Cả buổi tối hôm đó, Nhuận My cũng không đặt chân ra ngoài, cơm cũng không muốn ăn.
Phụng Vi đứng trước cửa phòng cô, lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Nhưng cô cần hỏi rõ mối quan hệ của Vương Khánh Tuyền và Nhuận My lúc này và cũng để thông báo cho Nhuận My biết, 1 tháng tới cô phải sang nước ngoài thực tập rồi. Phụng Vi nhìn chằm chằm cánh cửa, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
- Nhuận My, cậu có ở đó không?
Lâm Nhuận My ở trong phòng, cô đang mơ màng nghĩ đến Vương Khánh Tuyền thì đã bị giọng nói của Phụng Vi kéo về thực tại. Cô nhanh chóng di chuyển xuống giường, mở cửa cho Phụng Vi.
Cửa vừa được hé ra thì Phụng Vi đã lập tức đi vào. Cô kéo Nhuận My ngồi xuống giường, rồi nghiêm túc hỏi.
- Chuyện vừa rồi là thế nào?
Tâm trạng của Nhuận My vốn dĩ đang bình thường nhưng khi nghe Phụng Vi hỏi, thì mặt cô lại đỏ lên rồi, hai gò má nóng ran.
- Chuyện đó..chuyện đó.. Cô trốn tránh không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Phụng Vi, cũng không biết phải trả lời cho cô ấy thế nào.
Nhìn bộ dạng lắp bắp nói mãi không tròn câu của cô, thì Phụng Vi rất sốt ruột, vội ghì chặt đôi vai của cô, gấp gáp hỏi tiếp.
- Có phải cậu thích anh ta không?
- Tớ…tớ.. Phụng Vi đột ngột hỏi, khiến cho cô càng thêm hoảng. Thật lòng mà nói thì cô cũng không biết cảm giác mà cô dành cho anh là gì nữa, Cô chỉ biết, khi ở bên anh, cô thấy rất an toàn, rất ấm áp và hạnh phúc nữa. Rõ ràng đối với anh, cô có một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng sao cô lại không cách nào nhớ ra anh là ai.
Thấy cử chỉ mờ mịt của cô, Phụng Vi chợt cảm thấy thất bại. Uổng cho cô luôn rào trước đón sau, vậy mà cái tên Vương Khánh Tuyền kia lại có thể tìm ra cô nhanh đến như vậy. Phụng Vi lẳng lặng nhìn Nhuận My, sở dĩ cô luôn ngăn cách hai người bọn họ là vì, cô sợ nỗi đau khi xưa lại một lần nữa xảy ra với Nhuận My. Cô thật không đành lòng nhìn người bạn thân nhất của mình phải chịu nhiều tổn thương, uất ức như vậy.
- Nhuận My, anh ta sẽ mang đau khổ đến cho cậu. Nghe Phụng Vi nói, tâm trạng của cô hơi chùng xuống. Cô không hiểu vì sao, Phụng Vi luôn nói với cô, rằng Vương Khánh Tuyền luôn mang khổ đau đến cho cô. Có phải cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra với cô không? Phần ký ức bị mất lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo khiến cô không thể nào nhận ra được.
- Phụng Vi, có phải là cậu biết mọi chuyện trong quá khứ của tớ không? Làm ơn nói cho tớ biết đi mà. Nhuận My nắm lấy cánh tay của Phụng Vi, ánh mắt chân thành nhìn Vi.
Đối diện với đôi mắt to tròn, ngập nước của Nhuận My, Phụng Vi không biết mình nên nói gì lúc này. Kể cho cô nghe những chuỗi ngày bất hạnh, đau đớn của cô trong quá khứ, để cô lại sống trong nỗi kinh hoàng, tự dằn vặt mình ư? Điều đó, Phụng Vi không làm được, có chết cũng không để cho cô nhớ lại quá khứ của cô.
- Nhuận My, cậu hãy nghe mình nói đi. Những chuyện đã qua, cậu đừng nhớ đến nữa, coi như mình xin cậu đấy.
Nhuận My thấy hơi hụt hẫng khi nghe Phụng Vi trả lời như vậy. Trực giác cho cô biết, Phụng Vi chắc chắn biết rất rõ quá khứ của cô. Cả Vương Khánh Tuyền cũng như vậy, anh cũng từng nói cô đừng nên nhớ lại kí ức của mình. Cuối cùng thì cô đã xảy ra chuyện gì, và đã quên đi những gì. Đầu cô lại đau lên nữa rồi.
Hốc mắt cô như nhòe đi, cô nhỏ giọng nói với Phụng Vi, mà giọng như bị lạc đi.
- Làm ơn nói cho tớ biết đi, có phải tớ từng quen biết với anh ta không?
Nhìn khuôn mặt rưng rưng nước mắt của cô mà Phụng Vi thấy lòng mình đau như cắt. Cô thật tâm không muốn nhìn thấy Nhuận My phải khổ sở như thế này đâu.
- Phải.Cậu và anh ta từng yêu nhau.
