Bá Đạo Thiếu Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 13: Chương 13: Tạm Biệt.




Sáng sớm tại khách sạn Roaly.

Đổng Thế Khang ngồi trong phòng vip sang trọng nhất của khách sạn. Tay của anh đảo đều tách cà phê trong tay, nhưng mắt lại vô định nhìn về nơi xa. Không biết từ khi nào, anh đã có thói quen, dùng cà phê để thay cho bữa sáng của mình.

Đổng Thế Khang hững hờ nhìn chất lỏng màu đen trong tách, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên hình ảnh của một cô gái vô cùng quen thuộc, tim anh bỗng chốc lại cảm thấy nhói lên.

- Sau này anh đừng dùng cà phê thay cho bữa ăn sáng nữa. Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên.

- Tại sao chứ? Đáp lại lời cô gái là một thanh âm trầm bổng, không nặng không nhẹ nhưng rất dễ nghe.

- Vì nó không tốt cho sức khỏe đâu.

- Được rồi, em phiền quá. Chàng trai ấy mệt mỏi nói, nhưng anh đâu biết được, đó chính là lần cuối để anh nghe được lời quan tâm chân thành đó.

***

Một đoạn ký ức ngắn ngủi chợt ẩn chợt hiện trong tâm trí Đổng Thế Khang, khiến tim anh đau buốt.

Anh hối hận lắm, nếu ngày ấy, anh không vô tình nói ra câu ấy, thì có lẽ người con gái đó cũng sẽ không rời xa anh mãi mãi.

Trong lúc Đổng Thế Khang đang tự dằn vặt mình, thì Vương Khánh tuyền đã đến được một lúc lâu.

Anh tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện với Thế Khang, nhíu mày nhìn khuôn mặt phức tạp của anh ta. Anh nhìn bộ dạng thất thần của Thế Khang, nhưng không hiểu sao anh lại tìm được chính mình trong đó.

- E hèm..Vương Khánh Tuyền hắng giọng đưa Thế Khang quay về hiện tại.

Nghe giọng nói quen thuộc, Thế Khang bỗng giật nảy người. Anh nhìn Khánh Tuyền đang ngồi ung dung ở phía đối diện lắp bắp nói.

- Cậu đến khi nào vậy?

- Mới đến. Vương Khánh Tuyền lạnh nhạt trả lời, mắt lại vô tình liếc xuống tách cà phê trong tay Thế Khang.

Vương Khánh Tuyền liền thuận miệng hỏi.

- Cậu thích uống cà phê vào giấc sáng sao?

Nghe anh nói. Đổng Thế Khang liền gật đầu, giọng nói thật thà, nhưng nghe qua lại rất nặng nề, tang tóc.

- Phải, uống cà phê buổi sáng khiến tôi tỉnh táo hơn.

- Cậu..Vương Khánh Tuyền vừa mở miệng, thì đã bị âm thanh bên ngoài cắt ngang.

Cốc cốc.

- Vào đi. Vương Khánh Tuyền lạnh lùng nói với người vừa gõ cửa.

Cửa hé ra..một anh chàng tạp vụ trẻ tuổi rụt rè bước vào.

- Có chuyện gì? Thế Khang mất kiên nhẫn nói với chàng trai kia.

- Dạ..Có một cô gái nói muốn gặp hai vị.

một cô gái..Khánh Tuyền và Thế Khang không hẹn liền nhíu mày.

- Cho vào đi. Khánh Tuyền nhàn nhã, dựa lưng ra sau ghế. Không hiểu sao, anh bỗng có linh cảm là người con gái đó đang đến đây.

- Vâng..Anh chàng tạp vụ nói xong liền đi ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, cánh cửa lại được hé mở lần thứ hai. và lần này bước vào là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trên tay còn cầm theo hành lí.

- Chào hai người.

Đổng Thế Khang ngẩn người nhìn cô gái vừa xuất hiện, riêng Khánh Tuyền thì không hề có bất cứ phản ứng nào, vì linh cảm anh đã đúng.

- Phụng..Phụng Vi. Đổng Thế Khang hơi bất ngờ nhìn Trương Phụng Vi đang đứng ngoài cửa.

- Tôi có thể vào được không? Đôi mắt xinh đẹp của Vi ánh lên tia chờ mong.

- Vào đi. Không để cho Thế Khang trả lời, Khánh Tuyền đã lên tiếng.

Phụng Vi hơi gật đầu, nhanh chóng liếc qua sắc mặt của anh và Thế Khang rồi nhanh chóng tiến vào.

- Tôi đến đây để tạm biiệt hai người. Phụng Vi rất biết điều, không muốn làm lãng phí thời gian của hai bên, lập tức nói vào vấn đề chính.

- Tạm biệt? Đổng Thế Khang có chút mù mờ không hiểu.

Vương Khánh Tuyền vẫn cứ duy trì nét mặt im lặng và lạnh lùng, anh không quan tâm việc cô đến đây để chào hỏi hay tạm biệt, thứ anh muốn biết chính là cô sẽ nói chuyện gì về Nhuận My với anh.

