Oa..mùi gì mà thơm vậy không biết?
Nhuận My đang ngủ nhưng lại nghe mùi hương thoang thoảng đâu đây, khiến hai cánh mũi cô cứ phập phồng. Nhưng cô đâu có nấu gì đâu nhỉ?
Lâm Nhuận My phút chốc liền tỉnh táo bật dậy, đầu tóc rối như tổ quạ. Hay là Phụng Vi về rồi nhỉ? Nghĩ vậy, tinh thần của cô phấn chấn hơn hẳn, vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Dường như cô đã quên mất sự có mặt của anh.
Lâm Nhuận My sau khi rửa mặt tỉnh táo, liền nhảy chân sáo xuống bếp. Khuôn mặt tươi tắn luôn hiện hữu nụ cười. Cô vừa chạy ào vào phòng bếp vừa gọi.
-Phụng.. Lời nói cô chưa thốt ra liền bị nuốt lại, nụ cười trên môi cứng đờ, hai mắt trợn ngược nhìn người đối diện.
- Em làm gì mà giống như gặp ma thế hả? Vương Khánh Tuyền vốn dĩ đang nấu ăn, nghe tiếng cô thì lập tức quay đầu lại. Nhưng chỉ có điều là bộ dạng của cô lúc gặp anh lúc này cứ giống như thấy ma không bằng, rất đáng yêu nha.
- Sao anh còn chưa đi ? Lâm Nhuận My khó hiểu nhìn anh.
- Muốn anh đi đến vậy ư? Cánh tay đang cầm đôi đũa của anh hơi khựng lại, anh hỏi cô, giọng có chút thất vọng, ánh mắt cũng chùng xuống.
- Tôi..tôi..Nhuận My định nói là đúng, nhưng không hiểu sao khi ánh mắt cô đơn ấy của anh thì cô lại không nỡ.
- Thôi được rồi, anh chỉ muốn nấu cho em ăn thôi mà. Em ăn xong, anh liền đi không để em chướng mắt nữa. Vương Khánh Tuyền ê ẩm nói, rồi xoay người lại, đưa tấm lưng rộng lớn về phía cô.
- Tôi..Anh..Vậy anh ăn xong rồi hãy đi. Có ai biết được, bản tính cô lương thiện là thế đấy, không đành lòng nhìn người khác phải khổ sở.
Vương Khánh Tuyền nghe cô nói thì vẫn không trả lời, nhưng môi lại giương lên nụ cười đắc ý. Anh nói rồi mà, cô rất quan tâm đến anh, sao đành lòng để anh nhịn đói mà rời khỏi đây được.
- Ăn đi. Anh đưa đĩa thức ăn đến trước mặt cô, gương mặt vẫn lạnh lùng.
Lâm Nhuận My nhìn anh không nói gì, chỉ im lặng cầm đũa lên. Đĩa thức ăn này rực rỡ thật, chỉ cần nhìn màu sắc của nó thôi cũng khiến cô chảy nước dãi rồi. Chắc ah phải chuẩn bị nó rất lâu. Lòng cô bất giác trào dâng một cảm giác ngọt ngào khó tả, và cũng có một chút gì đó đau xót không nói nên thành lời.
Vương Khánh Tuyền thấy cô chăm chú thưởng thức thức ăn của mình nấu thì cười rất mãn nguyện, anh chỉ sợ cô không thích. Anh cũng cúi đầu nhìn đĩa thức ăn của mình, rồi cầm đũa lên. Thật lòng anh cũng đói bụng lắm rồi.
- Xin lỗi anh. Không biết Nhuận My nghĩ gì lại đột ngột nói ra câu đó khiến anh ngỡ ngàng.
Vương Khánh Tuyền nghe cô nói lập tức ngẩng mặt lên. Anh không nghe lầm chứ, cô vừa nói xin lỗi anh. Lòng anh chợt cảm thấy ấm áp, một cảm giác ấm áp mà anh đã từng đánh mất trước đây.
- Không sao. Em ăn đi. Vương Khánh Tuyền hờ hợt nói nhưng trong lòng lại đang muốn nổ súng ăn mừng. anh cần phải tranh thủ thêm sự thương cảm của cô mới được.