Cô và anh từng yêu nhau? Thảo nào, cô lại có cảm giác gần gũi với anh như vậy. Nhưng tại sao, nếu cô và anh từng yêu nhau thì sao cô lại không nhớ ra anh là ai chứ. Trong lúc cô đang ngồi mơ màng, thì đã nghe tiếng của Phụng Vi thấp thoáng bên tai.
- Cậu còn thích cho anh ta có đúng không?
- Tớ..Tớ chỉ biết khi thấy anh ta, tim tớ lại đập rộn lên. Ở bên anh ta, tớ thấy rất an toàn, anh ta vui tớ cũng vui, anh ta nhíu mày thì tim tớ cũng nhói lên. Tớ thật không hiểu nổi cảm giác của mình nữa, Phụng Vi. Cô nói rồi nhào vào lòng của Phụng Vi, òa khóc như một đứa trẻ.
Phụng Vi đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, thì thào.
- Nhuận My, không ngờ cậu lại yêu anh ta đến như vậy.
Không gian như chìm vào im lặng, chỉ có tiếng khóc xé lòng của cô vẫn không ngừng vang lên. Sau khi khóc đã đời, thì Nhuận My ngẩng khuôn mặt lấm lem nước của mình lên nhìn Phụng Vi lí nhí.
- Có phải cậu giận tớ lắm đúng không?
- Đồ ngốc, có gì mà phải giận chứ. Phụng Vi xoa đầu cô, giống như người chị cả đang dạy bảo em út.
- Thật chứ? Nhưng cậu đã bảo mình không được tiếp xúc với anh ta, mà mình lại..Nhuận My nói, không hiểu sao khi nói ra câu này, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
- Ngốc ạ, mình nói như vậy, là sợ cậu lại bị anh ta làm tổn thương. Nhưng mình nghĩ lúc này thì không cần nữa rồi. Phụng Vi nhìn cô chân thành nói, ánh mắt hiện rõ tia ấm áp.
- Ý cậu là sao? Cô khó hiểu, nghiêng người nhìn Phụng Vi.
- Mình nghĩ, bây giờ đã đến lúc cậu nên đi tìm hạnh phúc cho chính mình rồi. Nếu cậu thật sự yêu anh ta nhiều như vậy thì hãy giữ lấy, có biết không? Tuy Phụng Vi không biết lần này Vương Khánh Tuyền trở về, sẽ mang lại hạnh phúc hay tiếp tục gây đau khổ cho Nhuận My, nhưng chỉ cần là quyết định của Nhuận My thì cô luôn luôn ủng hộ.
- Cảm ơn cậu, cậu thật tốt! Nhuận My xúc động, ôm xiết lấy Phụng Vi. Chắc kiếp trước cô ăn ở có đức, nên kiếp này ông trời mới ban cho cô một người bạn tốt như là Phụng Vi.
***
Nếu lúc đó ở nhà của Phụng Vi đang rất yên tĩnh, thì ở chỗ của Vương Khánh Tuyền ngược lại rất ồn ào.
Trong quầy rượu của khách sạn Roaly.
- Khánh Tuyền sao vậy? Đổng Thế Khang lo lắng hỏi anh, từ lúc từ nhà Phụng Vi về, thì trông anh có vẻ rất lạ, lại còn uống rất nhiều rượu.
- Mặc tôi. Vương Khánh Tuyền bỏ ngoài tai mọi lời nói của Đổng Thế Khang, liên tục uống rượu.
- Cậu.. Đổng Thế Khang nhìn dáng vẻ chán nản của anh, bất chợt thở dài. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Đổng Thế Khang thấy Vương Khánh Tuyền bất lực như lần này. Cả người anh đều toát lên sự cô độc và lạnh lùng, tựa như nó đã ăn sâu vào máu của anh.
Vương Khánh Tuyền nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly, anh thấy tim mình như vụn vỡ. Tại sao cô lại không nhận ra anh, tại sao lại mỗi khi gặp cô anh đều mang đau khổ đến cho cô. Rốt cuộc anh phải làm sao mới có thể tìm lại được Nhuận My của ngày xưa đây. Vương Khánh Tuyền gục đầu lên bàn, miệng không ngừng gọi tên cô.
- Nhuận My..Nhuận My..
Đổng Thế Khang thấy anh say, vội tính tiền rồi dìu anh về phòng. Nặng thật đấy! Đổng Thế Khang đỡ anh lên giường, thì liền thở hắt ra, lấy tay quệt mồ hôi trên trán. Thế Khang kéo chăn đắp cho anh, định ra ngoài. Thì bất chợt nghe tiếng anh khiến bước chân anh khựng lại.
- Nhuận My, anh xin lỗi.
Đổng Thế Khang như không tin vào tai mình? Có phải là tai anh bị ù rồi hay không vậy. Nhưng chắc chắn, trong lúc vô thức, Vương Khánh Tuyền luôn miệng kêu tên một cô gái. Một Vương Khánh Tuyền lãnh khốc, không quan tâm đến đàn bà nay lại vì một người con gái mà quỵ lụy đau khổ như vậy sao? Đổng Thế Khang nhìn anh, rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa.
Cánh cửa vừa được đóng lại, thì đôi mắt bén nhọn của ai kia lại từ từ mở ra.