Nhuận My lúc này đã bị lời nói cùng nụ hôn bất ngờ này của anh làm cho hóa đá. Đầu óc cô cứ quay cuồng, mọi thứ dường như bị đảo lộn. Cô không còn biết cảm xúc của mình lúc này là gì nữa. Rõ ràng là cô không hề bài xích với hành động thân mật của anh, mà ngược lại còn cảm thấy rất thích thú. Không được, Phụng Vi đã cảnh cáo cô không được tiếp xúc với người đàn ông này. Giây phút đó, Nhuận My lập tức tỉnh táo, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh, sửa sang lại quần áo và mái tóc rối bời.
Cảm giác ấm áp bất chợt biến mất khiến Vương Khánh Tuyền không vui cau mày. Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, lòng lại thấy nao nao kì lạ.
Nhuận My ngượng chín mặt, không dám đối diện với anh. Tên biến thái này, đã chiếm tiện nghi của cô mà lại còn tỏ ra khí thế bức người như vậy. Khiến cô vừa định mở miệng trách mắng anh thì lại ngoan ngoãn nuốt vào.
Vương Khánh Tuyền yêu thương nhìn cô đang cúi gằm mặt xuống đất, cô gái này có cần xa cách với anh như vậy không? Chắc cô không thể nào biết được, cô đã có ảnh hưởng lớn đối với anh như thế nào.
- Nhuận My. Vương Khánh Tuyền ngồi thẳng người, nghiêm túc gọi tên cô.
- Hả? Nghe anh gọi mình, cô bất giác ngước mặt lên, nhìn về phía anh.
Vương Khánh Tuyền dịu dàng nhìn cô, chìa cánh tay khỏe mạnh của mình về hướng cô, giọng cưng chiều nói.
- Lại đây với anh.
Nhuận My như bị thôi miên nhìn anh chằm chằm, nội tâm cô đang kêu gào là hãy tránh xa anh một chút nhưng đôi chân lại không tự chủ được mà đi về hướng anh.
Nhuận My đờ đẫn đi về phía anh, như một cái xác trút bỏ linh hồn, ánh mắt cứ mơ màng nơi đâu. Vương Khánh Tuyền thật không chịu nổi tốc độ rùa bò của cô nữa. Anh vươn cánh tay kéo mạnh cô, Nhuận My theo quán tính ngã nhào vào lòng anh.
- Áaaaaa… chỉ mấy giây sau, cô đã bị anh ôm chặt không thể cử động.
Anh hài lòng mỉm cười khi thấy cô đang nằm ngoan ngoãn trong lòng mình. Anh kề môi vào tóc cô, khẽ hít lấy mùi trầm hương quen thuộc trên người cô. Mùi hương này thật khiến anh dễ chịu biết mấy.
Không gian dường như rơi vào im lặng, không chút tiếng động. Nhuận My không thể chịu được tình cảnh ngột ngạt lúc này, nên bất ngờ hỏi anh.
- Có phải trong quá khứ, chúng ta từng biết nhau không?
Vương Khánh Tuyền cứng người khi bất chợt nghe tiếng cô. Anh hơi nới lỏng vòng tay đang ôm lấy cô, nhưng không hề có ý định buông tay. Anh nhìn cô, sau đó mở miệng kiên định nói.
- Không phải là biết mà là rất thân thiết.
Nhuận My nghe anh nói thì chỉ lặng lẽ gật đầu. Thảo nào, đối với anh, cô lại cảm thấy rất quen thuộc.
- Sao em lại hỏi như vậy? Vương Khánh Tuyền biết cô chắc sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi điều này, có phải cô đã nhớ ra điều gì rồi không.
- Tôi chỉ cảm thấy là mình luôn nhớ đến cái gì đó, nhưng lại không thể nào nhớ ra.Tôi chỉ biết khi nghĩ đến điều đó, tim tôi lại cảm thấy rất vui..nhưng cũng rất đau. Nhuận My tựa vào người anh, nhỏ giọng nói ra những nỗi lòng mà cô đã chôn chặt bấy lâu.
Vương Khánh Tuyền nghe cô nói vậy thì vui mừng khôn xiết. Tuy cô bị mất trí nhớ, nhưng trong tiềm thức của cô lúc nào cũng nhớ đến anh, nhớ đến những niềm đau mà anh đã gây ra cho cô. Có phải cô vẫn còn yêu anh không? À không, phải là rất yêu là đằng khác, nếu không khi cô nghĩ về anh cũng không khiến cô đau khổ nhiều như vậy. Những lời nói của cô, đã khiến anh có thêm nhiều động lực. Anh chắc chắn sẽ không buông tay cô nữa đâu.
Vương Khánh Tuyền bỗng nhiên bế cô ngồi lên đùi, xoay mặt cô đối diện với mình.
- Nhuận My, anh mặc kệ lúc trước chúng ta đã từng xảy ra những gì. Nhưng hôm nay, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, che chở cho em và sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Anh có thể cho phép em quên đi quá khứ của chúng ta, nhưng anh sẽ không cho em quên đi tình yêu của anh và em. Và đặc biệt là cái tên Vương Khánh Tuyền, dù chết em vẫn không được phép lãng quên có biết không? Vương Khánh Tuyền bá đạo nói với cô, ép cô đối mặt, không cho cô lãng tránh.
