Bá Đạo Thiếu Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 14: Chương 14: Cuộc Sống Mới Ở Việt Nam




Buổi sáng tinh khôi nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông đồng hồ của một nhà gần đó vừa điểm đúng 11H. Và đây cũng chính là thời gian để con mèo lười kia bắt đầu thức dậy.-A..Thật là thoải mái. Lâm Nhuận My vừa đi ra khỏi phòng là đã vươn vai ngáp một cái thật dài. Nhưng cũng chẳng trách cô được vì đã lâu rồi cô mới có giấc ngủ ngon như thế.

Lâm Nhuận My đi vài vòng quanh nhà để hít thở không khí trong lành. Nhưng cô chợt phát hiện ra, hình như có điều gì không đúng cho lắm. Cô thức dậy lâu như vậy rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng Phụng Vi ở đâu nhỉ?

Hay là cô ấy còn ngủ? Chắc không phải là đáp án này rồi. Vì bình thường Phụng Vi rất ít khi ngủ nướng như cô.

Ôm một cây cổ thụ nghi ngờ, cô nhanh lên phòng Phụng Vi để xác thực tình hình.

Cô vừa đưa tay lên định gõ cửa, thì phát hiện trên cánh cửa có dán một mảnh giấy. Chắc là của Phụng Vi để lại.

" Nhuận My, xin lỗi cậu vì tớ đi mà không thông báo trước với cậu. Tại tớ thấy cậu ngủ ngon nên không đành lòng gọi cậu dậy. Một tháng sắp tới, tớ phải đi thực tập. Nếu có điều kiện tớ sẽ ở lại bên này một thời gian. Cậu hãy tự chăm sóc mình. Tớ tin Vương Khánh Tuyền là thật lòng quan tâm đến cậu. Hạnh phúc này cậu nhất định phải nắm lấy. Những ngày sắp tới, anh ta sẽ dọn đến ở với cậu và sẽ thay tớ chăm sõ cậu. Nhớ nắm lấy cơ hội này đấy."

Lâm Nhuận My đọc đến đây thì nước mắt lưng tròng. Cái gì mà là bạn thân, sống chết có nhau. Nay Phụng Vi phải đi nước ngoài lâu như vậy, cũng không thèm thông báo lấy cho cô một tiếng. Chỉ có một mảnh giấy cỏn con để lại là xong sao.

Cô thất vọng vò nát tờ giấy trong tay, rồi chạy như bay ra khỏi nhà. Tuy Phụng Vì đã nói là chỉ đi 1 tháng, nhưng không hiểu sao cô lại có linh cảm không hay, rằng chuyến đi lần này cô sẽ không còn gặp lại Phụng Vi nữa.

Thất vọng xen lẫn với sợ hãi, Lâm Nhuận My liên tục chạy như bay đến phi trường với hi vọng có thể tiễn Phụng Vi ra nước ngoài..

***

Khi đó tại khách sạn Roaly.

Sau khi Trương Phụng Vi đi, Vương Khánh Tuyền cũng lập tức rời khỏi phòng ăn, và điểm đến tiếp theo, chẳng đâu khác ngoài phòng của Đổng Thế Khang.

Vẫn như lần trước, anh vẫn tự cao tự đại mở cửa đi vào mà không cần xin phép ý kiến. Đổng Thế Khang dường như đã quá quen với thái độ này của anh, nên cũng làm biếng cho ý kiến.

- Lại có chuyện gì phiền đến Vương đại thiếu gia phải vào đây? Đổng Thế Khang để trần thân trên, nằm sấp trên giường chăm chú lướt web, nhưng miệng thì vẫn không ngừng đặt câu hỏi.

Vương Khánh Tuyền nghe câu hỏi đầy ý vị mỉa mai của Đổng Thế Khang thì không khỏi chau mày, nhưng thôi kệ đi, anh không có thời gian đâu mà đôi co với anh ta, anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.

- Tôi có việc muốn giao cho cậu. Anh ngồi xuống ghế sofa, híp mắt nhìn Thế Khang, nghiêm túc nói.

- Việc gì? Vẫn trả lời trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính.

- Tạm thời tôi sẽ ở VN. Mọi việc công ty ở bên Mỹ, tôi sẽ giao lại cho cậu và Trọng Minh.

- Tưởng gì tôi..- Đổng Thế Khang gật gù nói, nhưng chỉ một giây sau thì - CẬU NÓI CÁI GÌ?

