì nhớ ra điều gì đó liền quay lại.

- Gì thế? Cô lười biếng ló đầu sau cánh cửa hỏi.

- Có thể trưa nay tớ sẽ đi ăn với khách hàng, nên cậu không cần chờ cơm tớ nhé.

- Biết rồi mà, cứ như bà cụ non. Nhuận My lè lưỡi trêu Phụng Vi rồi đóng sập cửa.

Cái gì? Mình mà là bà cụ non ư? Phụng Vi lắc đầu ngớ ngẩn, cô đâu già đến thế.

Phụng Vi đi rồi, chỉ còn một mình cô ở nhà. Thật là chán mà. Cô nhìn đống thức ăn rồi lại than ngắn thở dài. Biết thế cô đã không dậy sớm nấu ăn làm gì...

***

Tại nhà hàng Luiter.

- Chị à? Khách của chúng ta có dễ chịu không? Phụng Vi lo lắng hỏi người quản lí của mình.

Đây là ngày đầu tiên cô thử việc, nếu như cô có thể kí thành công hợp đồng này thì cô sẽ được nhận vào làm. Nhưng chỉ có điều, cô nghe nói vị Giám đốc này hình như rất lạnh lùng và còn rất ghét phụ nữ nữa. Nếu lỡ cô có sơ suất gì thì mất việc không chừng.

- Không sao, bình tĩnh đi. Chị quản lí cười hiền động viên cô.

Trong khi đó thì ở ngoài nhà hàng.

Một chiếc xe hơi sang trọng thắng lại thu hút sự chú ý của mọi người. Từ trên xe bước xuống một chàng trai vô cùng lịch lãm với bộ vest đen, trên người anh ta tản ra khí chất quý phái hơn người.

Đổng Thế Khang sau khi xuống xe liền biết điều đứng sang một bên để nhường chỗ cho anh.

Lần này, khi Vương Khánh Tuyền vừa bước xuống thì đã tạo ra một đợt sóng mạnh mẽ. Mọi người ở đây nhìn anh không chớp mắt, đặc biệt là các cô gái nhìn anh với ánh mắt khao khát.

Vương Khánh Tuyền diện một bộ vest đen đắt tiền, caravat cũng đen nốt. Anh đeo kính mắt che hết nửa khuôn mặt, nhưng lại mang khí thế vương giả bức người.

Vương Khánh Tuyền đi trước, Đổng Thế Khang liền lập tức theo sau.

Anh cao ngạo bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nhưng khi vừa đến cửa thì anh lại đột ngột dừng lại.

Nếu anh nhìn không lầm, thì phía sau cánh cửa tại cái bàn cách anh chưa tới 1m rưỡi có 2 người đang ngồi ở đó. Một trong hai người đó chẳng phải có một người là Phụng Vi hay sao? Cô ở đây, còn Nhuận My thì đang ở nhà một mình ư? Đôi đồng tử anh xoay tròn, khuôn mặt điển trai hiện lên tia gian xảo. Vương Khánh Tuyền lạnh giọng nói với Thế Khang đang đi phía sau anh.

- Tôi vừa nhớ ra mình còn có việc. Cậu vào đó một mình đi. Anh nói xong liền lập tức rời đi.

Đổng Thế Khang lắc đầu nhìn theo anh đang vội vã rời khỏi nơi đây. Không biết hôm qua là ai đã chủ động nói muốn đi kí hợp đồng nữa. Từ khi nào mà tính tình Vương Khánh Tuyền lại trở nên thất thường như vậy nhỉ? Không đi thì một mình anh đi. Đổng Thế Khang đẩy cửa, uy nghiêm bước vào, hai tay đút vào túi quần, gương mặt lạnh lùng vô cảm.

- Chào hai người. Thế Khang tiến lại bàn của Phụng Vi nở nụ cười xã giao như thường lệ.

- Chào anh. Chị quản lí rất nhanh nhẹn lên tiếng.

Phụng Vi không phản ứng kịp khi thấy anh nên chỉ gật đầu.

