Nhuận My đột nhiên không còn nghe thấy tiếng ồn nữa. Chắc anh đã đi rồi. Lòng cô chợt cảm thấy cô đơn vô cớ. Nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, bởi giờ đây cô thật sự không biết phải đối diện với anh như thế nào. Cô rất muốn biết anh là ai, muốn biết quá khứ của cô và anh. Nhưng liệu như vậy có nên không? Sao cô cứ có cảm giác chẳng lành, cảm giác ấy đã vây bám cô kể từ khi lúc anh xuất hiện.
Nhuận My đi lại giường của mình, cô ôm lấy con gấu bông màu hồng, khẽ vuốt ve. Không biết con gấu này đã đi theo cô từ lúc nào. Nó thật sự rất quan trọng với cô. Nhuận My mệt mỏi ngã xuống giường, cô khẽ nhắm mắt để ép những giọt nước mắt sắp chảy ra nuốt ngược vào trong. Rồi cứ thế..cô đã ngủ quên lúc nào không hay.
***
Trong khi đó ở nhà hàng Luiter.
Phụng Vi thở phào nhẹ nhõm khi đã hoàn thành xong bài thuyết trình về sản phẩm của mình, mọi việc cũng khá suông sẻ. Cô khẽ quan sát sắc mặt của Đổng Thế Khang.
Đổng Thế Khang ngồi vắt chéo một chân, mắt chăm chú nhìn vào bản thiết kế sản phẩm. Xem ra anh rất hài lòng. Phụng Vi nhìn anh, trái tim bất chợt đập nhanh rộn ràng. Anh đẹp trai thật! Làn da trắng như con gái, mũi cao, đôi mắt lạnh lùng hút hồn. Cô ngắm dọc theo từng đường nét trên gương mặt anh, anh đẹp đến một cách hoàn hảo khiến cô không thể xoay chuyển tầm mắt.
Anh đang tập trung xem tài liệu, thì đột nhiên có cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm nên lập tức ngẩng đầu lên.
Phụng Vi đang say mê nhìn anh thì anh bất chợt ngước lên nhìn cô, khiến cô bối rối vội xoay mặt sang nơi khác, gò má đỏ ửng.
Đổng Thế Khang khẽ nhếch mép, xem ra sắc đẹp của anh thật không thể xem thường. Thấy Phụng Vi ngại ngùng, thì anh liền hắng giọng, rồi nói.
- Hợp đồng này… Anh vừa kéo dài giọng vừa nhìn cô.
Nghe tiếng anh, cô liền quay phắt lại. Khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ hồi hộp. Không phải là có vấn đề gì chứ? Chẳng phải lúc nãy anh rất hài lòng sao. Phụng Vi nhìn anh rồi lại nhìn bản hợp đồng, run giọng hỏi.
- Hợp đồng sao ạ?
Đổng Thế Khang có thể cảm nhận rõ ràng là cô đang căng thẳng, anh cười khẽ một tiếng, ngã người ra ghế, bình thản nói.
- Rất tốt. Tôi kí. Đổng Thế Khang vừa phát hiện ra, chọc ghẹo cô gái này rất thú vị.
Phụng Vi nghe anh nói thì thở phào, vậy mà làm cô tưởng. Sau đó cô nhìn anh rồi lại quay sang chị quản lí cười rạng rỡ.
- Cảm ơn anh.
Đổng Thế Khang cảm thấy tim mình hơi đập nhanh khi thấy nụ cười xinh đẹp của Phụng Vi. Nhưng cảm giác ấy cũng được dập tắt nhanh chóng bởi tiếng chuông điện thoại.
- Xin lỗi. Anh nhìn Phụng Vi rồi cầm điện thoại đi ra xa rồi mới nhấn nút nghe.
Là Vương Khánh Tuyền gọi.
- Alo. Cậu đang ở đâu vậy?
- Hợp đồng kí chưa? Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Rồi. Chuẩn bị về.
- Không được. Anh đột ngột nói.
- Sao thế? Đổng Thế Khang khó hiểu hỏi anh, cái tên này đúng là càng ngày càng khó hiểu.
- Cậu hãy cầm chân cô gái đó cho tôi.
- Tại sao? Mà cậu nói cái cô gái kí hợp đồng với chúng ta đấy à?
- . Từ đây tới 6 giờ tối cậu hãy giữ cô ta lại. Cúp đây. Vương Khánh Tuyền nói xong liền ngắt máy không cho Thế Khang cơ hội thắc mắc.