- Một tháng tới, tôi sẽ phải qua Mỹ thực tập. Phụng vi nhìn Thế Khang lạnh nhạt nói, nhưng có trời mới biết là lúc này cô đang run đến dường nào.

Cô hi vọng anh sẽ giữ cô lại hay đại loại là như thế. Nhưng đáp lại cô cũng chỉ là cái gật đầu xã giao của Thế Khang.

- À..Vậy cô ráng hoàn thành cho tốt nhé. Thế Khang thật lòng nói.

Câu trả lời của Thế Khang làm tâm trạng của cô lập tức chùn xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục. Nhưng dù nhanh như thế nào thì cũng làm sao qua mắt được Vương Khánh Tuyền anh chứ.

- Tôi có việc muốn nói riêng với anh một lát. Phiền anh Anh Đổng ra ngoài cho. Phụng Vi hết nhìn anh rồi lại quay sang nhìn THế Khang đang ngồi ở phía đối diện.

- Cả tôi cũng phải ra ngoài sao? Đổng Thế Khang không can tâm nói, giữa bọn họ thì có chuyện gì để nói chứ, dám cho anh ra rìa nữa.

- Một là cậu biến khỏi đây. Hai là tôi sẽ cắt một năm tiền lương của cậu. Giọng điệu không nhanh không chậm của Khánh Tuyền bất chợt vang lên, khiến lông tơ của Thế Khang không hẹn mà dựng đứng.

- có cần phải hung dữ vậy không chứ? Đi thì đi. Đổng Thế Khang vẻ mặt uất ức nói, nhưng tay chân thì vẫn nhanh chóng đứng chui lẹ ra ngoài. Gì chứ cắt hết lương thì anh lấy cái mà sống đây? Chẳng lẽ cạp đất ăn à.

Đổng Thế Khang đi ra ngoài, không quên đóng cửa cái rầm, nhằm thông báo cho hai người bên trong biết " Ta đây cũng không thèm ở lại đâu nhá."

Đợi Đổng Thế Khang đi rồi, anh mới mở miệng.

-Chuyện gì?

Phụng Vi thấy anh thẳng thắng như vậy, cô thấy mình cũng không nên vòng vo làm gì.

- Tôi muốn biết..anh về VN lần này có phải vì Nhuận My không?

Nghe nhắc đến Nhuận My, anh liền nhíu mày.

- Chẳng phải hôm trước tôi nói rồi sao. Tôi nghĩ cô nên nói vào trọng tâm đi.

Giọng nói của Vương Khánh Tuyền ngày càng gấp gáp, mất kiên nhẫn. Đối với Nhuận My, thì mọi sự chịu đựng của anh cũng bằng thừa.

- Được. Tôi đến đây chỉ muốn nói một điều. 1 tháng tới, khi tôi đi rồi, anh hãy đến đó để chăm sóc cho Nhuận My. Nó không thể ở nhà một mình. Hơn nữa, mỗi ngày hai lần, anh nhất định phải cho nó uống thuốc đều đặn. nếu không cơn đau đầu nó sẽ tái phát. Và đặc biệt là anh KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ NÓ Ở MỘT MÌNH VÀO BUỔI TỐI.

Vương Khánh Tuyền khi biết Nhuận My mỗi ngày đều phải dùng thước để kiềm chế những cơn đau đầu, thì tim anh lại tràn ngập một cảm xúc không tên. Tuy vẻ ngoài anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ nhưng thật ra bức tường cuối cùng trong con tim anh cũng đã bị đánh đổ rồi.

- Còn điều này nữa. Phụng Vi băn khoăn nhìn anh, không biết có nên nói hay không.

- Gì nữa? Vương Khánh Tuyền vẫn cứ thế cao ngạo và bất cần.

Trương Phụng Vi cắn môi, thôi thì lần này xem như là vì Nhuận My vậy.

- Thật ra..Nhuận My rất yêu anh, xin anh đừng làm tổn thương nó nữa. Nó phải chịu đau khổ rất nhiều rồi. Tôi hi vọng anh sẽ mang lại những điều tốt nhất cho nó. Đây chính là những lời nói từ tận đáy lòng của cô, chỉ cần Nhuận My hạnh phúc là được, quá khứ trước kia đều trở nên vô nghĩa.

- Tất nhiên. Anh nhẹ giọng nói, cũng xem như lời hứa dành cho cô và cho cả Nhuận My.

- Cảm ơn anh. Phụng Vi buông một câu cảm ơn hờ hững, rồi chào anh một cái xoay gót đi.

Cô vừa đi đến cửa, thì đã nghe giọng nói nhẹ như gió thoảng của Vương Khánh Tuyền.

- Khi nào cô cần giúp đỡ, cứ đến Công ty của tôi, họ sẽ giúp cô tận tình.

- Cảm ơn anh..Nhưng có lẽ sẽ không có ngày đó đâu.

Phụng Vi đi rồi, để lại Vương Khánh Tuyền ngồi đó với những tâm trạng khác nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.