- Được rồi, bàn thẳng vào công việc đi. Đúng là người làm việc chuyên nghiệp có khác, Thế Khang vừa kéo ghế ngồi xuống thì đã lập tức nói thẳng trọng tâm.

- Vâng. Phụng Vi gật đầu rồi bắt đầu công việc thuyết trình của mình.

***

Cùng lúc đó, thì Vương Khánh Tuyền lại chạy xe như bay đến chỗ của cô. Đây là một cơ hội hiếm có anh nhất định phải tranh thủ.

Ting ting.

- Đợi chút. Nhuận My đang xem ti vi thì nghe tiếng chuông cửa, cứ tưởng Phụng Vi về nên cô vui mừng ra mở cửa.

Nhưng khi cửa vừa mở ra thì nụ cười trên môi cô chợt cứng đờ.

Lâm Nhuận My sững sờ nhìn anh đang đứng trước cửa. Đây chẳng phải là người đàn ông kì lạ hôm trước mà cô gặp ở thư viện sao? Sao anh ta có thể tìm được đến tận đây, không phải là theo dõi cô chứ.

- Anh đến đây làm gì? Cô nhìn anh có chút chán ghét, cô cũng chưa quên là Phụng Vi đã dặn cô không được tiếp xúc với người đàn ông này.

Vương Khánh Tuyền sao lại không nhìn ra ánh mắt chán ghét cùng giọng nói xa cách của cô chứ, lòng anh khẽ đau, nhưng nhiêu đây nếu đem so với những nỗi đau mà cô phải chịu đựng trước đây thì có là gì chứ.

- Dù sao anh cũng là khách mà, chẳng lẽ em không thể mời anh ly trà sao? Vương Khánh Tuyền dịu dàng nói với cô. Đã 3 năm rồi anh mới sử dụng lại giọng điệu này để nói chuyện với người khác. Anh cũng không tin là cô đành lòng đuổi anh đi.

Nghe anh nói, cô khẽ nhíu mày suy nghĩ. Dù sao anh nói cũng đúng, chỉ có một ly trà thôi mà, với lại Phụng Vi đi họp còn lâu mới về nên cũng không sợ bị phát hiện.

Nhuận My hơi mở cánh cửa ra đủ cho anh đi vào. Thấy cô chịu để mình vào nhà, anh đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

- Anh biết là em sẽ không đành lòng để anh đứng ở ngoài mà. Như thói quen, anh tự tiện ngồi xuống ghế sofa, vừa nói vừa tiện tay rót trà cho mình.

Nhuận My thấy anh thoải mái như vậy thì nhíu mày không vui, nhà của cô mà anh ta cũng dám tự tiện như vậy sao. Thật không coi ai ra gì mà. Cô chạy đến chỗ anh, muốn toan giật lại tách trà. Nhưng trong lúc chạy, cô lại sơ ý trượt chân ngã xuống.

Vương Khánh Tuyền thấy cô ngã vội phát hoảng, theo phản xạ đưa tay kéo cô ôm chặt vào lòng.

Vòng tay này…sao thân quen quá! Nhuận My cứng đờ người không dám nhúc nhích, trong đầu cô chợt hiện lên một thứ gì đó rất mơ hồ và xa xôi. Cô cố gắng tìm lại chút gì đó trong miền kí ức bị lạc mất của mình nhưng hình như không có kết quả.

Còn anh, cảm giác của anh lúc này ư? Phải nói là trên cả tuyệt vời. Đã bao lâu rồi anh không được ôm thân thể mềm mại này, không được nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy? Giờ đây, xúc cảm lành lạnh từ làn da của cô mang đến cho anh thật tuyệt diệu. Nó đã xóa đi bớt phần nào nỗi đau, mất mát của anh trong suốt thời gian qua. Anh không kìm được cảm xúc của mình nữa, bao nhiêu nhớ thương mà anh dồn nén bấy lâu, nhất thời tuôn trào mãnh liệt. Anh cúi người xuống gần sát, hôn nhẹ qua đôi môi anh đào đỏ mọng rồi vòng tay ôm siết lấy cô vào lòng, giọng nói tràn đầy nhu tình.

- Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.