Lâm Nhuận My nghe anh nói thì có chút tủi thân, cô đã mình xin lỗi rồi mà, anh còn giận gì nữa chứ. Với lại cô nhớ là mình đâu có nói gì quá đáng với anh đâu, sao anh lại lạnh lùng như vậy chứ? Tim cô bỗng nhiên thấy hơi nhói, khóe mắt cũng ươn ướt.
- Tôi không ăn nữa. Cô buông đũa, xoay người bước nhanh lên phòng, không để anh thấy những giọt nước mắt yếu đuối này của mình.
Nhưng cô mới vừa đi được hai bước, thì đã bị một lực vô cùng mạnh mẽ kéo ngược lại phía sau. Và một giây sau cô lại rơi vào vòng tay rắn chắc của anh.
Khi nãy, Vương Khánh Tuyền bất ngờ khi nghe cô đột nhiên nói muốn lên phòng, anh còn thoáng thấy những giọt lệ trong suốt sắp rơi ra khỏi khóe mi của cô. Khoảnh khắc ấy tim anh lại nhói lên một cách lạ kì. Anh lại sai nữa rồi, anh không nên xa cách với cô như vậy, không nên để cô buồn. Tại sao lúc nào thứ anh mang đến cho cô cũng là tổn thương thế này.
Lâm Nhuận My được anh ôm trong tay, được anh che chở, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc. Một niềm hạnh phúc bất chợt và vô bờ. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại như vậy nữa.
- Anh đừng lạnh lùng như vậy được không. Tim tôi rất đau.. Lâm Nhuận My vòng tay ôm lấy anh, nhỏ giọng thủ thỉ. Cô không quan tâm trước đây hai người từng xảy ra những gì, cô chỉ biết khi thấy anh như vậy, tim cô đau, thật sự rất đau…
Vương Khánh Tuyền vốn dĩ là muốn mở miệng an ủi cô, nhưng không ngờ cô lại chủ động ôm anh và còn nói ra những lời thật lòng khiến anh vui mừng đến nỗi không thốt lên thành lời. Trái tim khô cằn bao năm của anh như được một dòng nước ấm chảy qua, ngọt ngào vô tận. Anh đưa tay mình siết chặt cô, cưng chiều nói.
- Được.anh không lạnh lùng nữa..không lạnh lùng nữa. Vương Khánh Tuyền thật sự rất xúc động, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến anh chưa kịp tiếp nhận hết. Nhưng anh chỉ cần biết là cô vẫn còn quan tâm đến anh, chỉ như vậy thôi là cũng đủ với anh lắm rồi.
Khung cảnh trong bếp vô cùng yên bình, tràn ngập mùi vị của hạnh phúc thì đột nhiên lại xuất hiện những vị khách không mời mà đến.
- Nhuận..Nhuận My. Phụng Vi đánh rơi túi đồ trong tay, mắt trau tráu nhìn Vương Khánh Tuyền đang ôm chặt cô trong tay.
..Tua lại một chút..
Khi Phụng Vi và Đổng Thế Khang ăn cơm xong, thì anh liền hỏi cô theo phép lịch sự.
- Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.
Phụng Vi nghe anh nói thì bỗng nhiên thấy ngại ngùng, vội từ chối:
- Không cần đâu, nhà tôi cũng gần đây thôi. Tôi tự về được rồi.
Đổng Thế Khang rõ ràng có thể nhận ra sự tránh né của cô, môi anh hơi nhếch lên, rồi lại nhìn xuống đồng hồ. vẫn còn rất sớm, cái tên kia lại cấm không cho anh về khách sạn trước 6 giờ. Vậy thì anh đành tìm chỗ để giết thời gian thôi, nhân tiện anh cũng muốn ghé thăm nhà của Phụng Vi một chút.
- Không sao đâu, dù sao tôi cũng không có gì để làm.
Vẫn như lúc sáng, anh nói xong liền lập tức rời đi không cho cô cơ hội từ chối. Phụng Vi dù biết anh bá đạo là thế nhưng vẫn không tránh khỏi bất ngờ cùng ngỡ ngàng. Phụng vi theo anh lên xe, lần này thì anh lái xe chậm hơn lúc nãy rất nhiều. Không gian trong xe ngột ngạt, không ai nói với ai câu gì. Đổng Thế Khang tập trung lái xe, còn Phụng Vi thì lâu lâu lại liếc nhìn anh, cô cảm thấy tim mình lại đập nhanh nữa rồi.