Nghe tiếng tút tút ở đầu dây, Đổng Thế Khang bất giác ngây người. Cái gì chứ? Có lộn không vậy. Bây giờ cả khách sạn cũng không cho anh về. Cái tên Khánh Tuyền này thật bá đạo hết chỗ nói mà.
Anh nhét điện thoại vào túi rồi quay lại chỗ Phụng Vi. Anh thấy cô đang dọn dẹp tài liệu thì vội nói.
- Cô không phiền nếu dùng với tôi bữa cơm chứ.
Phụng Vi khá ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ này. Trong giây lát, cô thật không biết phản ứng ra sao. Thế Khang cười mỉm khi thấy cô đang đứng bất động, anh bỏ lại một câu rồi xoay lưng rời đi.
- Tôi đợi cô dưới nhà xe.
Khoan đã, cô vẫn chưa đồng ý cơ mà, sao anh lại tự tiện quyết định vậy chứ. Cô chợt nhớ tới Nhuận My, chắc giờ này cô ấy đang buồn chán nằm dài ở nhà. Cô có chút không nỡ, nhưng thật lòng cô cũng muốn đi ăn với Đổng Thế Khang. Biết sao giờ, phóng lao thì phải theo lao thôi.
Phụng Vi lấy điện thoại nhắn tin cho Nhuận My.
“Xin lỗi cậu, tớ phải đi ăn với khách hàng rồi.” Cô nhắn xong thì vội đuổi theo Đổng Thế Khang.
Đổng Thế Khang ngồi chờ sẵn trong xe, thấy cô bước đến thì không khỏi nhếch mép. Anh biết là cô không thể từ chối mà. Phụng Vi vừa mở cửa lên xe thì anh đã lập tức phóng xe đi. Vẻ mặt anh lúc này khác xa với vẻ mặt nghiêm chỉnh lúc kí hợp đồng.
Phụng Vi cảm thấy dường như trong Đổng Thế Khang có hai con người đối lập nhau.
***
Nhà Nhuận My.
Vương Khánh Tuyền đứng thẳng như cây tùng suốt mấy tiếng đồng hồ không thấy mỏi. Cũng rất may là anh đã nhờ Thế Khang cản chân Phụng vi, nếu để cô ấy trở về lúc này thì mọi việc coi như hỏng bét. Vương Khánh Tuyền nhìn về phòng cô rồi lại xuống đồng hồ. Nãy giờ cũng đã hơn 3 tiếng rồi, sao cô còn chưa ra nữa nhỉ? Hay là khóc quá rồi ngất đi lúc nào không hay. Khuôn mặt điển trai của anh chợt xuất hiện tia suy tư. Anh nhẹ nhàng di chuyển đến trước cửa phòng.
- Nhuận My. Thanh âm của anh rất nhỏ vừa đủ nghe.
Nhưng mọi thứ vẫn cứ yên lặng, chẳng nghe thấy cô trả lời. Anh bắt đầu hoảng thật rồi. Nhuận My em làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.
Vương Khánh Tuyền lùi lại, thủ thế đá văng cánh cửa.
Đây là phòng của cô ư? Vương Khánh Tuyền lặng lẽ bước vào phòng cô. Cô trang trí nơi đây thật đáng yêu, mọi vật dụng chủ yếu đều là màu xanh - màu may mắn của anh và cô. Vương Khánh Tuyền chợt nhếch lên nụ cười cưng chiều.
Anh tiến lại giường cô thì phát hiện cô đang ngủ quên. Vậy mà lại làm anh lo lắng muốn chết. Vương Khánh Tuyền cố gắng đi thật khẽ để không làm cô thức giấc. Anh ngồi ở đầu giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô. Trông cô ngủ thật là yên bình biết mấy.
Anh yêu thương nhìn cô, tựa như anh nhìn cô bao nhiêu cũng không chán. Mắt anh vô tình nhìn xuống con gấu bông cô đang ôm khư khư trong lòng. Đây chẳng phải là món quà sinh nhật đầu tiên mà anh tặng cô sao. Đã ba năm rồi. thì ra cô vẫn còn giữ nó. Lòng anh bất chợt ngọt ngào khó tả, anh biết cô gái nhỏ này rất thương anh mà.
- Bé con của anh, ngủ ngon. Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi kéo chăn lên đắp cho cô rồi đi xuống dưới nhà bếp. Anh cần phải làm cái gì đó cho cô ăn mới được.
Vương Khánh Tuyền vừa đi ra khỏi phòng thì không hiểu sao, môi của Nhuận My dường như đang phảng phất nụ cười.