“Rốt cuộc cô muốn gì?”
Trực tiếp nhìn thấy vẻ mặt này của Mộ Ngữ Nhiễm, Lục Dĩ Hàng cảm thấy có chút không chân thực.
“Tôi muốn cái gì, anh còn chưa rõ sao? Có cần tôi lặp lại một lần nữa không?” Mộ Ngữ Tâm vuốt ve dao găm trên tay, nâng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lục Dĩ Hàng.
Anh cau mày: “Cô muốn giết tôi?”
“Đúng vậy.”
“Làm vậy thì cô được lợi ích gì?”
Cô đột nhiên bước đến, kề sát con dao vào cổ Lục Dĩ Hàng:
“Sắp chết đến nơi rồi mà cái miệng của anh vẫn còn nói được nhỉ?”
Lục Dĩ Hàng mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn đau truyền đến từ ngực, anh dùng bàn tay đang buông thõng của mình, đưa lên nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Ngữ Tâm.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như muốn tìm kiếm thứ gì đó:
“Cô sẽ không làm như vậy đâu.” Bởi vì cô là Mộ Ngữ Nhiễm, là người phụ nữ của anh, là người mà Lục Dĩ Hàng anh yêu thương nhất.
Cô nhếch môi, sau đó thu tay lại, nhìn anh gằn từng chữ:
“Bởi vì anh là người thân duy nhất của Mộ Ngữ Nhiễm. Cho nên tôi sẽ giết anh, nhưng không phải bây giờ.”
Lục Dĩ Hàng thoáng chốc hiểu ra, khuôn mặt lập tức cứng đờ, môi anh trắng bệch, bàn tay siết chặt lại:
“Thì ra là vậy.”
Nếu như Mộ Ngữ Nhiễm tỉnh lại, phát hiện anh chết chính là do chính mình giết, nhất định cô sẽ rất đau khổ, dằn vặt đến mức tâm can sụp đổ, biến thành Mộ Ngữ Tâm, vĩnh viễn!
Lục Dĩ Hàng không dám tưởng tượng thêm, anh choáng váng, lùi lại một bước:
“Cô tưởng mình làm vậy, thì sẽ hoàn toàn có thể chiếm được thân thể này sao? Cô đừng quên, cô chỉ là một nhân cách, sống bám víu lấy Mộ Ngữ Nhiễm mà thôi.”
Mộ Ngữ Tâm đột nhiên bật cười, nhìn anh như thể nhìn một tên không hiểu sự đời:
“Mộ Ngữ Nhiễm mới chính là 'một nhân cách' như lời anh vừa nói, còn tôi là Mộ Ngữ Tâm. Thân thể này vốn dĩ là của tôi, cô ta yếu đuối như vậy, căn bản không xứng làm người của Mộ gia.” Nói đến đây, cô nhìn xuống vết thương của Lục Dĩ Hàng, cười mỉa mai:
“Tốt nhất là anh nên gọi người tới giúp mình đi, tôi không muốn sau khi anh chết, tôi lại phải ngồi tù đến mọt cả gông đâu.”
Lục Dĩ Hàng không nói gì, anh cúi đầu, máu từ kẽ tay không ngừng chảy ra, nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
Mộ Ngữ Tâm vứt con dao găm đến trước mặt anh, nhướn mày:
“Chắc anh không tuyệt tình đến mức, tố cáo vợ của mình đâu nhỉ?”
Không đợi anh trả lời, cô liền cầm lấy điện thoại, nhấc chân đi về phía cửa.
Lục Dĩ Hàng lúc này mới có phản ứng, anh loạng choạng, ánh mắt có chút mơ hồ.
Anh khó khăn xoay người lại, nhìn theo bóng lưng cô, giọng nói có chút run rẩy:
“Nhiễm Nhiễm, em muốn đi đâu?”
Mộ Ngữ Tâm không trả lời, cũng không quay đầu lại. Cô mở cửa, sau đó đi ra ngoài.
Lục Dĩ Hàng muốn đuổi theo nhưng đã không còn sức lực, hai chân anh mềm nhũn, ngã quỵ xuống sàn.