Đến một cửa hàng, cô liền bảo anh dừng xe.
Thấy Phụng Vi bước xuống xe, anh nhíu mày khó hiểu.
- Chẳng phải mới vừa ăn sao. Cô còn mua thức ăn làm gì?
Nghe anh hỏi thì Phụng Vi hơi nhếch môi rồi nói.
- Tôi còn một người bạn ở chung, tôi mua thức ăn về cho cô ấy. Phụng Vi nói xong liền chạy nhanh vào cửa hàng. Đổng Thế Khang không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn theo cô.
Và cứ thế, anh đưa cô về nhà, không ai nói gì. Nhưng khi vừa mới mở cửa bước vào thì Phụng Vi đã thấy một nam một nữ đang ôm nhau tại phòng bếp, khiến cô ngỡ ngàng đánh rơi túi đồ trong tay.
..Hiện tại…
Đổng Thế Khang đi sau Phụng Vi thấy một màn này, liền giật mình sửng sốt.
- Khánh…Khánh Tuyền..
Nghe tiếng người lạ, Nhuận My lập tức đẩy anh ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.
- Nhuận My..cậu và anh ta..Phụng Vi đã bình tĩnh được đôi chút, nhìn cô và anh hỏi, nhưng dường như Phụng Vi vẫn chưa chấp nhận được sự thật trước mắt này.
- Tớ..tớ..Tất cả đều là tại anh cả đấy. Nhuận My thẹn quá hóa giận, đánh vào ngực Vương Khánh Tuyền một cái rồi chạy lên phòng. Thật là xấu hổ quá mà, ôm nhau trước mặt nhiều người như vậy, sau này cô còn dám nhìn mặt ai đây.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng đang gấp gáp bỏ chạy của cô, Vương Khánh Tuyền bất giác nở nụ cười cưng chiều. Lại là tại anh nữa sao? Cô gái nhỏ này, cái gì cũng đổ lỗi cho anh.
Chứng kiến nụ cười của anh dành cho Nhuận My, Đổng Thế Khang lại một lần nữa há hốc mồm, giống như cá mắc cạn. Đây có phải là Vương Khánh Tuyền mà anh quen biết hay không? Chắc không, vì từ lúc gặp Vương Khánh Tuyền đến nay, chưa lần nào Đổng Thế Khang thấy Khánh Tuyền cười, đặc biệt là cười vui đến như vậy.
- Anh đến đây làm gì?. Phụng Vi nhìn theo cô, rồi lại quay sang hỏi anh bằng chất giọng lạnh nhất có thể.
- Tìm Nhuận My. Phụng Vi lạnh lùng, anh còn lạnh hơn. Ngoài Nhuận My, thì anh chẳng thể nói chuyện với ai lấy một câu tử tế.
- Anh đừng làm tổn thương nó nữa. Phụng Vi hơi hạ giọng, cô nhìn Vương Khánh Tuyền có chút cầu xin.
Đổng Thế Khang nãy giờ chỉ biết im lặng, hết nhìn Vương Khánh Tuyền rồi lại quay sang nhìn Phụng Vi. Anh thật không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì nữa.
Vương Khánh Tuyền liếc nhìn Phụng Vi, anh cũng hiểu là cô ấy đang lo lắng cho Nhuận My và sợ chuyện ba năm trước lại tái diễn. Nhưng anh đã nói rồi, anh tuyệt đối sẽ không buông tay Nhuận My, dù là ai có ngăn cản đi chăng nữa.
- Tôi yêu cô ấy. Vương Khánh Tuyền để lại cho Phụng Vi một câu ngắn gọn như để ngầm thông báo cho cô biết, anh yêu Nhuận My, cho nên dù cho cô có ngăn cách thì cũng không có kết quả đâu.
Phụng Vi nhìn theo bóng lưng lãnh đạm của anh, lông mày liền nhíu chặt như đang suy nghĩ gì đó. Đổng Thế Khang thấy anh ra về thì cũng hoàn hồn, vội cáo từ.
- Thôi đi trước nha.
Đổng Thế Khang ra về, để lại Phụng Vi một mình đứng đó với nhiều suy nghĩ khác nhau.