Vương Khánh Tuyền tỏ ra khó chịu trước phản ứng của Đổng Thế Khang. Thấy sát khí từ người anh bắt đầu tỏa ra, Đổng Thế Khang liền lấp liếm nói.

- Không phải chứ Khánh Tuyền, cậu định ở lại VN thật sao?

- Có gì không thể? Vẫn giọng điệu thản nhiên như cũ.

- Không phải là không thể mà là.. Đổng Thế Khang nhìn anh ấp úng, bỏ dở giữa chừng.

- Là gì? Vương Khánh Tuyền nhếch mép nhìn Thế Khang hỏi.

Đổng Thế Khang cố gắng nhìn sâu thẳng vào đôi mắt chim ưng màu phổ phách của anh, lớn giọng nói.

- Tôi cũng muốn ở lại VN.

- Cậu? Anh hứng thú nhìn Thế Khang. Có điều anh không hiểu, anh ở lại là vì Nhuận My, còn anh ta, vì cái gì mà còn lưu luyến đất nước này chứ.

- Đúng vậy. Coi như cậu cho tôi nghĩ phép đi. Đổng Thế Khang năn nỉ nói, nhưng anh đâu hay, chỉ câu nói này của anh, ngay sau đó đã khiến anh phải hối hận.

- Nghỉ phép..Vương Khánh Tuyền nhìn Thế Khang với ánh mắt lưu manh, gương mặt hiện rõ tia xảo trá.

Đổng Thế Khang bắt gặp ánh mắt này của anh, chợt cảm thấy rùng mình. Chẳng lẽ anh đã nói sai gì sao?

- Được. Vậy cho đến ngày cậu về Mỹ thì cậu khỏi lãnh lương nhé ĐỔNG THIẾU GIA. Đến câu cuối, anh còn cố ý nhấn mạnh, khiến cho Đổng Thế Khang cảm động suýt khóc.

-Cậu..Đổng Thế Khang muốn lên tiếng phản bác nhưng Vương Khánh Tuyền đã đi trước một bước, khiến anh chỉ còn biết nhìn theo bằng ánh mắt căm thù và uất hận.

Vương Khánh Tuyền vừa ra khỏi phòng, ngay lập tức điện thoại liền đổ chuông thông báo có tin nhắn mới. Anh nhìn số điện thoại trên màn hình, ngay lập tức cau mày.

Và chỉ vài giây sau đó, một chiếc BWN nghênh ngang rời đi khỏi khách sạn.

***

Quay lại chỗ Nhuận My.

Sau khi trải qua hàng giờ tưởng như hàng nghìn thế kỉ, cuối cùng cô cũng chạy đến được phi trường, nơi mà Phụng Vi sắp rời xa cô để đến với một đất nước hoàn toàn xa lạ.

Mồ hôi Nhuận My đổ ròng ròng trên trán, khuôn mặt lấm lem vì nước mắt, trông rất khó coi. Nhưng cô vẫn mặc kệ, nhanh chóng len lỏi qua đám người đông kịt kia.

Nhưng trớ trêu thay, khi bàn tay nhỏ của cô vừa đặt lên cánh cửa, thì 1 đoạn ký ức xa lạ bất ngờ ùa về, khiến cơn đau đầu cô lại tái phát.

- Khánh Tuyền... Cô nghe văng vẳng được giọng nói mình ở đâu đó, cái tên này sao mà quen quá vậy, khung cảnh này dường như cũng rất đặc biệt.. Sao mọi thứ cứ không ngừng đảo lộn trong đầu cô.

Và thế là, ở giữa dòng người đang ngược xuôi hối hả, chẳng có một ai, để ý đến cô gái bé nhỏ đang khổ sở ôm đầu, nước mắt giàn giụa kia.

Phụng Vi ở bên trong vừa mua xong vé, và qua trạm kiểm tra. Nhưng không hiểu sao, mắt cô lại lơ đễnh nhìn ra ngoài.

Bóng dáng này..sau mà thân quen quá vậy.

Ánh mắt nghi ngờ của Phụng Vi ngay lập tức liền chuyển thành đau xót. Cô cắn răng, móc điện thoại ra, nhắn tin nhắn cho ai đó rồi lại quay sang nhìn Nhuận My đang đau đớn ngoài kia bằng ánh mắt bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.