Anh dựa người vào thành giường, sắc mặt đã tái nhợt, ánh mắt mông lung. Anh vươn tay, cố gắng lấy điện thoại di động được đặt trên kệ.
Tại tập đoàn Trạch Vũ, thành phố F.
Mục Tước Ngạn ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trước mặt anh, máy tính đặt trên bàn đang hiển thị biểu đồ cổ phiếu, lúc lên lúc xuống.
Anh tựa hồ như không để ý đến nó, vẻ mặt thảnh thơi, bộ dạng giống như là đang ngủ.
Không lâu sau, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên khiến Mục Tước Ngạn nhíu mày. Anh mở mắt, không nhanh không chậm cầm lấy nó.
Anh liếc mắt, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì có chút sửng sốt, rồi ngay lập tức bắt máy, giọng điệu nghi hoặc:
“Mộ tiểu thư?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó liền cất tiếng, giọng nói lạnh nhạt:
“Anh nghĩ cô ta có khả năng, sẽ gọi cho anh không?”
Đôi lông mày Mục Tước Ngạn lập tức dãn ra, anh nhếch khóe môi:
“Tâm Tâm.”
Cô không vòng vo, trực tiếp thông báo với anh:
“Tôi vừa đâm Lục Dĩ Hàng.”
Mục Tước Ngạn im lặng một lúc, mới hỏi cô: “Thế nào rồi?”
Mộ Ngữ Tâm đứng ở bên ngoài khách sạn, cô quay đầu, nhìn thấy một chiếc ô tô màu xám vừa đỗ ở cách đó không xa.
Một người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc bộ đồ thể thao màu đen bước ra từ chiếc xe. Tay phải của anh cầm di động, tay còn lại xách hộp đựng dụng cụ y tế nhanh chóng đi vào khách sạn, bước chân gấp gáp.
Cô rời ánh mắt, giọng điệu hờ hững:
“Mạng anh ta khá lớn, vẫn chưa chết được.”
Ở bên kia, Mục Tước Ngạn day day huyệt thái dương, thần sắc u ám:
“Tâm Tâm, Lục Dĩ Hàng không phải là một người bình thường. Muốn giết hắn, cần phải có kế hoạch chỉn chu và độ chính xác tuyệt đối. Em không nên hành động khinh suất như vậy.”
“Tôi biết.” Mộ Ngữ Tâm siết chặt tay, nhớ đến tình huống vừa xảy ra, lòng cô vô cùng khó chịu.
Từ trước tới giờ, cô hành động chưa bao giờ tùy tiện như vậy. Trong một khách sạn, lại còn là ở một thành phố cực kỳ xa lạ đối với cô, vốn dĩ nơi này không thích hợp để ra tay với Lục Dĩ Hàng.
Nhưng lúc cô thức tỉnh, trên kệ lại xuất hiện một con dao găm. Chính là con dao mà buổi chiều Mộ Ngữ Nhiễm đã dùng để gọt hoa quả.
Mộ Ngữ Tâm cầm nó lên rồi nhìn chằm chằm, bên ngoài ban công truyền đến tiếng động của Lục Dĩ Hàng, cùng với mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi.
Mắt cô chuyển động, nhớ đến mục đích của chính mình, trong lòng Mộ Ngữ Tâm càng quyết đoán.
Lúc anh xoay người cô lại, Mộ Ngữ Tâm đã thuận theo, cô cầm chắc dao găm, sau đó dùng sức ghim thẳng vào lồng ngực của Lục Dĩ Hàng.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, không hiểu sao trái tim của Mộ Ngữ Tâm lại nhói lên, giống như, chính bản thân cô vừa tự tay đâm vào ngực mình, đau âm ỉ.
Cô rất nhanh liền ổn định cảm xúc, bình tĩnh trở lại. Lúc này, cô mới phát hiện, bản thân mình vừa hành động quá lỗ mãng.
Nếu như Lục Dĩ Hàng thật sự chết, không phải cô sẽ là kẻ bị tình nghi đầu tiên sao?
“Tâm Tâm?”