Lâm Nhuận My sững sờ nhìn anh, không nói nên lời. Đầu óc cô không còn đủ tỉnh táo để tiêu hóa hết những lời nói của anh. Anh nói cô có thể quên quá khứ của cô và anh, nhưng lại không được quên tình yêu giữa hai người. Cô và anh đã từng yêu nhau sao? Còn cả cái tên Vương Khánh Tuyền đó nữa. Sao cứ thấy vừa quen thuộc nhưng cũng khá lạ lẫm. Từng chi tiết, từng lời nói, từng mảnh kí ức cứ xiên ngang đầu cô. Mọi thứ cứ không ngừng đảo lộn khiến đầu cô đau quá.
-Aaaaa..Nhuận My hét lớn, rồi lấy tay ôm đầu, nước mắt giàn giụa.
- Nhuận My! Anh hoảng hồn khi gọi cô, trái tim quặn lên khi thấy cô phải chịu khổ như vậy như vậy.
- Đau quá! Nhuận My nghẹn ngào nói, đôi mắt ngấn lệ. Trời ơi, có ai cứu cô không? Đầu cô lúc này đau như búa bổ.
- Đừng làm anh sợ mà. Vương Khánh Tuyền đau xót đến tận cùng, ôm cô vào lòng không ngừng vuốt ve.
Khi anh vừa choàng tay ôm cô, thì cô cũng vừa bật dậy, chạy thật nhanh về phòng, nước mắt cũng rơi theo từng bước chân của cô.
- NHUẬN MY! Vương Kháng Tuyền ngỡ ngàng nhìn cô đang trốn chạy. Anh lập tức đuổi theo cô đến phòng nhưng rất tiếc là đã chậm một bước. Nhuận My chạy về phòng, đóng cửa cái rầm và khóa trái cửa. Rồi cô ngồi bệch xuống đất, lấy hai tay ôm đầu gối mình khóc nức nở.
- NHUẬN MY, MỞ CỬA CHO ANH. Vương Khánh Tuyền không ngừng dùng tay đập vào cửa, giọng gấp gáp không giấu nổi sự lo lắng. Nhưng đổi lại cũng chỉ là tiếng khóc thê lương của cô. Anh đứng ngoài cửa, nghe tiếng cô nức nở thì đau đến xé lòng, trong lòng thì nóng vội giống như lửa đốt.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Làm ơn mở cửa cho anh đi. Là do anh, tất cả lỗi lầm là do anh mà ra. Vương Khánh Tuyền rất hối hận, biết vậy anh đã không ép cô nhớ lại cái quá khứ tàn khốc đó làm gì, để hại cô bây giờ phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng anh không thể kìm lòng được nữa, anh đã dồn nén suốt ba năm rồi. Anh thật chẳng thể nào đợi được nữa.
Nhuận My vẫn ngồi yên trong phòng, đầu cô rất đau, lòng cô cũng rất đau. Tại sao người đàn ông đang ở ngoài cửa kia lại khiến trái tim cô như nát thành từng mảnh vụn. Rốt cuộc thì giữa cô và anh ta đã xảy ra những chuyện gì. Ai đó hãy làm ơn nói cho cô biết đi.
Ngoài cửa, anh vẫn không ngừng gõ cửa, giọng nói lo lắng tột độ kèm theo chút hoảng sợ.
- Mở cửa cho anh, nếu không anh sẽ phá cửa đó. Vương Khánh Tuyền nói xong liền lui lại phía sau mấy bước, giơ chân lên định cho cánh cửa kia một cước, thì đã bất ngờ nghe tiếng cô vang lên.
- Anh đi đi. Nhuận My nghe anh nói, thì sợ anh sẽ làm thật nên vội vàng lên tiếng.
Vương Khánh Tuyền lập tức hạ chân xuống, nhưng ánh mắt lại chứa đựng hàng ngàn sự đau khổ. Anh lấy tay đập cửa, lớn giọng kêu gào.
- Anh có chuyện muốn nói với em. Hãy mở cửa cho anh đi.
Giọng anh vô cùng chân thành khiến cô thiếu chút nữa đã mềm lòng mở cửa. Nhưng cũng thật may, cô đã dùng tia lí trí cuối cùng còn sót lại để nói với anh.
- Tôi cần yên tĩnh lúc này.
Vương Khánh Tuyền nghe cô nói như thế, thì thôi đạp cửa cũng thôi kêu gào. Có lẽ cô nói đúng, anh nên để cô yên tĩnh một lúc, để cô dần dần chấp nhận sự thật này. Chỉ đều tại anh quá nóng vội, không nghĩ đến cảm xúc của cô. Đều tại anh.
- Anh xin lỗi! Vương Khánh Tuyền hối hận nói, còn cô đang ở khuất sau cánh cửa kia nên có lẽ không thấy được gương mặt của anh.
Vương Khánh Tuyền nói xong, thì biết điều đi về phía cuối góc tường. Anh đứng dựa vào đó, ánh mắt dán chặt vào cửa phòng cô. Anh sẽ đứng đợi ở đây, đợi cho đến khi cô bình tĩnh lại…