Âm thanh của Mục Tước Ngạn kéo cô trở về thực tại.
Mộ Ngữ Tâm siết chặt điện thoại, vẻ mặt không chút gợn sóng: “Tôi sẽ chú ý, lão đại yên tâm.”
“Được, khi nào làm xong việc của em, thì quay về tổ chức, trở về bên cạnh tôi, Tâm Tâm.”
Cô không trả lời, sau đó liền cúp máy.
Một tiếng sau, Mộ Ngữ Tâm trở lại phòng khách sạn, bên trong tối đen như mực, không chút động tĩnh. Cô đi đến bật chiếc đèn ở bên cạnh đầu giường, rồi dựa theo ánh sáng của nó, nhìn xuống nền nhà, vết máu đã được lau chùi sạch sẽ.
Cô xoay người, nhấc chân đi vào phòng tắm, sau đó vặn vòi nước, bắt đầu rửa tay.
Tại một căn phòng khác.
Lục Dĩ Hàng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch giống như không còn một giọt máu. Anh để trần nửa thân trên, vết thương ở ngực đã được xử lý, dùng băng quấn lại.
“Cậu mất máu rất nhiều, cần phải đến bệnh viện.” Dương Trì mặc đồ thể thao màu đen, ngồi bên cạnh giường nhìn chằm chằm Lục Dĩ Hàng.
Người trên giường không động đậy, chỉ 'ừ' một tiếng.
“Vậy bây giờ liền đi.” Dương Trì lập tức đứng dậy.
“Khoan đã.” Lục Dĩ Hàng mở mắt, hỏi hắn một câu:
“Đã dọn sạch sẽ chưa?”
Dương Trì biết ngay là anh đang hỏi đến căn phòng của Mộ Ngữ Nhiễm. Lúc hắn đến nơi, căn phòng tối mịt, vừa bật điện, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt hắn.
Lục Dĩ Hàng ngồi dựa lưng vào giường, bên dưới là một vũng máu đỏ sậm, chuẩn bị kết mảng. Sắc mặt anh xanh xao, đã không còn ý thức.
Dương Trì nhanh chóng giúp anh cầm máu, xử lý vết thương xong Lục Dĩ Hàng mới tỉnh lại, sau đó liền bắt hắn đi đặt một phòng khách sạn khác.
Dương Trì bị quay như chong chóng, nhưng vẫn không hé răng nửa lời. Hắn đưa Lục Dĩ Hàng sang phòng mới, rồi lại quay về dọn dẹp căn phòng cũ.
Vốn dĩ muốn hỏi Lục Dĩ Hàng là ai lại dám làm như vậy với anh, nhưng khi nhìn thấy những vết tích trên giường, Dương Trì liền hiểu ra.
Lục Dĩ Hàng chơi phụ nữ quá đà, người ta không chịu được liền đâm anh một nhát chăng?
Nghĩ đến đây, hắn liền nhìn Lục Dĩ Hàng, ánh mắt tìm tòi:
“Cậu bị một người phụ nữ đâm sao?”
“Ừ, cô ấy là vợ tôi.”
“Vợ?” Dương Trì ngẩn ra:
“Cậu kết hôn lúc nào vậy?”
Lục Dĩ Hàng nhướn mày, không nói gì.
“Không nói đến chuyện này. Ý của cậu là, lúc trước hai người vừa làm tình với nhau xong, lúc sau cô ta liền cầm con dao đó cắm vào ngực cậu sao?” Dương Trì vừa nói, vừa chỉ tay vào con dao găm được đặt ở cách đó không xa.
“Vậy bây giờ liền đi.” Dương Trì lập tức đứng dậy.
“Cậu chơi kích thích nhỉ?”
“Khoan đã.” Lục Dĩ Hàng mở mắt, hỏi hắn một câu:
Lục Dĩ Hàng hơi nhíu mày, âm thầm chịu đựng cơn đau đến từ lồng ngực. Anh dùng giọng âm khẽ 'ừ' một tiếng.
Lục Dĩ Hàng chơi phụ nữ quá đà, người ta không chịu được liền đâm anh một nhát chăng?